Trong những nữ liệt sĩ, tên tuổi không giống nhau, bối cảnh giá đình cũng khác nhau, nhưng có một điểm chung là trong lòng họ luôn có chứa thiên hạ, chứa dân chúng. Ninh Tây quay bộ phim này đã phá vỡ giới hạn giữa năm và nữ, coi đóng vai nữ chính, vì quốc gia lên ngựa chinh chiến, trở thành một nữ anh hùng.
Anh hùng chính là anh hùng, sao còn có thể phân biệt nam hay nữ?
Kết bộ phim ( phấn son tam sinh) rất bi thương nhưng lại vô cùng oanh liệt, ở trận đánh cuối cùng của quân địch, nàng chết trận ở trước cửa thành, cho đến chết, cũng chống đỡ ở trước cửa thành.
Sau khi nàng mất không lâu, quân địch đầu hàng, dành được thắng lợi, toàn bộ triều đại thay đổi, lịch sử tiếp tục đi về phía trước, mà nàng tên nàng được ghi lại trong lịch sử, chỉ có vài dòng, kết thúc cuộc đời nàng.
Kết cục quá bị thương, nên Ninh Tây không nói cho Bạch Lộ biết, chỉ nói đoạn sau càng đặc sắc.
"Thật sao?"
"Bùm!"
Thường Thời Quy nhảy lên, đem bóng đánh thẳng vào Đào Thận Ngôn, Đào Thận Ngôn không đỡ được, chống nạnh thở hổn hển nói:
"Thường ca, anh nói xem, có cái gì mà anh không biết không?"
Thường Thời Quy đem tay áo kéo lên, bình tĩnh nói:
"Sinh con."
Đào Thận Ngôn:...
"Không đánh nữa, "
Đào Thận Ngôn liên tục khoát tay, lau mồ hôi trên mặt,
"Ninh tỷ và Lộ tỷ còn chưa đánh, để hai chị ấy đánh vài trận."
Tiếp tục đánh, hắn sợ chính bị Thường ca ngược cho hộc máu.
Bạch Lộ nhìn về phía Ninh Tây nói,
"Tây Tây, muốn đánh một ván không?"
"Được thôi."
Ninh Tây đứng lên, đem áo khoác Thường Thời Quy để lên ghế dựa, cười nhận vợt tennis từ Thường Thời Quy đưa cho.
Chờ phát cầu ra, mọi người phát hiện ra Ninh Tây đánh rất tốt, Bạch Lộ còn có thể thua, khiến bọn họ không ngờ tới.
"Ninh tỷ đánh tennis rất tốt nhỉ, "
Đào Thận Ngôn uống một hớp nước, đứng bên cạnh Thường Thời Quy xem hai người chơi bóng. Chỉ là càng xem trong lòng càng cảm khái, Thường ca và Ninh tỷ này một đôi, quả thực là cái gì cũng không làm khó được bọn họ.
Bạch Lộ và Ninh Tây chơi cũng không lâu, Bạch Lộ đem vợt tennis giao lại cho nhân viên trong sân, cùng Ninh Tây sánh vai ra khỏi sân.
"Em đánh rất tốt."
Bạch Lộ khẽ thở phì phò,
"Chơi với em thật đúng là thống khoái."
Ninh Tây cười cười,
"Trước kia em cũng làm nhân viên ở sân tennis. Sau rồi nghe nói nếu như kỹ thuật đánh bóng tốt, có thể chơi cùng với khách tới chơi, một tiếng đồng hồ chơi bóng tiền nhận được bằng một ngày tiền công. Sau đó em tìm cơ hội tập bóng, kiếm thêm tiền."
"Vì vậy sao?"
Trong lòng Bạch Lộ không nghĩ đến, đối với cô mà nói, tennis chỉ là trò chơi thể thao giải trí tinh thần và thể xác, thực sự không nghĩ tới, có người sẽ vì tiền mà học đánh tennis."
"Bởi vì em đánh tốt, khách nếu tìm người đánh cùng thì sẽ gọi em. "
."Ninh Tây cười đến đắc ý, nhìn như một con mèo kiêu ngạo, cho dù là đắc ý cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy phản cảm, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Bạch Lộ nhìn khuôn mặt tươi cười của Ninh Tây, giật mình, nếu cô là một người đàn ông, nhìn thấy Ninh Tây như thế này, nhất định sẽ động tâm.
"Tây Tây, "
Thường Thời Quy đem ly nước trái cây cho Ninh Tây,
"Uống nước đi."
Ninh Tây mới vừa đánh xong, còn chưa kịp rửa tay, trực tiếp cúi đầu cắn ống hút uống luôn mà không cầm lấy ly nước. Mấy người kia nhìn thấy, như nhìn thấy quái vật, còn Bạch Lộ thì nghĩ, Thường Thời Quy cuối cùng đã bị một cô gái huấn luyện thành công.
"Khụ khụ."
Ninh Tây bị ánh mắt của Triệu Mạnh nhìn chằm chằm chọc cười, lại bị sặc nước, họ mấy tiếng. Thường Thời Quy thấy thế, lập tức đem ly nước trái cây nhét trong tay người bên cạnh, duỗi tay vỗ nhè nhẹ sau lưng Ninh Tây.
Người bị Thường Thời Quy nhét lý nước là Bạch Lộ...
Kể từ khi Thường Thời Quy và Ninh Tây cùng một chỗ, Thường Thời Quy chủ động bảo trì khoảng cách khách khí lễ phép, đây là lần đầu tiên hắn chủ động nhét này nọ cho cô, nhưng mà... Thôi đi.
Đáng đời sau này bị vợ quản chặt!