Mục lục
Khôn Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nha hoàn đến truyền lời kia vốn khí thế hùng hổ tới, vì biết chủ mẫu tức giận, đoán Khương Tuyết Ninh sẽ không yên ổn được, nên lúc nói chuyện với nàng có phần không khách khí; nhưng khi đi ra lại là sắc mặt trắng bệch, toàn thân như nhũn ra, bởi vì bị Khương Tuyết Ninh uy hiếp không che giấu chút nào mà khiếp đảm, càng sợ hãi là lát nữa nên nói sao với Mạnh thị.

Liên nhi, Đường nhi tưởng nhị cô nương nhà mình gần đây tính tình thay đổi, càng ngày càng thông tình đạt lý, cũng càng ôn hòa. Ai ngờ bỗng nhiên nói ra mấy câu như vậy? Hai người giật nảy mình, lúc hầu hạ nàng thêm mấy phần nơm nớp lo sợ: “Nhị cô nương, phu nhân dù sao cũng là đương gia chủ mẫu, ngài làm như vậy...”

Khương Tuyết Ninh kéo chăn ra, gương mặt không trang điểm vì hơi nóng mà ửng đỏ, như trứng gà vừa bóc vỏ, không có trang điểm che đi, ngũ quan tinh xảo xuất sắc lại càng rõ ràng. Nàng nói: “Đây không phải cũng là nhà của ta sao?” Huống hồ nàng sắp phải tiến cung nửa năm, nói thế nào bây giờ cũng là thư đồng bên người trưởng công chúa, mặc dù nàng cũng không thích thân phận này, cũng không thích tình cảnh trước mắt, nhưng Mạnh thị nổi nóng chẳng lẽ làm gì nàng cũng được? Mạnh thị yêu thương Khương Tuyết Huệ, tất nhiên sẽ sợ ném chuột vỡ bình.

Nàng rửa mặt xong liền gọi Liên nhi đi pha một bình trà, lại phân phó Đường nhi: “Lát nữa Vưu cô nương bá phủ sẽ tới, ngươi tìm người lanh lợi kín miệng canh gần cổng, đừng để ai tùy tiện ngăn cản nàng.” Lần này xuất cung chỉ có thể ở nhà hai ngày. Muốn lần nữa chỉ điểm Vưu Phương Ngâm, lại che dấu đầu đuôi lần trước, nên cần nhiều thời gian. Buổi chiều còn có chuyện Yến Lâm nữa.

Từ nay đến lúc Dũng Nghị hầu phủ xảy ra chuyện còn một khoảng nữa, nàng có thể chậm rãi lợi dụng để Yến Lâm chuẩn bị đầy đủ, lại nói rõ ràng với hắn, có lẽ hắn có thể tiếp nhận được. Như thế mới không hận nàng như kiếp trước. Nhưng kế hoạch đều bị chuyện vào cung thư đồng làm rối loạn. Nếu vào cung, làm việc nhất định sẽ không tiện, lời nào cũng không nói được, phải mười ngày mới xuất cung một lần. Nếu không thừa dịp lần này nói rõ ràng, sau này chỉ sợ không có cơ hội nói ra.

*

Sáng sớm, Vưu Phương Ngâm liền lặng lẽ cho người gác cổng mình quen biết ít bạc vụn, bởi vì váy áo mộc mạc, cũng không cần cải trang giả dạng, nhìn đã như nha hoàn trong phủ. Nàng từ trong phủ chạy ra, lúc tới cửa cẩn thận quan sát bốn phía, phảng phất sợ có ai đi theo mình. Nhưng kỳ thật nhìn quanh kiểu vậy cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Nếu thật có người theo dõi, làm sao lại đơn giản như vậy mà bị phát hiện?

Tỉ như... Lúc nàng từ Thanh Viễn bá phủ đi ra, trong quán mì hoành thánh cạnh rìa đường cách đó không xa, có một thiếu niên mặc áo lam mặt mũi không có gì đặc biệt nhẹ nhàng buông đũa xuống, lại lấy bên hông mấy đồng tiền, đặt trên cái bàn nhỏ bóng mỡ, đứng dậy đi theo xa xa.

Trong lòng Đao Cầm đã sớm mắng: Họ Lữ kia suốt ngày không sai khiến được tiên sinh nên đổi qua thủ hạ tiên sinh, không nhìn nổi bọn hắn nhàn rỗi hay sao vậy. Còn để hắn đi theo con người này nữa! Một thứ nữ bá phủ nho nhỏ có gì tốt? Nếu để các huynh đệ biết, sợ lại xem tiểu gia ta là hạng người hạ lưu bỉ ổi trong phố nghèo ngõ hẹp?

