Quý Chu Chu một mặt bình tĩnh: "Tôi nói chính là quần lót, anh kêu một cô gái như tôi đi mua quần lót với anh, còn mặt mũi không?"
"Phải không?" Cố Quyện Thư ý vị thâm trường nhìn về phía cửa hàng đồ dùng người lớn.
Không chờ anh nói thêm gì nữa, Quý Chu Chu đã vỗ sau ót anh một cái, tức giận đi về phía cửa hàng đồ lót: "Nhanh lên đi, còn phải lập tức đi mua giường đó, anh muốn buổi tối ngủ dưới đất?"
Khóe mắt Cố Quyện Thư giật một cái, chầm chậm đi theo, ỷ vào thân cao chân dài, rất mau đã vượt qua Quý Chu Chu đi về phía trước. Khi lướt qua người cô còn ẩn ẩn lưu lại một câu: "Em thay đổi rồi."
Quý Chu Chu liếc anh một cách kỳ quái: "Tôi thay đổi ở đâu?"
"Trước kia em không đánh tôi." Cố Quyện Thư u oán liếc nhìn cô một cái.
Quý Chu Chu bị ánh mắt của anh kích thích làm cho tay chân lại ngứa ngáy, cười lạnh một tiếng mở miệng: "Trước kia anh cũng thiếu đòn như vậy, chỉ là tôi nhẫn nhịn không có ra tay. Thế nào, bây giờ anh cũng muốn kêu tôi nhẫn nhịn?"
Cố Quyện Thư cực kỳ thật lòng muốn hỏi một câu 'Có thể không?', nhưng nhìn biểu cảm của cô, cũng biết đáp án là không thể. Anh nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu: "Không cần nhịn, em thế nào tôi cũng thích."
Quý Chu Chu sửng sốt một chút, tính khí gì đó cũng biến mất rồi, thậm chí còn hơi dở khóc dở cười: "Có thể đừng thừa cơ hội lừa tình hay không?"
"Tôi phải cố gắng một chút mới được." Cố Quyện Thư nói xong, đến khu đồ nam chọn mấy cái quần lót đắt tiền nhất, kêu nhân viên lấy size phù hợp đưa đến tay Quý Chu Chu.
Quý Chu Chu ghét bỏ nhận lấy, xoay người đến quay thanh toán tính tiền.
Cố Quyện Thư lại sáp tới nhìn cô trả tiền. Trước kia hai người dạo trung tâm thương mại, đều là anh tính tiền, lần này đổi vai, không ngờ càng làm cho người ta vui vẻ. Hiện tại mỗi một đồng anh tiêu, đều là do Quý Chu Chu nỗ lực kiếm được, cô nỗ lực kiếm tiền đều tiêu cho anh. Mỗi khi có được nhận thức này, tâm tình của anh liền cực kỳ sung sướng.
Quý Chu Chu trả tiền xong vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy nụ cười mê hoặc của anh, dừng một chút sau chần chừ: "Hay là mua thêm mấy cái?" Chỉ mua quần lót thôi mà, vui đến mức như vậy sao?
Cố Quyện Thư lập tức thu lại biểu cảm, ổn trọng nhận túi quần lót trong tay: "Không cần, mau về nhà thôi."
Quý Chu Chu giúp anh chia sẻ mấy cái túi, hai người xách ra cửa hàng đồ lót. Cố Quyện Thư chủ động đến bên xe đạp chờ, Quý Chu Chu suy nghĩ một chút: "Anh chờ tôi một chút, tôi đi mua đồ cái."
Cố Quyện Thư nghi hoặc: "Mua gì?"
"Anh cứ chờ đi, tôi rất nhanh quay lại." Quý Chu Chu nói xong thì đặt hết túi ở ven tường, tự mình đạp xe đạp đi về phía trước: "10 phút sẽ quay lại!"
Cố Quyện Thư đành phải đến chân tường ngoan ngoãn chờ đợi. Quý Chu Chu nhanh chóng đạp xe đạp đến tiệm buôn bán xe phía trước, lớn tiếng kêu ông chủ: "Ông chủ, xe này tôi không muốn dùng nữa, ông thu không?"
