"Anh cẩn thận suy nghĩ một chút, sự phát triển bây giờ của chúng ta, quá chậm." Cố Quyện Thư nghiêm trang nhìn cô, giống như đang nghiên cứu học thuật.
... Nếu không phải bộ vị nào đó của anh đã đâm lên bụng cô, thì giờ phút này Quý Chu Chu nhất định bằng lòng tin tưởng sự nghiêm trang trong lòng anh.
"Anh muốn thế nào?" Quý Chu Chu khó chịu né tránh, nhưng phía sau là giường, căn bản không có đường lui, mà nơi nào đó của người nào đó còn vì sự vặn vẹo của mình càng phấn khởi hơn. Cô lập tức không dám nhúc nhích nữa.
Cố Quyện Thư cúi người đè lên người cô, hai tay cứng nhắc chống hai bên sườn má cô, giọng nói đột nhiên nhỏ đi nhiều: "Anh là người trưởng thành, không muốn chỉ là ôm ấp hôn hít."
"..."
Quý Chu Chu nuốt nước miếng xuống, cố gắng xem nhẹ sự khác thường trên bụng, cũng đè thấp giọng nói theo: "Cho nên? Anh còn muốn cái gì?" Bây giờ tên cờ hó này thừa dịp có men say nói ra những chuyện đó, không chừng suy nghĩ trong lòng lâu rồi. Cô ngược lại không biết, hóa ra bản thân đã sớm thành thịt mỡ khiến anh chảy nước miếng rồi.
Cố Quyện Thư trầm mặc, dường như cũng cảm thấy khó có thể mở miệng. Quý Chu Chu thấy thế ngược lại yên tâm chút, nhét khăn tắm bị nới lỏng vào rồi nằm ngay ngắn, dẫn dắt anh nói ra lời nói trong lòng: "Không sao, em sẽ không tức giận, anh muốn gì cứ việc nói thẳng là được."
Anh nói đúng, bọn họ là người trưởng thành rồi, có một số việc đều sẽ phát sinh một cách tự nhiên. Hơn nữa, Cố Quyện Thư đã 27 tuổi, cái tuổi này mà còn là một xử nam thì cũng quả thật hơi làm khó anh. Quý Chu Chu tự giác không tính là bài xích với chuyện này, gặp được người thích hợp nên làm cái gì thì làm cái đó.
Mà người này là Cố Quyện Thư, vậy càng không thành vấn đề.
Cô chuẩn bị tâm lý xong xuôi, tuy hơi khẩn trương nhưng trong lòng càng có rất nhiều sự yêu thương bao dung anh hơn. Cô muốn cưng chiều anh.
Khi Quý Chu Chu đã quyết định đối mặt với sóng gió xong, Cố Quyện Thư vẫn đang rối rắm, say rượu làm anh như trẻ con, cảm xúc không tự giác biểu hiện trên khuôn mặt. Quý Chu Chu mềm lòng xoa xoa ngón tay anh: "Em nói, không sao."
Dưới sự cổ vũ của cô, Cố Quyện Thư cuối cùng cố lấy dũng khí: "Anh muốn ngủ với em." Sau khi cô đổi phòng, rõ ràng giường lớn hơn, nhưng trước giờ không có mời anh vào đây, anh lại không muốn ép buộc cô, chỉ có thể giấu đi sự bất mãn nho nhỏ trong lòng. Lúc này thừa dịp men say cuối cùng đã nói ra.
Quý Chu Chu ngượng đỏ mặt, sau một lúc lâu gật đầu, hơi gian nan mở miệng: "Vậy, vậy anh đi tắm trước." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Tên này mùi rượu đầy người, hình như trên người cô cũng bị dính, bằng không vì sao cảm thấy bản thân càng ngày càng nóng?
