Hắn đã từng vô số l liên tưởng, khi gặp lại Ninh Tây tình hình lúc ấy sẽ như thế nào.
Có lẽ cô đã gả làm vợ người khác, cũng có khả năng cô chưa tìm được người hợp tâm ý, đến lúc đó, liệu hắn có thể mang vẻ mặt mây trôi nước chảy nói với cô, tôi là Thường Thời Quy, em có còn nhớ tôi năm đó đã viết thư tình cho em?
Nhưng mà khi hắn trông thấy cô, thấy cô chạy trốn dưới mưa, hắn cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn chống dù che đi hạt mưa rơi trên người cô, cũng muốn vì cô mà ngăn cản mưa gió.
Cô đã thay đổi rất nhiều, so với bảy năm trước không còn ngây thơ, cũng không còn êm dịu mà đáng yêu, nhưng như cũ chỉ một cái nhìn liền có thể nhận ra được cô, trong lòng có thanh âm nói cho hắn biết, đó chính là Ninh Tây, chính là cô gái mình từng thích, những năm này vẫn không có cô gái nào khiến hắn có cảm giác như vậy.
Ngay cả chính hắn cũng không biết, những năm này nhớ đến Ninh Tây, là bởi vì tình cảm thời niên thiếu u mê, hay là bởi vì năm đó biết được cha mẹ Ninh Tây đều đã mất, cho nên trong lòng mới không bỏ được, có lẽ là cả hai, chỉ là thời gian quá lâu, ngay cả chính hắn cũng phân không rõ.
Cho đến giờ phút này, hắn chứng kiến Ninh Tây nằm trên mặt đất, mặt mũi toàn nước bùn, trái tim như bị vật gì đó hung hăng đâm một cái, ngay cả hô hấp cũng quên.
Có người thấy Ninh Tây được một người đàn ông che ô cho.
Nhân viên trong tổ phim ( phấn son tam sinh) lấy làm lạ, như thế nào quay cảnh quay vừa kết thúc, đã có người đàn ông xa lạ lẻn vào?
Khổng Ngọc Hằng quay đầu nhìn, mặt mũi dại ra hỏi Tiểu Dương,
"Tiểu Dương, người này là bạn của Ninh Tây?"
"A... A!"
Tiểu Dương lúc này mới phản ứng, cùng hai nhân viên công tác cầm lấy khăn lông, áo khoác chạy tới.
"Thường tiên sinh."
Tiểu Dương cúi đầu khom lưng hướng về Thường Thời Quy cười cười, sau đó xoay người lại đỡ Ninh Tây.
Thường Thời Quy duỗi tay, muốn đỡ Ninh Tây, nhưng khi nhìn đến toàn thân cô ướt đẫm, y phục đã dán đến trên người, hắn chỉ có thể thu tay về.
"Thường tiên sinh, cám ơn anh."
Ninh Tây tiếp nhận khăn lông khô lau mặt sạch sẽ, tiếp nhận chai nước khoáng nhân viên làm việc đưa tới súc miệng, phun ra trong miệng toàn bùn cát,
"Anh là đến... Leo núi?"
Hôm nay với cái này thời tiết, giống như không thích hợp với loại vận động ngoài trời.
"Không, không phải là leo núi"
Hắn lắc đầu, từ túi áo móc ra một cái khăn tay, sau đó chỉ chỉ lỗ tay chính mình ở đằng sau,
"Nơi này vẫn còn "
"Cám ơn."
Ninh Tây nhìn trong tay hắn làm bằng chất liệu cotton làm bằng thủ công, cười giơ khăn tay trong tay lên, sau đó xoa xoa lỗ tai đằng sau.
Thấy nàng không cầm lấy khăn tay của mình, Thường Thời Quy cũng không để ý, hắn đem khăn tay bỏ lại vào túi, ngẩng đầu nhìn:
"Hôm nay mưa lớn như vậy, còn muốn quay sao?"
"Quay a, "
Ninh Tây không mặc áo khoác Tiểu Dương đưa tới.
"Cái chỗ này dùng máy phun nước sẽ không tốt, nếu như thời tiết không phối hợp, muốn quay cảnh như vậy, phải đốt không ít tiền, hôm nay thời tiết này là vừa vặn."
Thường Thời Quy nghiêng đầu nhìn cách đó không xa nhân viên làm việc bất chấp mưa gió đang chuyển thiết bị đạo cụ.
