• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Tôi trở thành kiểu người tôi muốn trở thành nhất, kiên trì ước mơ ba-lê, trở thành Queen người người ngước mắt nhìn, trở thành thiên nga đen rực rỡ nhất trên sân khấu.”
“Tôi có một người ba nuôi minh tinh, ông đợi mẹ hai mươi năm, ông với mẹ hạnh phúc cả đời.”
“Ba mẹ ruột của tôi cũng có một tình yêu đẹp giống như vậy.

Bộ Đàn Yên, bà chưa chết, bà là người phụ nữ tôi sùng bái nhất, bà cũng trở thành mẹ của tôi.”
“Bạn trai tôi, anh ấy biết viết thư tình, khen tôi là cô gái xinh đẹp nhất trên đời, anh ấy đẹp trai lại thông minh, dịu dàng mà mạnh mẽ, anh ấy khắc phục mọi chông gai đi về phía mặt trời.”
“Chúng tôi có hai đứa con, một đứa tên là Cừu Thù, một đứa tên Tạ Trừng, em gái thích múa, đi học múa cổ điển, con bé có sự nghiệp bản thân yêu thích và người chồng lý tưởng tâm đầu ý hợp.

Chúng quyết định kết hôn nhưng không sinh con, tư tưởng của lớp trẻ tôi không ủng hộ lắm nhưng tôi tôn trọng lựa chọn của chúng.”
“Tiểu Trừng đi theo con đường học thuật, sau khi học lên tới tiến sĩ xong giờ cũng đang làm giáo sư có thành tích xuất sắc trong học viện.
“Các con đều kiên trì với ước mơ của mình, trở thành người dịu dàng mà hạnh phúc.”
“Tôi có kết cục hạnh phúc nhất cho câu chuyện của nữ chính, tôi và Cừu Lệ hạnh phúc bình an nắm tay nhau đi hết cuộc đời, anh ấy rất yêu tôi, từ lần gặp gỡ đầu tiên thì đã quyết định chung thân.”
“Anh ấy thay đổi cuộc đời tôi, nhưng gần đây tôi thường hay nghĩ nếu có thể quay trở lại kiếp trước, có lẽ tôi sẽ dũng cảm đối mặt với cuộc đời lạnh hơn sắt thép đó hơn chứ không phải trốn tránh, chứ không phải để anh gánh thay tất cả.”
“Ngày anh buông tay rời khỏi nhân thế, trong cơn bi thương tột cùng càng khiến nỗi đau khổ của tôi sâu thêm.”
“Thậm chí tôi từng nghĩ sẽ đi theo anh.

Nhưng tôi không muốn con cháu tôi bi thương, khiến chúng cảm thấy mẹ là vì ba nên mới bỏ chúng.

Cho nên tôi bầu bạn với chúng, sống hết mấy năm cô độc còn lại của kiếp người.”
“Nhưng nay, sau khi trải qua đại thọ tám mươi tôi cảm thấy thời gian của tôi đang dần cạn kiệt, nếu đây đúng là giấc mộng hạnh phúc anh dệt cho tôi thật thì bây giờ tôi nên thức tỉnh rồi…”
Dưới bầu trời ảm đạm, Cừu Thù và Tạ Trừng đứng trước mộ ba mẹ đọc xong nhật ký cả đời này của bà.
Họ biết được kiếp trước kiếp này của ba mẹ, họ không biết những chuyện này từng xảy ra rồi, còn là kết quả sau khi ba mất rồi mẹ tự ảo tưởng một mình.
Tạ Trừng ôm em gái đang đau lòng, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Họ hiểu, mọi chuyện Khương Vũ trải qua trong kiếp này bao gồm của đôi song sinh trai gái của bà, bất kể là thật hay là thế giới ảo tưởng ba dệt nên cho bà, có một điều duy nhất không thay đổi đó là:
Cừu Lệ yêu bà, từ lần gặp gỡ đầu tiên cho tới cuối cuộc đời.
Cho nên dù mẹ rời khỏi nhân thế một cách an yên hay là sau khi tỉnh mộng phải đi đối mặt với cái thế giới hiện thực tàn khốc đó, thì bà không còn sợ hãi nữa.
……
Khương Vũ tỉnh lại lần nữa, chứng minh cho chân tướng mà cô hoài nghi cả đời đó.
Sau khi cô trải qua tám mươi năm cuộc đời giờ thức tỉnh lần nữa, lần tỉnh lại này là ở trong bệnh viện.
Y tá nói cho cô biết cô bị ngất trên đường, được người qua đường đưa vào bệnh viện.
Chị gái y tá nói luyên thuyên: “Chúng tôi đang chuẩn bị gọi cho người nhà em đây, nhất định là do thường ngày mệt nhọc khiến thiếu máu não dẫn tới ngất đi.”
Sau khi trải qua một đời trọng sinh đầy ly kỳ đó, lần này Khương Vũ khá là bình tĩnh.
Cô dò hỏi: “Bây giờ là năm nào?”