Cố Quyện Thư nghe thấy cô đồng ý rồi, không thể tưởng tượng mở to hai mắt, sau một lúc lâu mới cuống quít đứng dậy đi tắm rửa. Quý Chu Chu chờ anh vào phòng tắm, vội tìm một chiếc váy ngủ mặc vào. Trước mặc kệ chút nữa có thể cởi hay không, nên mặc thì phải mặc.
Lúc Quý Chu Chu thay đồ xong nằm lên giường, Cố Quyện Thư đã một thân hơi nước bước ra khỏi phòng tắm, hai người đối mặt nhau trong nháy mắt, Quý Chu Chu ném một cái gối qua: "Ông nội anh, tại sao không mặc quần áo?!"
"Quần áo hôi." Cố Quyện Thư oan ức ôm lấy gối, che khuất bộ vị trọng điểm.
Tầm mắt của Quý Chu Chu quét lên bắp đùi căng chặt của anh một vòng, rồi chuyển lên cơ bụng anh. Anh thanh niên thân cao chân dài, tỉ lệ hoàn mỹ lại kiên trì tập thể hình là của quý nha! Cô không tính là háo sắc gì, mà cũng nhịn không được muốn nhìn thêm hai lần.
"Vậy anh cũng không thể quấn khăn tắm?" Quý Chu Chu không đủ tự tin.
Cố Quyện Thư càng thêm oan ức: "Phòng tắm không có."
Quý Chu Chu đứng hình, lúc này mới nhớ ra ngày thường phòng tắm đều treo một cái khăn tắm, sau khi cô dùng thì phòng tắm đương nhiên không có. Nhưng cô gái xuất sắc luôn có thể bới ra khuyết điểm: "Vừa lắm, ai kêu anh không về phòng mình tắm?"
"Anh sợ em khóa cửa." Cố Quyện Thư logic rõ ràng, nếu không phải anh vẫn đứng đó không biết xấu hổ, thì thiếu chút nữa Quý Chu Chu cũng cho rằng anh đã tỉnh rồi.
Cô hít sâu một hơi: "Mau đến đây, muốn bị cảm hả?"
Cố Quyện Thư thấy cô cuối cùng không hỏi nữa, khóe miệng kéo lên một độ cong sung sướng, không nhanh không chậm đến bên cô nằm xuống. Quý Chu Chu lập tức chia cho anh nửa cái chăn, để anh che thân thể lại.
Hơi nước trên người anh vừa rồi chưa lau, bây giờ tuy bốc hơi sắp hết, nhưng còn mang theo chút hơi ẩm, rất có cảm giác tồn tại xâm nhập vào giác quan của cô.
Quý Chu Chu khó chịu nhúc nhích, muốn cách xa anh một chút, chỉ là không chờ cô nhích đi, Cố Quyện Thư đã ôm người vào trong lòng. Tuy hai người cách nhau một chiếc chăn đơn, nhưng Quý Chu Chu chỉ cần nghĩ đến anh không mặc gì hết thì mặt đỏ đến mức sắp nổ tung. Ngay từ đầu quyết tâm đập nồi dìm thuyền(*) cũng lập tức biến mất, chỉ muốn đuổi người này về phòng mình.
(*) Đập nồi dìm thuyền: chiến đấu đến cùng, quyết một trận tử chiến.
"Ngoan, cho anh ôm một cái." Cố Quyện Thư vỗ nhẹ lưng cô.
Dưới cái ôm của anh Quý Chu Chu bình tĩnh lại, dần dần thả lỏng, hơi thấp thỏm mong chờ chuyện kế tiếp. Nhưng mà Cố Quyện Thư chỉ là vỗ lưng cô, một chút động tác khác cũng không có. Quý Chu Chu bị anh vỗ đến buồn ngủ rồi, không khỏi mở miệng trước: "Anh có làm không, không làm em ngủ à."
"Làm cái gì?" Cố Quyện Thư một mặt vô tội.
Quý Chu Chu sửng sốt: "Đây là vấn đề chó gì... Chờ một chút, vừa rồi anh nói ngủ là?"
"Ôm em ngủ." Cố Quyện Thư nhắm mắt lại, ôm chặt cô hơn chút, quả thực là mặt đầy thỏa mãn.
Quý Chu Chu ngây người một lát, mắt trợn sắp tới trần nhà rồi. Cô ở đây xây dựng tâm lí hơn nửa ngày, thế mà vị này không muốn gì hết?
Như là đang trả lời vấn đề của cô, Cố Quyện Thư đưa tay tắt đèn.
Quý Chu Chu: "..."
Cô cười lạnh một tiếng, quạu đến mức đập vạc giường một cái, oán hận nghĩ bà đây không quyến rũ sao? Đã trần trụi ôm cô còn không định làm gì hết! Cố Quyện Thư cọ cọ mặt cô, gác đùi lên người cô.
Quý Chu Chu: "..." Đau tim quá, ngủ thôi.
Bóng đêm dần khuya, rất nhiều người đã chìm sâu vào mộng đẹp, chỉ có một góc âm u nào đó, đang dùng bàn phím tạo ra từng cái từng cái tin đồn.
Cố Quyện Thư ngủ một giấc đến hừng đông, sau khi sờ tới cô gái nhỏ nhắn mềm mại trong lòng thì dừng một chút, mở to mắt thấy cơ thể mình trần trụi nằm trên giường, cô gái nhỏ ở trong lòng đang ngủ ngon lành. Vẻ mặt anh kì quái phút chốc, rồi bắt đầu hồi tưởng chuyện xảy ra tối qua.
Quý Chu Chu thức trễ hơn anh một tiếng mấy, mở to mắt nhìn thấy anh thì theo bản năng cọ cọ vào lòng anh, nhưng phát hiện xúc cảm không giống trước đó. Lúc này cô mới nhớ ra anh không mặc quần áo, vội bật dậy muốn cách xa chút, kết quả bị Cố Quyện Thư ôm lại.
"... Đã tỉnh ngủ rồi, lại giả vờ say sỉn nữa chính là muốn ăn đập." Quý Chu Chu ẩn ẩn nhìn chằm chằm anh.
Biểu cảm của Cố Quyện Thư vẫn kì quái như cũ, sau một lúc lâu rũ mắt nhìn về phía cô, nghiêm túc hỏi một câu: "Có phải tối qua anh đã bỏ lỡ gì đó?"
"..." Ha, còn có mặt mũi hỏi à? Quý Chu Chu nhàn nhàn nghiêng qua liếc anh một cái: "Không bỏ lỡ gì hết, anh nghĩ nhiều rồi."
"Không đúng, tối qua em... Anh ngà ngà say, lại không hiểu ra ý gì." Cố Quyện Thư hơi ảo não.
Mặt Quý Chu Chu lập tức đỏ lên, muốn chạy trốn, nhưng bị giam trong lòng anh không thể động đậy, chỉ có thể mạnh miệng: "Em không có ý gì hết, anh buông em ra, em muốn dậy."
"Trước không vội, anh có thể bù lại không?" Cố Quyện Thư thử thương lượng.
Quý Chu Chu bùng nổ: "Đương nhiên không thể!" Cô sợ anh làm chuyện xấu, vội vàng lạnh mặt uy hiếp. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nhưng mà Cố Quyện Thư tỉnh táo và Cố Quyện Thư say rượu căn bản là hai người, tên này bây giờ hoàn toàn không nghe lời cô, còn cười, ôm chặt cô hơn chút nữa.
Quý Chu Chu giãy giụa hai cái, không thoát khỏi cái ôm của anh không nói, còn đạp rớt chăn, cả người mình đều dính lên người Cố Quyện Thư. Anh chưa mặc gì hết, mình cũng chỉ là mặc một chiếc váy ngủ hơi mỏng, giờ phút này có thể cảm giác rõ ràng vật nào đó đặt trên đùi cô, chỉ cần nhích lên trước một chút...
Cả người Quý Chu Chu đều muốn nổ tung, không dám nhúc nhích một phân nữa, nhỏ giọng cầu xin: "Quyện Thư, Quyện nhóc con, anh thả em ra được không? Chúng ta đi ăn sáng, em đói bụng rồi."
"Ngày hôm qua đã nói xong, bây giờ còn chưa đến 24 tiếng, sao em lại có thể nói lời không giữ lời." Cố Quyện Thư khàn giọng hỏi, hiển nhiên càng khó chịu hơn. Anh hơi hối hận vừa rồi đùa giỡn chuyện này với Quý Chu Chu, ngược lại hiện tại sinh ra một ý niệm bá vương ngạnh thượng cung(*).
(*) Bá vương ngạnh thượng cung (ý mở rộng): ngầm mô tả một bên ép buộc bên kia quan hệ tình dục.
Đáng tiếc cô gái nhỏ tuy mềm mại, nhưng tính tình cũng lớn, muốn anh làm vậy thật, cô bị thương không nói, trước đó chắc chắn hai người cũng toi rồi.
Quý Chu Chu còn chưa phát giác anh nhẫn nhịn vất vả bao nhiêu, chỉ là không tự chủ được bị khí tràng của anh đè ép một chút, càng thêm đáng thương cầu xin anh: "Hôm qua do em thấy anh uống nhiều cho nên mới nói hươu nói vượn, anh anh đừng nắm chặt không buông được không? Nhanh lên, thả em ra đi, em, em hơi sợ..."
Là thật sự sợ hãi. Tuy hơi ra vẻ nhưng lúc nãy cô không thể thoát ra khỏi vòng tay của anh, thì có thể nhìn ra thể lục của hai người chênh lệch bao nhiêu. Hơn nữa, mặc kệ là nam chính hay nam phụ quan trọng, chỉ cần không phải ngày tàn thì năng lực nào đó cũng sẽ khác hẳn với người bình thường. Từ kích cỡ của 'Thằng em trai' anh là có thể đoán được, một hai...
Huống chi Cố Quyện Thư còn là xử nam bị nghẹn 27 năm á! Nếu mà khai phá, không phải cô sẽ chết trên giường?!
Thật là càng nghĩ càng sợ, giọng nói của Quý Chu Chu đều muốn run: "Thời gian sau này của chúng ta còn dài, những việc này cũng đừng nóng vội, đúng không hả Quyện nhóc con. Không bằng bây giờ chúng ta dậy nhé, em đi nướng bánh gato nhỏ cho anh ăn, gần đây em học từ dì phòng bếp rất nhiều, em có thể..."
Lời nói còn chưa nói xong, cánh tay Cố Quyện Thư đã buông lỏng ra, Quý Chu Chu cọ cọ bật dậy, nhảy tới chỗ cách giường 3 bước, làm con thỏ nhỏ trước ngực cũng lắc lư theo. Vừa lúc Cố Quyện Thư thấy cảnh này, chỉ cảm thấy cả người đều muốn nổ tung.
"Em ra ngoài trước, chờ anh hòa hoãn một chút." Cố Quyện Thư sinh không thể luyến(*) nằm liệt trên giường, bởi vì chăn rớt, chỉ có thể tiện tay kéo grap trải giường qua, đắp lên bộ vị trọng điểm. Nhưng mà grap trải giường hơi mỏng căn bản không che được thứ gì, ngược lại bị nhô lên một cái lều nhỏ chà bá.
(*) Sinh không thể luyến: Sinh ra đã được định sẵn là cô độc.
... Quý Chu Chu cay mắt, đồng thời lại làm người ta nhịn không được sinh lòng ngưỡng mộ, cảm khái một câu: "Quyện nhóc con, anh thật lớn."
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy lều trại nhỏ cao thêm chút nữa, Quý Chu Chu: "..."