"Tổ phim kinh phí không đủ?"
"Tiết kiệm một chút, là đủ."
Ninh Tây hắt hơi một cái, hù dọa Tiểu Dương gấp rút rót cho cô một chén thuốc pha nước uống đưa đến.
Ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc, Ninh Tây không còn gì để nói nhìn Tiểu Dương một cái, đứa nhỏ này đối với gói thuốc hòa tan là chân ái, mỗi lần đi quay phim, từ trước đến nay đều không thể thiếu.
"Ninh Tây, chuẩn bị một chút, chúng ta cảnh tiếp theo."
Khổng Ngọc Hằng mặc một bộ áo mưa đen như mực đi đến, nghi hoặc nhìn Thường Thời Quy một cái, người này giống như đã gặp ở nơi nào.
"Thường tiên sinh, đây là đạo diễn."
Ninh Tây cắn răng uống xong một ly nước thuốc, sau đó hướng Thường Thời Quy giới thiệu Khổng Ngọc Hằng.
"Cô ấy cũng là đạo diễn hết sức ưu tú."
Thường Thời Quy nghe vậy hướng về Khổng Ngọc Hằng gật đầu chào.
"Đạo diễn Khổng, vị này là tổng tài của tập đoàn Thường thị, Thường Thời Quy tiên sinh, "
Ninh Tây nói xong câu này, liền thấy được Khổng Ngọc Hằng cả người đều ngây ngẩn,cô ấy không dám tin tưởng nhìn Ninh Tây một cái, mới cung kính đối với Thường Thời Quy:
"Thường tiên sinh."
Vị này chính là đại nhân vật trong truyền thuyết, như thế nào lại chạy đến đây xem quay phim.
Cô nhìn Ninh Tây, lại nhìn Thường Thời Quy, Ninh Tây thế nhưng cùng Thường Thời Quy có giao tình?
Khó trách cô cũng cảm thấy người đàn ông này nhìn quen mắt, vì ở trên tạp chí đã xem qua ảnh chụp của hắn. Lúc ấy còn có bạn bè trên mạng đem vị Thường tiên sinh này đăng trên mạng, cười nói hắn là lão công cấp kim cương.
Chỉ là lúc ấy tấm hình kia ở trên mạng cũng không được truyền lưu bao lâu, liền bị thủ tiêu, cho nên trong lúc nhất thời cô không nhớ ra được.
Tin đồn Thường Thời Quy bây là đại cổ đông của công ty giải trí Cửu Cát, lấy tướng mạo của Ninh Tây, cộng thêm có vị Thường tiên sinh hộ giá, trong vòng này tương lai của cô ấy không phải là tùy ý cô chọn lựa?
Nghĩ đến mình lúc này còn nghèo rớt mồng tơi lại kéo được Ninh Tây vào tổ phim, Khổng Ngọc Hằng có chút kiêu ngạo.
Thợ trang điểm đi lên trang điểm lại Ninh Tây, Ninh Tây nâng cái cổ lên, lộ ra trên mặt một vết máu. Thường Thời Quy nhìn thấy trong lòng giật mình, nhìn kỹ lại, mới phát hiện không phải là thật, chỉ là thợ trang điểm vẽ lên.
"Thường tiên sinh, "
Ninh Tây chỉ chỉ cái lều cách đó không xa.
"Anh đi chỗ đó ngồi trước, tôi quay hết cảnh này sẽ đến."
Thường Thời Quy nhìn Ninh Tây, lại nhìn trời mưa càng rơi xuống càng lớn, khóe miệng rũ xuống, sau đó đàng hoàng di chuyển bước chân hướng đến cái lều gần đó đi tới. Trợ lý Từ Châu thấy hắn đến, đưa cho hắn một cái ghế đã được lau sạch sẽ cho hắn ngồi hắn.
"Ông chủ, tôi mới vừa mới hỏi một nhân viên làm việc trong tổ phim, bọn họ nói hôm nay phần quay không nhiều lắm, chụp hết mấy cảnh của Ninh tiểu thư dưới mưa là có thể kết thúc."
Đỉnh lều bị nước mưa rơi xuống răng rắc,phía trên chỗ lồi chỗ lõm đầy nước bên trong, văng lên nhiều đóa bọt nước. Thường Thời Quy hít sâu một hơi, sau đó đơn giản khẽ gật đầu một cái.