“Ơ?” Chị gái y tá đi qua sờ trán cô: “Đâu có sốt đâu sao hồ đồ rồi, giờ là tháng 6 năm 2021 mà, em hôn mê ba ngày rồi.”
“2021, 2021…”
2021, Hoắc Thành mất được nửa năm cô cũng gặp chuyện ngoài ý muốn mất đi, từ đó bắt đầu cuộc sống hạnh phúc bên nhau cả đời của cô và Cừu Lệ ở một kiếp khác.
Mà nay cô lại trở về rồi!
“Em gái, giờ sức khỏe em chưa khỏe lắm nên chưa được xuất viện đâu!” Y tá nhìn thấy Khương Vũ rút ống kim trên tay loạng choạng ra khỏi phòng bệnh, cô ấy vội vàng đuổi theo.
Nhưng cô gái nhỏ hình như có chuyện rất quan trọng, sau khi xông ra khỏi bệnh viện lập tức leo lên một chiếc taxi biến mất trong bóng đêm.
Nửa tiếng đồng hồ sau, xe taxi ngừng trước cổng cục cảnh sát.
Cảnh sát Lưu của tổ chuyên án bưng nước nóng đi vào phòng làm viện, nhìn cô gái mặc đồ bệnh nhân, gương mặt xanh xao, thân hình gầy gò trước mặt, nói sao cũng không cách nào tin được cô là tội phạm giết người.
“Ý của cô, Hoắc Thành là do cô giết?”
“Là tôi giết.”
“Nhưng Cừu Lệ bác sĩ tâm lý của anh ta đã nhận tội rồi, người là cậu ta giết, hơn nữa trong khẩu cung trước đó của cô cũng nhận định cậu ta giết Hoắc Thành.”
“Anh ấy là bác sĩ tâm lý, thôi miên tôi để tôi cho rằng người là anh ấy giết.’
Vị cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh cười chen miệng vào: “Chuyện này nghe ly kỳ thật, các người là fan sách «Bạch Dạ Hành» hả, đây là mô phỏng tội phạm giết người à?”
Cảnh sát Lưu trừng anh ta một cái, anh ta vội vàng ngậm miệng xoay người ra khỏi phòng làm việc.
“Có gì chứng minh người là do cô giết không?”
Khương Vũ nói bằng giọng kích động: “Chuyện này còn phải chứng minh gì nữa, tôi đã khai hết rồi, người là do tôi giết!”
“Tất cả dấu vết để lại ở hiện trường bao gồm cả dấu vân tay trên dao đều xác định hung thủ cuối cùng là Cừu Lệ, giờ cô nói người do cô giết, nếu không có chứng cứ xác minh chúng tôi rất khó kết luận.”
“Đúng là tôi giết mà, do tôi hận Hoắc Thành nên mới giết hắn!” Cảm xúc của Khương Vũ rất bất ổn: “Các anh không thể bắt nhầm người vô tội, Cừu Lệ là vì tôi nên mới gánh tội thay!”
“Cô bình tĩnh lại đã.”Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, vị cảnh sát trẻ tuổi đi vào nói: “Cảnh sát Lục, phạm nhân được dẫn tới rồi.”
Khương Vũ ngoảnh phắt đầu lại nhìn cửa phòng mở ra rồi nhưng người đàn ông chưa đi vào.
Cừu Lệ ở bên ngoài mượn một chiếc áo khoác của cảnh sát đậy lên còng tay rồi mới chậm rãi đi vào ngồi xuống đối diện Khương Vũ.
Khương Vũ bỗng có hơi không dám nhìn anh.
Kết cục cô vẫn quay trở lại kiếp trước, còn là Cừu Lệ dùng thôi miên tạo nên quả cầu pha lê mộng ảo như trong chuyện cổ tích vì cuộc đời khổ cực của cô, để cô trải qua một đời hạnh phúc trong đó.
Khương Vũ đâu hề hay biết.
Dù là kết quả nào cô đều nợ anh.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt lăn dài trên má ướt đẫm vạt áo.
Bỗng người đàn ông đối diện bật lên tiếng cười giễu, nói: “Cảnh sát Lưu, có ý gì đây, mai là lên tòa rồi, giờ nửa đêm nửa hôm gọi tôi ra đây là để tôi nhìn phụ nữ khóc à?”
Giọng anh lạnh lùng khiến Khương Vũ cảm thấy vô cùng xa lạ.
“Cừu Lệ, cậu biết cô ấy chứ?”
“Biết, vợ của Hoắc Thành.”
“Cậu với cô ấy có quan hệ gì?”
“Cô ấy khá đẹp, tôi có mấy lần không nhịn được…”
Khương Vũ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn nụ cười lạnh băng bên khóe môi của người đàn ông.
Cằm anh mọc râu xanh, gương mặt vẫn là Cừu Lệ thời trẻ, lúc cười lên đầy tính công kích.