Vưu Phương Ngâm xuyên qua hai con đường, tiến vào một tiệm tơ lụa. Đao Cầm đứng trên lầu cách đó không xa mà nhìn, không đầy một lát đã nhìn thấy nàng ôm một xấp lụa tốt đi ra. Lúc này hắn còn không có cảm giác gì. Nhưng chưa được bao lâu, Vưu Phương Ngâm lại đi vào một cửa hàng bút mực, mua hai ống bút tốt nhất, một nghiên mực không tệ; kế tiếp là son phấn bột nước, cũng đi vào mua một chút, lúc ra còn có lão bản khuôn mặt tươi cười tiễn ra; sau đó là đồ trang sức, hàng đống thứ vụn vặt... Cuối cùng còn vào trong miếu cầu cái bùa bình an?!

Khóe miệng Đao Cầm rốt cục nhịn không được mà kéo ra. Thứ nữ bá phủ này xưa nay đều nghèo khó khổ cực, bỗng nhiên buôn tơ được một số tiền lớn, chắc là phải tử tế chiêu đãi mình. Hơn nữa nhìn những vật nàng mua, không có cái gì không phải đồ của nữ nhi. Họ Lữ há mồm liền khẳng định nàng sẽ đi tìm đông gia. Nhưng nhìn bộ dáng này giống như đi tìm đông gia sao?

Trong một khắc, hắn muốn vứt bỏ nhiệm vụ, quay người hồi phủ tìm tiên sinh cáo trạng: Họ Lữ kia há miệng suốt ngày nói hươu nói vượn, đoán không trúng chuyện gì. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện chuyện bất thường!

Vưu Phương Ngâm nửa đường thuê một chiếc xe ngựa, từ trong miếu ra ngoài liền lên xe, cùng xa phu nói một câu. Theo lý thuyết, là phải về phủ. Nhưng Đao Cầm bắn tiễn thuộc hàng thượng thừa, thị lực càng vô cùng tốt, có thể trông thấy chim chóc trong mười trượng, dễ dàng thấy rõ khẩu hình Vưu Phương Ngâm nói——Tuyệt đối không phải bốn chữ “Thanh Viễn bá phủ” a.

Đao Cầm trong lòng run lên, lập tức dẹp bỏ chút khinh thị nhiệm vụ này, im lặng quan sát hướng xe ngựa đi, khi đi nhanh, khi đi tắt, chỉ chốc lát đã nhìn thấy chiếc xe ngựa kia vòng qua một tòa phủ đệ xa xa, cửa hông phía đông mở ra. Vưu Phương Ngâm từ trên xe bước xuống. Đao Cầm ngẩng đầu lên xem xét tấm biển trên cửa tòa phủ đệ này, suýt cắn trúng lưỡi: “Quái quái...” Tiên sinh sợ lại phải đau đầu rồi.

*

“Vưu cô nương mời vào.” Bởi vì lúc trước được Khương Tuyết Ninh phân phó, người gác cổng đã sớm chuẩn bị, Đường nhi đến đón Vưu Phương Ngâm dẫn tới phòng Khương Tuyết Ninh, tiến lên vén rèm, vào bên trong bẩm báo. “Nhị cô nương, người đến rồi.”

Chỗ ở của Khương Tuyết Ninh so với Vưu Phương Ngâm trang hoàng đẹp đẽ hơn nhiều, sai khi nàng trong cung trở về đã điều chỉnh một chút, càng phát ra hương vị khuê các. Trong lô hương trên bàn còn điểm hương khí nhàn nhạt thoang thoảng. Lúc Vưu Phương Ngâm đi tới suýt tròn mắt nhìn.

Trong phòng, Khương Tuyết Ninh không xỏ giày chỉ đi chân đất, đến tóc cũng không búi lên, chỉ lười biếng tùy ý ngồi xếp bằng trên giường bên cửa sổ, vừa uống trà, vừa đọc sách. Chỉ là nàng nghĩ tới chạng vạng phải gặp Yến Lâm, đã lâu vẫn chưa lật trang sách nào. Nghe thấy người đến, nàng ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên làm như hôm qua chỉ điểm, ăn mặc rất bình thường mộc mạc, lại mua không ít đồ đến, thế là nhẹ gật đầu cười, nói: “Ngươi tới vẫn sớm, ngồi đi.”

Vưu Phương Ngâm chào, nhưng không chịu ngồi đối diện Khương Tuyết Ninh. Đường nhi bất đắc dĩ, đành phải mang cho nàng cái đôn thêu. Đến lúc này, nàng mới ngồi xuống dưới tay Khương Tuyết Ninh, chỉ nói: “Nhị cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, ta ngồi ở đây mới tốt.”