Từ Châu cẩn thận nhìn ông chủ một cái, lại nhìn Ninh Tây đứng trong mưa chờ quay phim, cảm giác mình hiểu được chút gì đó.
"Mỗi nhóm nhỏ chuẩn bị, một hai ba, bắt đầu!"
Cố gắng leo lên, móng tay nàng đã rạn nứt, máu tươi hòa với nước bùn nhiễm đỏ cả bàn tay, nàng quay đầu lại xem kẻ địch đuổi theo phía sau, trên mặt lại lộ ra một nụ cười. Sấm sét vang lên, nàng ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời mây đen quằn quại, cuồng gió gào thét.
Mặt đất đang rung động, từng khối đá tảng rơixuống, nàng đứng ở khe núi, có hòn đá nhỏ rơi vào người nàng nàng cũng không để ý. Khi thấy nguyên một đám bị chôn ở ở dưới đá lớn, nàng vén sợi tóc dính trên má, lộ ra khuôn mặt dơ bẩn nhưng ngũ quan lại vô cùng xinh đẹp.
Từ Châu cảm giác mình toàn thân đều ở tê dại, chỉ cảm thấy Ninh Tây cả người tỏa ra khí chất thật đáng sợ, giống như nàng hận không thể uống máu ăn thịt bọn người kia.
Nhưng mà trên thực tế chỗ đó không có gì cả, chỉ có sườn núi trống rỗng.
Từ hôm nay về sau, hắn sẽ không còn cảm thấy làm diễn viên rất dễ dàng, phải nhiều cố chấp cùng năng lực, mới có thể vừa khóc vừa cười vừa giận.
"Tốt, rất tốt, tổ đạo cụ chuẩn bị, diễn viên quần chúng chuẩn bị."
Đạo cụ là đá tảng, túi máu, còn có mấy người diễn viên quần chúng mặc trang phục binh lính, những người này sắm vai kẻ địch bị đè ở dưới tảng đá. Một mặt khác, Ninh Tây một mình chống một cái dù đứng ở trong góc nhỏ động cũng không động.
Đạo diễn kêu một tiếng,ánh mắt Ninh Tây lập tức thay đổi, nàng gỡ xuống trên đầu chiếc trâm duy nhất, cẩn thận không bị đáđập trúng nhắm vào cổ của bọn người đâm xuống.
Vừa lúc đó,một người nằm trên mặt đất động động, muốn giãy giụa lấy đứng lên, Ninh Tây nhào tới, sau đó dùng trâm trong tay hung hăng đâm vào cổ của đối phương.
"Ninh Tây,đâm vào cổ lại tới một lần, "
Khổng Ngọc Hằng thò đầu ra, cao giọng nói.
"Động tác vừa rồi còn chậm, đối phương là kẻ xâm lược, là cừu nhân, là kẻ giết người thân của cô, phía sau cô còn có tên con cháu người trong thôn cần cô bảo vệ, lúc này không thể có một chút do dự, hiểu hay không?"
Ninh Tây hướng về người bị cô đâm nói một tiếng xin lỗi, sau đó hướng về Khổng Ngọc Hằng đưa ra ba ngón tay, đứng dậy lui về phía sau.
Từ Châu mắt thấy mưa càng rơi xuống càng lớn, mặt của ông chủ cũng càng ngày càng khó coi, cười khan nhỏ giọng nói:
"Diễn viên quay phim... Thật không dễ dàng a."
Nhưng mà hắn thất vọng là, ông chủ cũng không thèm chú ý đến hắn, đầu cũng không quay lại "Ân" một tiếng, cũng không có phản ứng khác.
"Phốc!"
Trâm đâm vào cổ kẻ địch, nàng mặt không chút thay đổi đem trâm rút ra, sau đó nhặt tảng đá ở gần đó nhắm vào đầu người hung hăng đập, không còn hơi thở, mới lung la lung lay đứng lên.
Nước mưa ào ào cọ rửa mặtnàng, cọ rửa trâm trong tay nàng, trâm trở nên trắng sáng.
"Tốt lắm!"
Khổng Ngọc Hằng nói.
"Mọ người vất vả, mọi người thu dọn đồ đạc về nhà nghỉ ngơi đi."