Vị cảnh sát trẻ không nhịn được mắng: “Cừu Lệ, cậu là đồ cầm thú!”
Cảnh sát Lưu trừng anh ta một cái để anh ta ra ngoài.
Vị cảnh sát trẻ tức giận ra ngoài xong, cảnh sát Lưu nói tiếp: “Cừu Lệ, đừng giả vờ nữa, cô ấy đã thừa nhận hết rồi, Hoắc Thành là do cô ấy giết, cậu thôi miên cô ấy để cô ấy chỉ tội cậu, có chuyện này không?”
“Có chứ.”
Cừu Lệ nhìn Khương Vũ, anh hất cằm lên: “Tôi còn thôi miên cô ấy để cô ấy tới đây nhận tội nữa! Người phụ nữ này rất ngốc, người ta nói gì cô ấy cũng tin.”
“Cừu Lệ! Gánh tội thay người khác là hành vi xúc phạm pháp luật nghiêm trọng, cậu còn giảo biện ư!”
“Tôi đã nói rồi, tôi trong sạch, người là do cô ấy giết thật.” Cừu Lệ bày ra bộ dáng lưu manh không sợ chết, nói: “Cho nên thả tôi ra được chưa?”
Cảnh sát Lưu lắc đầu, nhìn sao cũng không giống trong sạch đi gánh tội thay cho cô gái này chút nào.
“Cô nói cậu ấy thôi miên cô à?” Cảnh sát Lưu hỏi Khương Vũ: “Hai người rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Anh ấy luôn yêu thầm tôi, bắt đầu từ cao trung cho tới bây giờ.” Khương Vũ ngẩng đầu nhìn Cừu Lệ: “Sau này nghe nói tôi gả cho Hoắc Thành, anh ấy bèn tới làm bác sĩ tâm lý cho hắn, có lẽ anh ấy muốn cứu tôi nhưng vụ việc ngoài ý muốn đó…..

tới quá nhanh, anh ấy không ngờ tôi sẽ ra tay với Hoắc Thành.”
Ý cười trên mặt Cừu Lệ dần rạn nứt, con ngươi sâu như đáy vực nhìn chằm chằm ly nước trước mặt, im lặng lắng nghe lời trần thuật của cô gái.
“Nhưng anh ấy thôi miên thất bại rồi, tôi đã tỉnh lại và tới đây.”
Khương Vũ nhìn người đàn ông im lặng không nói đó: “A Lệ, anh vẫn là không nỡ, anh cũng hy vọng em có ngày trở lại.