"Thu chứ! Nhưng có thể giá sẽ thấp." Ông chủ nhìn chiếc xe mới 99% của cô một cái, đáng tiếc buông tiếng thở dài: "Dù sao là đồ xài rồi, nhiều nhất thu một nửa giá cho cô, cô chắc chắn muốn bán không?"
"Bán, bán rồi mua chiếc xe điện, một nửa giá cũng được, vậy xe điện tôi không mua ở chỗ ông, đi chỗ khác dạo xem, rồi nói sau." Quý Chu Chu nhướng mày.
Ông chủ nở nụ cười: "Chỉ có cô tinh ranh, xe điện tôi giảm thêm cho cô hai ba trăm, giá chênh lệch này không phải bớt rồi sao?"
Quý Chu Chu nghĩ nghĩ cũng phải, với lại Cố Quyện Thư còn đang chờ, nên không có mặc cả với ông ta nữa, sảng khoái bán xe đạp đi, rồi đi lanh quanh trong cửa hàng chọn xe điện. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Vốn dĩ cô muốn mua chính là kiểu dáng nhẹ nhàng, nhưng nghĩ đến dáng vẻ Cố Quyện Thư cao to ngồi lên trên gò bó, cuối cùng vẫn là mua một chiếc giống loại xe máy(**), thêm tiền rồi vội vàng quay về.
Cố Quyện Thư vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ, ngay cả tư thế cũng chưa đổi một cái, tựa như Quý Chu Chu không quay lại, có thể anh biến thành một tượng điêu khắc tại chỗ. Khi cô chạy xe điện cực ngầu dừng trước mặt anh, anh còn chưa phản ứng lại.
"Cố tiên sinh, mau lên xe." Quý Chu Chu nhìn anh, cười hì hì. Phụ nữ quả nhiên vẫn là phải mua đồ, có điều xe đạp đổi thành xe điện, coi là lỗ vốn, nhưng đồ mới tới tay, vẫn rất vui vẻ.
Cố Quyện Thư nhìn thấy cô thì kinh ngạc phút chốc: "Em biết chạy motor?"
"Đây là xe điện, khác với motor." Quý Chu Chu tốt bụng giải thích, sau khi nhìn thấy vẻ háo hức trong mắt anh, nhìn anh chớp chớp mắt, "Anh biết chạy motor?"
"Ừm."
"Xe điện còn đơn giản hơn motor, chúng ta đem đồ về nhà trước, rồi anh chở tôi đến cửa hàng mua đồ gia dụng, thế nào?" Bên này là khu buôn bán, xe nhiều người nhiều, Quý Chu Chu không yên tâm để anh chạy lắm, cửa hàng đồ gia dụng căn bản ở vùng ngoại ô, tất cả đều là đường rộng dân cư thưa thớt, tùy tiện cho anh chạy chơi.
Cố Quyện Thư vui vẻ đồng ý, xách theo túi ngồi ở phía mặt, Quý Chu Chu trở tay nhận lấy mấy cái túi, đặt ở chỗ gác chân phía trước.
"Đổi xe thật tốt." Từ ghế sau vừa cộm vừa chật của xe đạp, biến thành ghế sau rộng rãi thoải mái còn có chân bàn đạp của xe điện, nơi nào Cố Quyện Thư cũng hài lòng.
Nghe giọng điệu của anh, ai không biết nhất định cho rằng là anh mua một chiếc siêu xe phiên bản giới hạn toàn cầu nào đó. Quý Chu Chu bị giọng điệu của anh chọc cười, phối hợp gật gật đầu: "Tôi cũng thấy vậy, ngồi vững, tôi đưa anh đi biểu cái xe."
"Được." Cố Quyện Thư nghe lời ngồi vững, chỉ là hai tay đều cầm đồ đạc, không có cách nào vịn eo Quý Chu Chu, xe vừa chuyển động một cái thì bởi vì quán tính ngã về trước một chút, khi ngồi vững cả người đều dán vào lưng cô.
