"Em nhớ thời điểm này năm ngoái anh gọi cho em một cuộc điện thoại."
Thường Thời Quy ngẩn ra, không nghĩ rằng Ninh Tây vẫn còn nhớ, bởi vì Thường Thời Quy cho rằng trong lòng cô lúc đó không hề để tâm đến anh.
"Năm ngoái pháo hoa rất đẹp, nhưng năm nay còn đẹp hơn."
Ninh Tây nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ giọng cười cười.
"Tây Tây..."
Thường Thời Quy đi đến phía sau lưng Ninh Tây, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, giọng nói gợi cảm sát bên tai cô,
"Đầu xuân, chúng ta kết hôn đi."
Ninh Tây ngửa đầu ra sau, tựa ở vai Thường Thời Quy.
Mùa xuân thời tiết ấm áp, trăm hoa đua nở, hôn lễ cử hành vào thời điểm này nhất định sẽ rất đẹp.
"Được."
Thường Thời Quy đem người ở trong ngực ôm chặt hơn nữa:
"Tây Tây, anh yêu em."
Tết ta vô cùng náo nhiệt kết thúc, chào đón mọi người vào năm mới là những tin tức vô cùng chấn động. Đào Mẫn Á và Tưởng Viễn Bằng đã chính thức ly hôn, Đào Mẫn Á có được một phần tài sản sau ly hôn. Nhưng mà Tưởng gia vận rủi đến đây vẫn chưa kết thúc, nửa tháng sau, tin tức Tưởng Hồng Khải say xe gây tai nạn dẫn đến chết người lại bỏ chạy tìm người chịu tội thay, còn thuê người giết người thân của người bị hại, những tội ác này nhận phán quyết tử hình.
Không ít người nhà giàu biết kết cục của Tưởng Hồng Khải, chỉ có thể lắc đầu. Thực ra nếu chuyện này không được nhiều người chú ý như thế, nhân dân cả nước đều nhìn chăm chăm vào thì Tưởng gia hoàn toàn cí thể dùng tiền và quan hệ để giảm hình phạt, nặng lắm là tù chung thân chứ không phải là đến mạng sống cũng không giữ được.
Sống hơn nửa đời người, chơi đùa vô số phụ nữ, này lại thừa một nữ diễn viên mới vào nghề được vài năm, coi như là báo ứng phải chịu.
Ngẩng đầu nhìn trời cao, ai có thể thoát được lưới trời lồng lộng.
Người làm việc ác, sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Tháng năm, thời tiết ấm áp, hôn lễ của Ninh Tây và Thường Thời Quy được tổ chức. Vì Ninh Tây không còn cha mẹ, cũng không có trưởng bối có thể tin tưởng nên người đại diện nhà gái là người vừa là thầy, vừa là bạn diễn của Ninh Tây - diễn viên kì cựu Trương Ích Dân.
Áo cưới trắng tinh được đính vô số viên kim cương nhỏ nhỏ, mỗi bước đi dưới ánh mặt trời sẽ phát sáng lung linh, nhưng mà so với kim cương chói mắt thì nụ cười của cô dâu và chú rể còn rực rỡ hơn.
Ninh Tây đứng ở một đầu của thảm đỏ, Thường Thời Quy đứng ở bên kia, mặc dù cách một khoảng, nhưng ánh mắt đã quấn cùng một chỗ.
Đám cưới không hề có một phóng viên viên truyền thông nào, nhưng khách mời thì ào ào đem điện thoại, máy ảnh lên sẵn sàng bắt lấy khoảnh khắc đẹp nhất của hai nhân vật chính.
"Tây Tây, "
Thường Thời Quy bước từng bước dài đến trước mặt Ninh Tây, đưa bàn tay ra trước mặt cô.
Trương Ích Dân nhìn hai người trẻ tuổi, trên mặt lộ ra nụ cười chúc phúc, sau đó chậm rãi đem bàn tay của Ninh Tây vào lòng bàn tay của Thường Thời Quy.
"Chúc hai con cả đời hạnh phúc, ân ái không rời."
Tình yêu thật sự, vĩnh viễn sẽ không bỏ qua nhau, dù cách xa tám năm, cuối cùng cũng có ngày bên nhau gắn bó không rời.
----------HOÀN CHÍNH VĂN-----------