Cho nên ở trong mơ anh từng nói với em có giữ lại công tắc thức tỉnh.”
Cừu Lệ ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Khương Vũ.
Bản thân cô cũng không chắc chắn, cô suy đoán: “Cho nên trong đầu em luôn xuất hiện đi xuất hiện lại hình ảnh kiếp này, nghe thấy một giọng nói liên tục nói với em bảo em cố gắng nhảy múa.

Anh nói với em, mọi tội lỗi để anh gánh thay em.”
“Trên đời này không có nhà thôi miên nào tài năng tột đỉnh, trừ Cừu Lệ anh.”
Cô nhìn anh, bỗng cười nói: “A Lệ, em ở trong thế giới cổ tích của quả cầu thủy tinh đó sống rất hạnh phúc, giờ em trở lại rồi.”
Hai tay giấu dưới áo khoác của Cừu Lệ run lên, anh gằn giọng nói: “Cút.”
Khương Vũ bình tĩnh nói: “Người là do tôi giết.”
“Cút đi.”
“Không có liên quan tới anh ấy, tôi không muốn anh ấy gánh hết mọi tội lỗi của tôi, tất cả mọi chuyện để mình tôi gánh.”
“Tôi bảo cô cút đi! Cô cho rằng cô là ai, ai thích cô chứ, con mẹ nó cô tự mình đa tình rồi!”
“Cảnh sát Lưu, nếu anh không tin thì có thể hỏi anh ấy xem trên người Hoắc Thành bị đâm bao nhiêu nhát dao.”
Cảnh sát Lưu nhíu mày hỏi Cừu Lệ: “Cậu đâm anh ta bao nhiêu nhát?”
Cơ thịt trên mặt Cừu Lệ run bần bật: “Con mẹ nó sao tôi nhớ được! Ông đây đâm quàng.”
Khương Vũ nói: “Ba mươi hai nhát dao.”