Cô xoay người đi đến trước mặt Thường Thời Quy cười nói
"Thường tiên sinh, chúng tôi từ chiều hôm qua liên tục quay đến bây giờ, hiện tại tất cả mọi người chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi."
Thường Thời Quy gật đầu:
"Nghỉ ngơi là phải, ta nghe nói... Tổ phim kinh phí hình như không nhiều?"
Khổng Ngọc Hằng cười khổ nói:
"Bộ phim đề tài không có sức hút đầu tư, cho nên tôi cùng biên kịch tự ra kế hoạch quay phim."
Thường Thời Quy mắt nhìn khu quay phim, Ninh Tây đã đi thay quần áo, lúc này chỗ đó không có một bóng người:
"Tôi hết sức tin tưởng ánh mắt của Ninh Tây, cô ấy thích cuộn phim chắc chắn sẽ không sai. Khổng đạo diễn nếu nguyện ý, có thể viết phần dự tính giao cho trợ lý của tôi, tôi có thể thêm vào đầu tư."
"Cám ơn Thường tiên sinh, cám ơn Thường tiên sinh!"
Khổng Ngọc Hằng mừng rỡ, cô vốn còn đang lo lắng tài chính tuyên truyền không đủ dùng, hiện tại có Thường tiên sinh đầu tư, cô rốt cuộc không cần lo lắng vấn đề tiền bạc!
Thường Thời Quy thấp giọng nói:
"Không cần cám ơn, tôi chỉ hy vọng tổ quay phim có điều kiện khá hơn một chút thôi."
Khổng Ngọc Hằng vừa nghe lời này, cũng biết vị Thường tổng tài này vì cái gì ngay cả kịch bản cũng không nhìn liền đầu tư vào bộ phim. Thưởng thức bộ phim là giả, không muốn cho Ninh Tây quay phim trong điều kiện quá kém mới là thật.
"Thường tiên sinh, Khổng đạo diễn."
Ninh Tây đổi một bộ trang phục khô mát, đầu tóc ướt nhẹp xõa ở sau lưng, bởi vì một đêm không ngủ, sau khi tẩy trang lộ ra vẻ tiều tụy, nhưng như cũ không che nổi nét diễm lệ.
"Hôm nay mưa thật là lớn, "
Cô vừa nói vừa cười, tiếp nhận cây dù Tiểu Dương đưa tới, thuận thế hướng bên cạnh dời đi, đúng lúc thay Khổng Ngọc Hằng che kín gió rét từ khe núi thổi qua.
Khổng Ngọc Hằng nhìn nụ cười tựa như khói mờ của Ninh Tây, có chút ít hiểu vì sao mà ngay cả người đàn ông như Thường Thời Quy cũng nguyện ý vì cô ấy bất chấp mưa gió đi tới nơi này.
"Đúng vậy, trong núi điều kiện gian khổ, cô sau khi trở về ngâm nước nóng, nếu không sẽ cảm hàn."
Khổng Ngọc Hằng giơ tay lên xem đồng hồ đeo tay.
"Đến giữa trưa rồi, tôi qua bên kia xem một chút,hai người cứ tán gẫu."
Nhìn bóng lưng hùng hùng hổ hổ của Khổng Ngọc Hằng, Ninh Tây cười nói:
"Khổng đạo diễn tính cách như vậy, Thường tiên sinh không cần trách móc."
"Sẽ không, "
Thường Thời Quy gặp sắc mặt không tốt lắm.
"Tôi nghe đạo diễn nói, cô từ chiều hôm qua đến giờ đều ở chỗ này quay phim?"
"Bình thường ở chỗ này tổ quay phim nhiều,tổ phim chúng tôi tài chính thiếu thốn, giao thiệp so ra cũng kém so với những tổ phim, xem dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa, chúng tôi từ ngày hôm qua đã bắt đầu quay một số cảnh".
Ninh Tây cười dùng tay che miệng ngáp một cái.
"Anh là... Đặc biệt tới tìm tôi?"
"Thuận đường đi qua, liền tới xem một chút."
Thường Thời Quy không cố ý giải thích rõ là tới tìm Ninh Tây, hắn nhìn chân núi.
"Đã giữa trưa, tôi mời cô ăn cơm trưa."
"Tốt, cám ơn."
Ninh Tây không cự tuyệt, hai người từng người che dù đi xuống núi, mưa rơi quá lớn, nước mưa rót thành một dòng suối,mũi giày Ninh Tây đã ướt đẫm.