Quý Chu Chu nhận ra được, bất mãn vặn vẹo một chút: "Lợi dụng hả? Cách xa tôi một chút."
"Tôi không có." Cố Quyện Thư cau mày, xe điện cũng không hơn xe đạp, đều là loại chỗ ngồi đó, hơn nữa trước thấp sau cao, anh ngồi ở phía sau, lại không có cách nào vịn cô, đành phải trượt xuống.
Để thể hiện sự trong sạch của mình, Cố Quyện Thư còn xê dịch ra sau một chút, nhưng rất nhanh lại trượt xuống lần nữa, anh đúng lý hợp tình chứng minh: "Em xem, tôi không có nói dối nhé!"
"... Được được được, tôi trách oan anh được chưa?" Cố Quyện Thư cách quá gần, hơi thở đều rơi vào lỗ tai cô, ngứa ngáy đến mức nửa khuôn mặt cô đều nhột, chỉ có thể đành nhượng bộ trước để anh im miệng.
Cố Quyện Thư nghe thấy sự mất kiên nhẫn của Quý Chu Chu, xụ mặt không vui nói: "Tôi đã nói rồi, tôi phải dùng cách em có thể tiếp nhận theo đuổi em, sao lại đột nhiên lợi dụng em. Em đây là không tin tưởng tôi."
Quý Chu Chu không ngờ anh sẽ nâng đề tài cao đến mức độ này, trong lúc nhất thời không biết rốt cuộc có nên tiếp lời hay không. Nếu tiếp lời, có thể anh sẽ thao thao bất tuyệt, đến lúc đó thì nửa khuôn mặt của cô không ngừng tê dại. Nhưng nếu không tiếp lời, anh có thể im miệng ư? Đương nhiên không.
"Em cũng đồng ý muốn thử với tôi, ít nhất phải cho tôi một chút tin tưởng mới được, như vậy tôi mới có cơ hội đi vào tim em, không phải sao? Em..."
Đầu Quý Chu Chu muốn nổ tung, trước kia sao lại không phát hiện anh trai này có trình độ của Đường Tăng? Cô quyết định dùng cách đơn giản nhất giải quyết chuyện này: "Im miệng."
"... Ò."
Thế giới trong nháy mắt thanh tịnh xuống, Quý Chu Chu thoải mái hít sâu một cái, tiếp theo phát hiện thế giới an tĩnh lại, thì cảm giác tồn tại của Cố Quyện Thư càng nặng hơn.
Anh vẫn luôn rèn luyện thân thể, tuy người gầy đi nhưng cũng có cơ bắp, cả người đều rắn chắc. Cũng không biết sao lại thế này, trước kia anh luôn ở thể lạnh, giờ phút này ngực dán vào người cô lại là nóng, nhiệt độ cơ thể của hai người cộng dồn càng ngày càng nóng.
Quý Chu Chu không được tự nhiên bắt đầu di chuyển lần nữa, muốn để anh cách xa mình một chút, nhưng mỗi lần cô cử động thì người phía sau sẽ trượt xuống một phân, kết quả cuối cùng càng dán càng chặt hơn.
"Đừng nhúc nhích." Sau khi cô lăn lộn nửa ngày, Cố Quyện Thư ẩn ẩn mở miệng.
Quý Chu Chu không phục: "Tại sao?" Mới vừa hỏi xong, cô đã biết tại sao.
Dù sao cái vật cưng cứng to ra đâm trúng chỗ cái mông, đồ ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Quý Chu Chu trầm mặc hồi lâu, mơ hồi hỏi: "Tôi nên cho anh một chút tin tưởng?"
"..."
Cố Quyện Thư khàn giọng: "Vốn dĩ đang yên đang lành, ai kêu em lộn xộn." Mới vừa nói xong câu đó, thì nhận thấy tốc độ xe chậm lại, biết là cô muốn dừng xe, anh lập tức ngăn lại: "Đừng dừng."
"Đừng dừng cái gì?!" Quý Chu Chu bùng nổ, cảm giác bị phía sau ngăn lại muốn làm cô phát điên.