Cảnh sát Lưu hỏi ngay: “Tại sao là ba mươi hai nhát.”
“Bởi vì cú xoay mình của thiên nga đen là ba mươi hai vòng, cho nên tôi đâm hắn đủ ba mươi hai nhát.”
Lời này vừa nói ra, cả phòng thẩm vấn phút chốc chìm vào sự im lặng đáng sợ.
Cừu Lệ ở đối diện giận dữ đứng dậy túm lấy cổ áo cô gái kéo cô tới gần mình:
“Nói dối! Em nói dối!”
Song mọi lời biện giải trở nên không có sức thuyết phục khi đứng trước chân tướng rành rành bày ra trước mắt.
Cảnh sát hình sự kéo họ ra, chế ngự Cừu Lệ.
Còn Khương Vũ bình tĩnh đưa tay mình ra để cảnh sát hình sự còng tay cô lại.
Giây phút đó, người đàn ông dù núi có sập cũng bình thản ung dung này cuối cùng cũng sụp đổ.
Mắt anh đỏ ngầu, vùng ra chạy tới kéo cô xông ra khỏi phòng thẩm vấn muốn đưa cô trốn thoát khỏi nơi này.
Các cảnh sát cùng xông lên muốn tách hai người ra.
Còn Cừu Lệ ôm chặt Khương Vũ bảo vệ cô, cho dù là giây phút cuối cùng anh cũng muốn bảo vệ cô.
Cô là bảo bối của anh, là món quà trân quý nhất anh dùng cả đời để bảo vệ.
Cảnh sát Lưu đã móc súng ra, nói với Cừu Lệ: “Đừng kháng cự vô ích nữa, pháp luật sẽ đưa ra phán quyết công bằng cho hai người.”
“Không phải em ấy, không phải lỗi của em ấy.”
Vẻ mặt Cừu Lệ gồng lên, gằn giọng nói: “Đừng đưa em ấy đi, em ấy sợ tối, em ấy không thể ở một mình trong phòng giam đó được, cầu xin các anh, tôi cầu xin các anh.”
Cừu Lệ biết hết đường để thoát rồi, toàn bộ lý trí của anh đều mất hết, anh quỳ xuống trước mặt mọi người, vứt hết sự kiêu ngạo vốn có đi cầu xin họ:
“Để tôi thay em ấy, được không, tôi ngồi tù thay em ấy, chết thay em ấy…”
Chẳng có ai là không bị cảm động bởi màn này, họ tiếp xúc với Cừu Lệ lâu như vậy nên biết rõ tên nhóc này khó giải quyết cỡ nào.
Nhưng lúc này anh cứ thế quỳ trước mặt bọn họ đau khổ cầu xin cho người con gái mình yêu, biết rõ là không thế nhưng vẫn cứ làm.
Cảnh sát Lưu dời mắt đi không nhẫn tâm nhìn tiếp: “Cừu Lệ, cậu đứng lên đi, đàn ông chút nào.”
Khương Vũ đỏ cả mắt, quỳ trước mặt anh: “A Lệ, anh đứng lên đi…”
Cừu Lệ chỉ lắc đầu ra sức ôm cô, như muốn buộc cô mãi bên mình.
“Anh giết người thay em, anh ngồi tù thay em.” Anh nói bên tai cô, khàn giọng chất vấn: “Chẳng phải em còn giấc mơ chưa hoàn thành ư, chẳng phải không cam tâm ư, chẳng phải muốn có ba ư, thế em còn trở về làm gì!”
“Nhưng dù có trải qua bao nhiêu kiếp người, từ đầu tới cuối chỉ có anh mới là quả cầu thủy tinh của em.”
Cừu Lệ ôm chặt cô, bảo vệ cô như bảo vệ thức ăn, không để cho ai tới đưa cô đi.
Tay trái anh búng tay, anh lại bắt đầu thôi miên nữa rồi.
Khương Vũ lập tức giữ tay anh ngăn việc làm của anh.
Cảnh sát Lưu nói: “Nếu cậu dám thôi miên chúng tôi trong cục cảnh sát, cậu không có tội cũng thành có tội đấy.”
Khương Vũ bưng mặt anh, nói với anh: “A Lệ, em không sợ nhưng anh phải đợi em.”
Cừu Lệ vẫn không cách nào chấp nhận được, anh không cho bất kỳ ai đụng tới Khương Vũ, không cho họ đưa cô đi, cho tới khi các cảnh sát hình sự cứng rắn kéo anh ra mà anh vẫn vùng vẫy, cuối cùng bị tiêm một mũi an thần rồi mới hơi ngừng lại.
Anh nằm trên đất nhìn bóng lưng người phụ nữ bị còng đưa đi, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
.......
Có bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp làm phán đoán thẩm định cho Khương Vũ, xác định cô mắc chứng u ức và tâm thần ở mức độ nhẹ, đồng thời cảnh sát sau khi điều tra cũng xác định cô từng chịu sự bạo hành và giam cầm của Hoắc Thành.
Phía cảnh sát thông qua dựng lại hiện trường xảy ra vụ án xác định hành vi lấy dao đâm vào phần bụng Hoắc Thành trong lúc bị hắn ta bạo hành không tính là phòng vệ chính đáng, nhưng thuộc về phòng vệ quá mức.
Tòa án xét tới rất nhiều nguyên nhân trong đó, cuối cùng phán Khương Vũ hạn hình phạt ba năm tù giam.
Mức xử phạt này thuộc hàng nhẹ nhất rồi, Cừu Lệ thuê một căn nhà bên cạnh trại giam, ngày ngày đều tới thăm cô, mang rất nhiều đồ ăn vặt và đồ dùng sinh hoạt cho cô.
Mới đầu chỉ có thể gặp nhau cách bởi tấm cửa sổ thủy tinh, nhìn được chạm không được, ánh mắt Cừu Lệ cứ dán lên người cô, mỗi khi cô rời đi rồi anh vẫn bám cửa sổ thủy tinh nhìn về phía cô biến mất rất lâu.
Sau này Khương Vũ biểu hiện không tệ, sự gặp mặt của hai người trải qua sự phê chuẩn được chuyển thành gặp trong phòng có bàn nhỏ.