Thường Thời Quy ở phía trước cố ý phối hợp với bước chân của Ninh Tây, đi cũng không nhanh, hắn quay đầu lại mắt nhìn Ninh Tây:
"Các diễn viên quay phim, thường xuyên phải như vầy không?"
"Cũng không phải là mỗi ngày đều như vậy, có đôi khi lấy cảnh còn muốn nhờ thời tiết, hoặc là đuổi tiến độ, tùy lúc mà quay, "
Ninh Tây lại ngáp một cái, nàng dụi dụi góc mắt, lau đi nước mắt,
"Nhưng xác thực cũng không quá thoải mái."
Thường Thời Quy nghe vậy trầm mặc một lát:
"Vừa rồi tôi cùng Khổng đạo diễn nói một chút về nội dung bộ phim, cũng cảm thấy tốt."
Cô chỉ đi vào thay quần áo một trong một chút thời gian, bọn họ liền bắt đầu nói đến cả nội dung bộ phim?
Ninh Tây trừng mắt nhìn, chờ Thường Thời Quy nói câutiếp theo.
"Tôi quyết định tiến vào bộ phim này đầu tư, "
Thường Thời Quy quay đầu lại nhìn cô
"Như vậy lúc tuyên truyền cho bộ phim, cũng có thể có đầy đủ phí tuyên truyền."
"Cám ơn anh."
Ninh Tây dừng bước lại, xem dưới chân núi, ánh mắt xa xăm.
"Không cần cám ơn, làm thương nhân, tôi chỉ là đầu tư vào hạng mục cảm thấy sẽ có lời."
Thường Thời Quy quay đầu lại, không nhìn Ninh Tây nữa.
Ninh Tây bóng lưng cao ngất của hắn, nhếch miệng cười cười.
Hai người xuống núi, Thường Thời Quy thay cô mở cửa xe:
"Mời."
"Cám ơn."
Ninh Tây lên xe, nhìn cách đó không xa tựa hồ có người đang chụp hình, cô nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì thêm. Vừa lúc đó, một người đàn ông dáng cao lớn đột nhiên đi đến trước mặt người chụp ảnh, không biết rõ hai người bọn họ nói gì đó, đối phương đem máy chụp hình đưa cho người đàn ông này.
"Không cần lo lắng, ảnh chụp sẽ không lưu truyền ra."
Thường Thời Quy thấy cô chú ý một màn này, đối với cô trấn an cười một tiếng.
"Buổi trưa muốn ăn cái gì?"
"Nếu là Thường tiên sinh mời khách, vậy tôi là khách tùy chủ."
Ninh Tây cười cười.
"Tôi tin tưởng Thường tiên sinh, chắc chắn sẽ không khiến tôi thất vọng."
Thường Thời Quy cười cười, không tiếp tục hỏi lại, rất nhanh trợ lý cùng lái xe của hắn đều lên xe.
Ninh Tây nhận ra tài xế lái xe đúng là người vừa rồi lấy đi máy chụp hình của người chụp ảnh, mắt nhìn Thường Thời Quy, chẳng lẽ người này là lái xe kiêm hộ vệ?
Xe lái đi, Thường Thời Quy không nói gì thêm, nàng buồn ngủ dựa vào thành ghế, nhưng lại không ngủ được. Xe đi không bao lâu, đã đến chỗ ăn cơm, có lẽ là suy tính đến việc cô cả đêm đều không ngủ, thức ăn chuẩn bị đơn giản ngon miệng lại dinh dưỡng, cho nên khẩu vị của Ninh Tây mở rộng ra ăn không ít.
Cơm nước xong trên đường trở về, có lẽ là bởi vì Thường Thời Quy phát ra khí tràng không có tính công kích, hoặc là ăn uống no đủ, tâm Ninh Tây đề phòng thất bại, vô tri vô giác dựa vào cửa sổ xe ngủ.
Nhìn Ninh Tây dù cho dựa vào cửa sổ xe cũng có thể ngủ, Thường Thời Quy nói với tài xế:
"Đi chậm một chút."
Xe tiếp tục đi về phía trước, tốc độ mặc dù giảm rxuống, nhưng Ninh Tây đầu như cũ theo xe lay động, Thường Thời Quy do dự vươn tay, đầu ngón tay đụng phải sợi tóc củaNinh Tây, liền giống như điện giật thu tay trở lại.