Khương Tuyết Ninh có lòng muốn khuyên nàng, nhưng nhớ lại nàng ngồi đối diện sợ sẽ khẩn trương không nói được gì mất, thế là thôi. Chỉ nói: “Lúc đến thế nào?”

Vưu Phương Ngâm nói: “Đều làm như cô nương nói, lúc ra cửa còn nhìn chung quanh một chút, cũng không nhìn thấy có ai đi theo ta.”

“Nếu có thể bị ngươi phát hiện, người theo dõi kia cũng quá ngu đi.” Khương Tuyết Ninh không khỏi cười một tiếng, nhấc tay kêu Đường nhi bưng trà lên cho nàng, lại nói, “Dù sao ngươi làm theo lời ta bảo là được, về phần có chuyện gì đằng sau thì phải chờ xem. Hôm nay gọi ngươi tới, là vì ngươi hôm qua rất có lòng cầu tiến, đã muốn kiếm tiền nhiều hơn, tất nhiên có biện pháp. Cho nên trước khi ngươi đến ta đã chuẩn bị mấy biện pháp.”

Vưu Phương Ngâm lập tức kinh ngạc mở to mắt. Lúc này Đường nhi bưng trà lên. Nàng vừa nghĩ mình nên trả lời thế nào, vừa vội vàng vươn tay nhận trà, lại quên trên ngón tay mình có vết thương, lúc nhận chén trà vô tình đụng phải, đau đớn khiến nàng run tay, suýt nữa kêu lên một tiếng! “Ba!” Chén trà không cầm vững, lập tức đổ trên đất, vỡ thành mấy mảnh. Nước trà văng ra khắp nơi, thấm ướt váy áo.

Đường nhi giật nảy mình, kinh ngạc nhìn Vưu Phương Ngâm: “Vưu cô nương, ngươi không sao chứ?”

“Không, không, không, ta không sao.” Vưu Phương Ngâm cầm ngón tay mình, đầy mặt bối rối, không nghĩ tới nhà người khác còn vì không cẩn thận lỗ mãng, làm đổ chén trà, nhất thời xấu hổ cực kỳ, “Đều tại ta, ta lại thất thần.”

Thất thần? Nhìn nàng đâu giống như đang thất thần. Lúc nhận chén trà Đường nhi bưng qua, rõ ràng giống như động phải chỗ đau. Khương Tuyết Ninh cũng không phải người dễ bị gạt, đưa mắt nhìn nàng một cái, chỉ nói: “Ngươi qua đây.” Vưu Phương Ngâm có chút sợ hãi, không dám động. Khương Tuyết Ninh vươn tay ra, vẫn như cũ nói: “Tới đây.” Vưu Phương Ngâm rốt cục vẫn đi tới.

Khương Tuyết Ninh rủ mắt, không nhìn nàng, trực tiếp kéo tay vừa rồi nàng nắm chặt ra, vừa nhìn đã thấy đầu ngón tay nàng có một vết thương hở ra lộ cả thịt bên trong, tuy không lớn nhưng vừa nhìn đã thấy đau. Vưu Phương Ngâm vô thức muốn rút tay về. Bản thân nàng đã đủ chật vật, nên không muốn vị nhị cô nương đã giúp mình rất nhiều này trông thấy nữa, rụt rè nói: “Hôm qua trở về ta rất vui mừng, không cẩn thận trên bậc thang trong phủ ngã một phát, nên bị xước tay, nhưng không sao.” Nhưng Khương Tuyết Ninh cầm chặt tay nàng, không để nàng rút lại.

Ngã một phát? Vưu Phương Ngâm có chút ngây ngốc, đi đường té ngã là hoàn toàn có thể. Nhưng... Khương Tuyết Ninh không tin có chuyện đó, chỉ vén tay áo của nàng lên, nguyên bản trên cánh tay đã có không ít vết thương lẫn lộn, vết thương cũ còn chưa khỏi hẳn, chỗ xanh chỗ tím chỗ đỏ chỗ vàng, lại thêm nhiều vết thương còn mới!

Đường nhi cùng Liên nhi bên cạnh nhìn thấy đều hít sâu một hơi, có mấy phần không đành lòng. Vưu Phương Ngâm cúi đầu thật thấp. Khương Tuyết Ninh lại từ từ ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ hỏi: “Hôm qua, nhị tỷ ngươi Vưu Nguyệt cũng từ trong cung về phủ, đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK