"Quý tiểu thư, gấp cái gì chứ?"
"Nếu như anh mặc váy, anh cũng gấp." Quý Chu Chu cũng không quay đầu lại đi đến sô pha trong góc ngồi xuống, lúc này mới cảm giác có chút không khí ấm áp. Lúc nãy cô ngồi ở chỗ đầu ngọn gió, vừa định đổi vị trí đã bị em gái Nhã Quyên chặn lại, chỉ có thể giải quyết bọn họ trước, bây giờ chân lạnh đến mức sắp bị viêm khớp rồi.
Người đàn ông bị cái lý do này của cô nghẹn một chút, dở khóc dở cười nhìn cô: "Cô thực sự có ý đúng, trách không được......"
"Hả?" Nếu không phải nhìn ra vừa rồi anh ta có lòng giúp cô, căn bản một ánh mắt Quý Chu Chu cũng không cho.
Người đàn ông đi theo cô đến đại sảnh, nhìn thoáng qua trái phải không người, dứt khoát tháo khẩu trang xuống, một đôi mắt đào hoa hơi hơi cong lên cười như không cười nhìn cô. Quý Chu Chu liếc anh ta một cái, chân mày nhướng một chút. Nội dung này như thế nào, nhân vật ngược lại một người đẹp mắt hơn một người.
Hai mắt người đàn ông này chứa ẩn tình, khóe miệng vểnh lên tự mang ý cười, nụ cười lại không đạt đáy mắt, giữa sóng mắt lưu chuyển tự mang phong tình, một cái nhíu mày một nụ cười đều nguy hiểm nhưng mê người. Giống như hồ ly chỉ tùy thời chờ quyến rũ người.
"Làm quen một chút đi Quý tiểu thư."
Ừm, giọng nói cũng không tệ, đáng tiếc...
"Bắt chuyện cũng được rồi, không rảnh để ý anh."
Quý Chu Chu thuận miệng qua loa một câu, cúi đầu tìm cái hình đầu của Cố Quyện Thư ra, gửi một cái biểu cảm vô cùng đáng thương, sau khi đối phương gửi lại một dấu chấm hỏi, lập tức vàng thật không sợ lửa tố cáo: Tôi đến tiệc rượu, em gái Nhã Quyên và cô gái bên cạnh Thẩm Dã kia đều bắt nạt tôi!
Sau một lúc lâu bên kia gửi lại một chữ: Ờ.
Đây là phản ứng gì? Khóe miệng Quý Chu Chu trừu trừu, không ngừng cố gắng giả vờ đáng thương: Bọn họ cũng thật xấu a, mỗi một người đều bắt nạt tôi, nói chuyện vô cùng khó nghe, tôi không nhịn được nói hai câu với bọn họ. Anh sẽ không trách tôi chứ?
Lần này ngược lại trả lời thật nhanh: Sẽ không.
Đáy mắt Quý Chu Chu hiện lên một phân ý cười: Vậy sẽ giúp tôi trả thù sao?
Cố Quyện Thư: Cũng sẽ không.
...... Hừ. Quý Chu Chu trợn trắng mắt, cương quyết đem điện thoại quăng lên trên sô pha, nhìn thấy người đàn ông đối diện còn ở đây, không khỏi có chút kinh ngạc: "Sao anh còn chưa đi?"
"...... Có phải cô không nhận ra tôi không?" Người đàn ông nhướng mày.
Quý Chu Chu cổ quái liếc anh ta một cái, còn chưa trả lời di động lại vang lên một tiếng, cúi đầu vừa thấy Cố Quyện Thư hỏi cô ở đâu, cô tiện tay trả lời: Một mình cô độc tịch mịch, ở đại sảnh chờ đợi kim chủ tiên sinh đưa tôi về nhà.
Trả lời xong mới nhìn về phía người đàn ông trước mặt: "Không quen, anh có thể đi rồi." Những người này nếu đặt ở trong thế giới hiện thực, cô nhất định sẽ vui vẻ nhìn thêm vài lần, nhưng Quý Chu Chu biết bản thân ở thế giới ảo, những người này đều là người trong trang giấy, cho nên sức hấp dẫn đối với cô mà nói cũng không lớn.
Dẫu sao cô cũng là biên kịch chuyên nghiệp sáng tác người trong trang giấy, người giả thiết trong áng văn này với nhân vật dưới ngòi bút của cô kém xa.
"Cô nhìn thêm chút nữa." Người đàn ông đột nhiên sáp lại gần, một khuôn mặt tuấn tú không hề báo trước xuất hiện ở trước mặt Quý Chu Chu.
Sau đó Quý Chu Chu ngẩn mặt một chút, sau khi do dự một lúc lâu cẩn thận mở miệng: "Thiên Tứ?"
"...... Thiên Tứ là ai?" Người đàn ông nói không nên lời, nhưng lại cảm thấy cái tên này rất quen tai.
Quý Chu Chu cười mỉa một tiếng: "Là một minh tinh."
"Cho nên cô thật sự không biết tôi." Người đàn ông nở nụ cười, một khuôn mặt vì vậy càng thêm sinh động. Quý Chu Chu lần đầu tiên biết hóa ra đàn ông cũng có thể đẹp trai như vậy.
Quý Chu Chu càng phát hiện người này như có bệnh tâm thần, nhấp nhấp môi hơi khô khốc, nhìn thấy phục vụ bưng rượu vội vàng đứng lên, đi qua lấy một ly lên uống ừng ực ừng ực, uống xong mới cảm giác mùi vị không đúng.
"Rượu trái cây này tuy ngọt nhưng tác dụng chậm rất lớn, cô uống nhanh quá rồi." Người đàn ông không biết khi nào đứng ở bên cạnh cô, lấy cái ly không trong tay cô qua, lại từ trên tay phục vụ lấy một ly khác: "Vị này cũng không tệ lắm, cô nếm thử."
Quý Chu Chu nhìn anh ta một cái, nhận lấy ly rượu trong tay anh ta nếm thử một hớp, đôi mắt lập tức sáng lên.
"Thế nào, không tệ chứ." Người đàn ông thấy cô uống xong không có chút men say nào, trong lòng hơi kinh ngạc.
Quý Chu Chu gật gật đầu, đem phần thừa còn lại trong uống hết: "Quả thật không tệ, thật ngọt lạnh."
"Còn có thể uống không? Vị rượu đào vàng này cũng được." Người đàn ông dứt khoát kêu phục vụ để cái khay tròn xuống, từ bên trong chọn một loại đưa cho cô.
Quý Chu Chu cũng ngồi xuống, mỗi loại rượu đều nếm thử một lần. Cô trước khi xuyên qua, chuyện thích nhất chính là cùng năm ba đứa bạn thân uống chút rượu. Không thể hiểu được sau khi chạy đến chỗ này, đã thật lâu không có làm chuyện này rồi.
Khi đang muốn thử loại cuối cùng, một cái bóng rơi xuống, cô vừa ngẩng đầu, trong nháy mắt đối diện đôi mắt của Cố Quyện Thư.
"Một mình?" "Cô độc tịch mịch?"
"Chờ tôi đưa cô về nhà?"
"......" Khi nào thì cô có thể chạy ra khỏi lưới pháp luật của anh một lần?
Quý Chu Chu vội đứng lên, cười lấy lòng khoác cánh tay anh: "Anh mãi không tới, tôi liền mượn rượu giải sầu."
"Vậy còn anh ta thì sao?" Cố Quyện Thư nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Quý Chu Chu nháy mắt nghiêm túc: "Ở đâu có người? Sao tôi không thấy được, mắt anh có vấn đề?"
Cố Quyện Thư nhướng mày, Quý Chu Chu cười hắc hắc, bắt lấy cánh tay anh nhẹ nhàng lay lay một cái: "Muộn quá rồi, chúng ta về nhà thôi."
Tửu lượng của cô rất được, nhưng uống nhiều như vậy, cũng hơi say, hơi lâng lâng nhìn Cố Quyện Thư. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Tự mang đôi mắt ánh sao trời sinh có thần, vô luận nhìn chằm chằm ai đều có loại cảm giác thâm tình, chân thành. Cố Quyện Thư dừng một chút, bắt lấy cái tay đang làm loạn của cô, xoay người rời đi.
Phía sau truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của người đàn ông: "Hai người, có phải quá xem thường tôi không?"
Lúc này Cố Quyện Thư mới nhớ tới có người ngoài như thế, chầm chậm dừng lại: "Đúng vậy."
"Anh như thế, tôi sẽ thật đau lòng a." Người đàn ông ẩn ẩn buông tiếng thở dài: "Là ai sợ Trương Nhã Quyên bắt nạt người ta, đặc biệt kêu tôi......"
"Anh ta tên Chử Trạm, một minh tinh tuyến mười tám nhỏ nhoi, lúc cô ngủ người tôi đi gặp chính là anh ta." Cố Quyện Thư cắt ngang lời anh ta.
Quý Chu Chu không chú ý nghe lời nói trước đó của anh ta, nghe thấy Cố Quyện Thư quen biết với anh ta, thì ngoan ngoãn chào hỏi với người đàn ông đó: "Chử tiên sinh, chào."
Chử Trạm thấy Cố Quyện Thư vừa nói quen biết với mình, thì cô từ cao lãnh chi hoa(*) biến thành tiểu bạch thỏ(*), đuôi mắt nhướng lên nhìn cô: "Cần gì khách sáo như vậy, gọi tôi là A Trạm được rồi."
(*) Cao lãnh chi hoa: Là một đóa hoa đẹp nơi núi cao hiểm trở, thu hút mọi ánh nhìn từ con vật tới con người, nhưng họ chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể hái.
(*) Tiểu bạch thỏ: Những cô gái ngây thơ, trong sáng, ít va chạm với đời.
"A...... ưm." Quý Chu Chu mới vừa "A" một tiếng, đã bị Cố Quyện Thư không nể tình bịt miệng lại.
"Không có thân với anh ta như vậy, gọi Chử tiên sinh."
"......" Không thân như vậy, thừa lúc tôi đi ngủ anh đi gặp anh ta. Quý Chu Chu không nói nên lời vỗ vỗ tay anh, lúc này Cố Quyện Thư mới buông cô ra.
Chử Trạm cười như không cười liếc nhìn Cố Quyện Thư một cái: "Chu Chu, Quyện Thư nhà tôi trái tim nhỏ bé nhưng giả vờ yêu đương, cô vất vả rồi."
"Sao có thể, Cố tiên sinh rất tốt." Quý Chu Chu cười cười. Người này sao lại giống như chánh cung dặn dò tiểu thiếp vậy.
Chử Trạm xuy một tiếng: "Không cần bị bề ngoài lừa gạt, tóm lại cô rộng lượng chút...... Anh ta a, ở mảng phụ nữ này có thể một chút kinh nghiệm cũng không có."
"Im miệng, đi." Hai chữ trước là nói với Chử Trạm, chữ cuối là nói với Quý Chu Chu. Nói xong anh xoay người rời đi.
Quý Chu Chu còn đang suy nghĩ ý tứ câu nói cuối cùng của Chử Trạm, phản xạ có điều kiện đi theo Cố Quyện Thư.
Chử Trạm mỉm cười nhìn bóng dáng hai người biến mất, nghĩ đến Quý Chu Chu không chỉ không quen biết anh ta, còn nhận anh ta thành một người khác, trong lòng hơi tò mò với người mà Quý Chu Chu nhắc tới.
Thiên Tứ... Chử Trạm gọi điện thoại cho Diệp Khuynh, chờ thông máy thì lập tức hỏi: "Gần đây trong vòng giải trí có người mới nào không tệ nổi bật không?"
"Không có a, những lão bất tử các người không chịu nhường ngôi, làm gì có người mới nào leo lên đây." Diệp Khuynh vẫn đang ở phim trường, nói chuyện hơi nóng nảy.
Chử Trạm nhướng mày: "Không thể nào, cậu cẩn thận suy nghĩ lại xem, có một người tên Thiên Tứ không?" Anh ta là một diễn viên, nắm chắc trong tay ngôi vị ảnh đế, vậy mà bị nhận thành người khác, anh ta ngược lại muốn xem xem, Thiên Tứ này là người thế nào.
Đối phương im lặng một lát, sau đó trong nháy mắt bùng nổ: "Lão tử trong lúc bận rộn đi nhận điện thoại của anh, chính là để cho anh đem đi tiêu khiển? Cút cút cút!"
Tiếp theo chính là một mảnh âm thanh "Tút tút", Chử Trạm khó hiểu nhìn di động một cái, dứt khoát tự mình tìm kiếm.
Một phút sau, trên di động của anh ta hiện ra mấy chữ:《 Mẹ kế quyến rũ của tôi 》, đạo diễn: Diệp Khuynh, nhân vật chính: Thiên Tứ.
"......"
*
Quý Chu Chu đi theo sau lưng Cố Quyện Thư, gió thổi một cái đầu óc thanh tỉnh chút, nhớ tới câu nói cuối cùng của Chử Trạm, có một loại cảm giác sấm chớp cuồn cuộn. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Trong nguyên văn Cố Quyện Thư bao nhiêu tuổi ấy nhỉ, 27 hay là 26? Lớn như vậy rồi mà chưa cùng phụ nữ nói chuyện yêu đương, đối với nữ chính cũng chưa từng có hành vi vượt quá xa, nhìn thế nào cũng không đúng lắm.
Lại nghĩ đến thái độ của người đàn ông vừa rồi đối với cô một chút...... Quý Chu Chu hít sâu một hơi, cảm thấy bản thân suy đoán được một bí mật không ngờ.
Cô chớp chớp mắt, nhìn thấy Cố Quyện Thư đã ngồi vào trong xe rồi, chạy nhanh đuổi theo.
Xe chậm rãi lái về hướng quốc lộ, hai người trong xe hết sức yên tĩnh, mặc dù đều ngồi ở ghế sau, nhưng ở giữa lại cách khoảng cách một người. Men rượu dần dần thấm vào Quý Chu Chu, đầu từ từ dựa về phía cửa sổ xe, tuy là ý thức dần dần mơ hồ, nhưng vẫn cố sức nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Chử Trạm, càng nghĩ càng cảm thấy anh ta và Cố Quyện Thư có vấn đề.
Cố Quyện Thư dựa vào chỗ dựa lưng, hơi nhíu mày nhắm mắt nghĩ ngơi, anh chỉ mặc một cái áo sơ mi, cởi bỏ hai cúc áo, cả người đều rất thả lỏng.
Anh nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên chú ý tới bên cạnh phát ra âm thanh "Cọc cọc" rất nhỏ. Cố Quyện Thư hơi mở mắt thì nhìn thấy đầu của Quý Chu Chu dựa trên cửa sổ xe, lúc này bởi vì xe chuyển động tiếng đập đầu không ngừng văng lên, mà bản thân cô lại ngủ ngon lành, giống như chút chấn động này đối với cô không có bất kì ảnh hưởng gì.
"......" Anh càng ngày càng hoài nghi người phụ nữ này là đứa ngốc.
Cố Quyện Thư nhẫn nhịn, thấy cô không có ý tỉnh lại, rốt cuộc nắm lấy tay cô kéo về phía mình. Quý Chu Chu vừa rời xa cửa kính một chút, anh đã buông lỏng tay ra, Quý Chu Chu theo quán tính ngã vào cửa kính lần nữa, phát ra một tiếng "Binh".
Cố Quyện Thư: "......"
Quý Chu Chu lẩm bẩm một tiếng, mắt buồn ngủ mông lung mở ra, ôm chặt đầu nhíu mày, rõ ràng là đập không nhẹ. Mắt Cố Quyện Thư lập tức nhìn thẳng về phía trước, lỗ tai lại không tự chủ giật giật.
Động tĩnh của cô gái bên cạnh càng ngày càng nhỏ đi, lúc đôi mắt anh đang nhìn về phía bên đó, trên đùi đột nhiên truyền đến cảm giác bị đè lên, cúi đầu đã nhìn thấy Quý Chu Chu không biết khi nào thay đổi tư thế, co chân nằm nghiêng ở chỗ ngồi, đầu gối lên đùi anh, mặt còn ở trên bụng nhỏ của anh cọ cọ.
Hầu kết Cố Quyện Thư giật giật, mở miệng giọng nói lại hơi nghẹn: "Ngồi dậy."
Tác giả có lời muốn nói:
Ngàn vạn lần không nên học theo phim truyền hình, dựa đầu vào cửa sổ xe, tốt đến mấy xe cũng sẽ đập đầu bạn thành ngốc!
Chu Chu: Chẳng lẽ không phải do đại gia nên tôi mới bị đập đầu?
Quyện Tể: Ừmmmm...