Cố Quyện Thư dừng một chút: "Không thể dừng, dáng vẻ bây giờ của tôi quá rõ ràng, em muốn để những người khác biết hết à?"
Quý Chu Chu lập tức câm nín: "Vậy làm sao đây?" Bị tất cả mọi người biết được chuyện này, nghe ra đã cảm thấy mất mặt.
"Đi về trước."
Quý Chu Chu cắn răng không để ý cảm giác sau lưng, nhẫn nhịn nhiệt độ càng ngày càng cao trên mặt chạy về nhà, đáng tiếc nhà cách khu buôn bán không gần lắm, chờ khi về đến nhà, thì chỗ kia của anh cũng ổn định rồi.
Chớp mắt xuống xe, hai người đồng thời thả lỏng, Quý Chu Chu theo bản năng liếc nhìn bụng dưới của Cố Quyện Thư, sau đó nhanh chóng chuyển dời ánh mắt lên trên ngực anh. Ừm, áo tay ngắn đã bị ướt đẫm mồ hôi. Cô hừ nhẹ một tiếng, xách theo đồ đạc đi lên lầu.
Cố Quyện Thư rất nhanh đi lên theo, hai người vẫn đi một trước một sau như cũ, chỉ là ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Chờ sau khi tới tầng lầu của bọn họ rồi, Quý Chu Chu nhét hết túi trong tay vào ngực anh, rồi xoay người đi mở cửa nhà mình: "Không đi mua giường, tôi liên lạc với chủ nhà một chút, chắc dì ấy có số điện thoại của cửa hàng đồ gia dụng, tùy tiện chọn một cái giường cho anh kêu bọn họ giao hàng đến nhà nhé."
Một đường trải qua đủ loại tình huống này, bây giờ thể xác và tinh thần của cô đều mệt mỏi, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
Cố Quyện Thư đứng sau lưng cô thật lâu không nói gì. Quý Chu Chu đẩy cửa đi vào, lúc vừa quay đầu lại nhìn thấy anh vẫn đứng ở chỗ cũ, sửng sốt một chút hỏi: "Sao không về nhà?"
"Có phải tôi đã làm hỏng chuyện rồi không?" Cố Quyện Thư bình tĩnh nhìn về phía cô, nhìn kỹ còn có thể nhận thấy được sự luống cuống và hoảng sợ nhàn nhạt trong mắt anh.
Quý Chu Chu dừng một chút, trên mặt đã nhuộm một lớp đỏ mỏng: "Loại chuyện này anh cũng không khống chế được, lần sau anh chở tôi đi."
"Em có cảm thấy tôi ghê tởm không?" Cố Quyện Thư kiên trì hỏi.
Quý Chu Chu không bình tĩnh, cô cũng đã nói không ngại, tên này sao lại còn truy hỏi, chuyện này để cô trả lời thế nào? Cô oán trách nhìn anh một cái: "Nếu tôi ghê tởm anh, sáng sớm đã đá anh xuống rồi. Lo được lo mất không phải là phong cách của anh đâu, Cố tiên sinh! Anh có thể bình thường chút không?"
Nói xong Quý Chu Chu dứt khoát đóng cửa lại, Cố Quyện Thư ngẩn ra một hồi, mới ý thức được cô căn bản không có tức giận, thì tảng đá lớn trong lòng lập tức buông xuống, trên mặt cũng treo lên một nụ cười nhạt.
Chuyện đầu tiên Quý Chu Chu làm khi về nhà chính là thay đồ ngủ, mới vừa thay xong thì nhìn thấy trên di động có một tin nhắn, click mở nhìn một cái là Cố Quyện Thư: Nếu đã quyết định muốn thử một chút, sau này cũng đừng gọi tôi là Cố tiên sinh, gọi Quyện Thư đi, giống như trước kia em thỉnh thoảng gọi vậy.
"Quyện Thư..." Quý Chu Chu xoa xoa mặt hơi nóng một cái, xì một tiếng: "Hay cái đầu anh."