Hắn liền như vậy lẳng lặng nhìn cô, nhu tình tựa thủy, lại không đụng vào cô một lần nữa.
Không biết qua bao lâu, xe ngừng lại, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Từ Châu nghiêng đầu nhỏ giọng nói:
"Ông chủ, Ninh tiểu thư chỗ ở này."
"Tôi biết rõ."
Thường Thời Quy dời ánh mắt của mình đang đặt trên người Ninh Tây, làm cho cảm xúc của mình tận lực tỏ ra bình tĩnh, mới lại lần nữa quay đầu nhìn cô.
Ninh Tây cảm thấy như đang nằm mơ, trong mộng mẹ giúp cô sửa sang lại túi sách, ba ba ở phòng bếp làm món thịt kho tàu xương sườn, xương sườn ở trong nồi quằn quại, phát ra tiếng xì xì.
Mà cô là tiểu công chúa đượcba mẹ sủng, đang ngồi trên sô pha gặm trái táo, nhưng rái táo quá lớn, cô như thế nào gặm gặm cũng không xong.
"Mẹ, mẹ hôm nay mua trái táo thật lớn, con ăn không hết."
"Ăn không hết thì mẹ ăn giúp một phần."
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, lại không nhìn thấy mẹ, trong phòng bếp ba cũng biến mất không thấy.
"Mẹ?"
"Ba?"
"Ninh Tây, Ninh Tây..."
Nàng mở mắt ra, chứng kiến là Thường Thời Quy mang theo ân cần hai mắt. Hắn đứng ở cửa xe ngoài, cầm trong tay ngọc sơn, chính khom lưng xem nàng.
"Đến rồi?"
Cô ngồi thẳng người, hoảng hốt nhìn ngoài cửa sổ, quay đầu đối diện với Thường Thời Quy cười nói,.
"Cám ơn đã đưa tôi về nhà."
"Không cần khách khí."
Hắn đưa ô che trên đỉnh đầu cho cô, lúc xuống xe, một giọt mưa cũng không có rơi đến trên người.
"Ngủ ngon giấc."
Thường Thời Quy nhét cái ô vào trong tay cô, cái ô còn mang theo hơi ấm lòng bàn tay hắn. Ninh Tây nắm chặt cái ô, cười cười với hắn, không cần nói lời cảm tạ, khoát khoát tay, sau đó đi vào cửa chính tòa nhà.
Thường Thời Quy bóng lưng Ninh Tây, đến khi không nhìn thấy, mới ngồi vào trong xe.
"Ông chủ? Vừa rồi Tưởng thiếu gọi điện thoại đến nói, mời ngài xế chiều hôm nay đi nông trang câu cá."
"Không đi, trực tiếp đi công ty."
Thường Thời Quy lấy khăn tay ra lau đi nước mưa trên mặt, giọng nói nhàn nhạt.
"Vâng, tôi sẽ chuyển lời tới Tưởng thiếu."
Gần đây ông chủ tựa hồ càng ngày càng không thích cùng Tưởng thiếu này lui tới, hắn mặc dù không biết rõ vì cái gì, nhưng lấy cá tính của ông chủ, đã quyết định, chưa bao giờ sẽ sửa đổi.
Tưởng Thành cúp điện thoại, đối với nhóm bạn bè nhún vai, làm ra vẻ động tác buông tay.
"Này!"
Vài vị đồng bạn cùng nhau phát ra thanh âm thất vọng, Tưởng Thành mắt nhìn Bạch Lộ bên cạnh không nói một lời, an ủi:
"Thường ca có thể là công tác quá bận rộn, không có thời gian, chúng ta hẹn lại lần sau."
Bạch Lộ bưng rượu lên uống một ngụm, đầu cũng không quay lại:
"Ai quản hắn khỉ gió có tới hay không!"
Thấy co như vậy, Tưởng Thành mấp máy miệng, không nói gì.
Những người khác thấy thế, đều cười phát triển bầu không khí,
"Đến đến, uống rượu."
"Mấy người uống ít một chút, đêm nay còn cùng bọn Khúc gia đua xe, đến lúc đó thua bởi hắn thì thật mất mặt."
"Khúc Nguyên Bách tính cái rắm!"
Tưởng Thành hừ lạnh nói:
"Nghĩ thắng chúng ta, đợi kiếp sau đi!"