Mỗi lần Cừu Lệ tới, tâm tình luôn rất nặng nề, nắm chặt tay cô không chịu buông, Khương Vũ an ủi anh nói:
“Anh xem, anh gánh tội thay em phải ngồi tù chung thân; em vốn thuộc loại phòng vệ quá mức chỉ phán có ba năm, Cừu Lệ anh ngốc quá.’
“Cho dù chỉ phán một ngày, nửa ngày, một phút…” Cừu Lệ nắm chặt tay cô để bên môi vừa hôn vừa đau lòng: “Anh đều không nỡ.”
“Anh… cái đồ ngốc này.”
Cổ họng Khương Vũ đắng ngắt, trừ câu này cô chẳng biết nói gì nữa.
“Trong đó có ai bắt nạt em không? Buổi tối có sợ không, ăn uống được chứ?”
Ngày nào anh cũng hỏi chưa từng bỏ sót ngày nào, anh không yên tâm tới mức nào lận.
“Nếu chịu không nổi thì nói với anh.”
“Nói với anh có tác dụng gì?”
“Anh nghĩ cách.” Cừu Lệ hạ giọng nói: “Anh nghĩ cách cứu em ra.”
Khương Vũ giơ tay vỗ nhẹ mặt anh: “Giờ em rất tốt, không được phép nói mấy lời như vậy nữa! Hơn nữa em biểu hiện tốt được giảm án tù rồi, anh đừng có hại em.”
Cừu Lệ im lặng rồi ngoan ngoãn gật đầu.
…….
Bởi vì Khương Vũ biểu hiện tốt nên hai năm đã được thả ra.

Hôm mãn hạn tù, Cừu Lệ ăn bận cho bản thân thật kỹ, cạo râu sạch sẽ, mặc bộ tây trang thẳng tắp, lái xe Bentley, trong tay ôm bó hoa cúc nhỏ cô thích đứng đợi cô.
Khương Vũ nhận lấy hành lý của mình, nói cám ơn với giám ngục bên cạnh rồi đi ra ngoài, ngắm nhìn bầu trời xanh bát ngát, cô hít lấy một ngụm không khí trong lành.
Cô biết giờ phút này cô hoàn toàn tự do rồi, không chỉ ra khỏi nhà tù mà còn thoát khỏi sự giam cầm của Hoắc Thành đi về phía tương lai đầy mong đợi.
Cô nhìn thấy Cừu Lệ đợi ở cách đó không xa, cô giấu không được tâm tình hân hoan vui sướng chạy nhanh về phía anh.
Cừu Lệ đón được cô, ôm cô xoay một vòng rồi hôn cô, hận không thể nhét cô vào xe đưa về nhà ngay.
Khương Vũ ngồi ở ghế phụ nhìn người đàn ông bên cạnh, suy nghĩ người đàn ông sớm đã bay xa, cơ thể bắt đầu có phản ứng kỳ lạ.
Cô cười khanh khách, Cừu Lệ cũng cười, vừa cười vừa bịt miệng cô không cho cô cười nữa.
Khương Vũ đã từng trải qua một đời vô cùng hạnh phúc.
Mà nay, cô biết dù tương lai viết bao nhiêu sách, chỉ cần có người đàn ông này bên cạnh thì mọi câu chuyện đều có cùng một kết cục.
Anh mới là may mắn lớn nhất của cô.
“A Lệ, em rất thích giấc mơ anh dệt cho em, có hai ba mẹ, còn có Bộ Hy, có Tiểu Trừng và Tiểu Thì, còn có app [Zhiguo], và rất nhiều rất nhiều điều tươi đẹp…”
“Thế tại sao còn muốn dùng cả đời đi suy nghĩ tới công tắc thức tỉnh?”
“Bởi vì mọi điều tốt đẹp này đều có liên quan với anh.

Cho dù ngồi tù, dù là tù chung thân hay tử hình thì chẳng sao cả, em chỉ muốn gặp lại anh thôi.”
Cừu Lệ lắc đầu: “Đã trải qua một đời rồi, trải qua thêm lần nữa không thấy chán sao.”
“Không chán chút nào hết.”
“Nếu đã như vậy.”
Cừu Lệ dừng xe trên đường, sau đó lấy chiếc nhẫn lấp lánh được anh chuẩn bị từ lâu ra đeo lên tay cô, không có lời cầu hôn cũng chẳng có nghi thức, mọi thứ điều diễn ra một cách tự nhiên như thế.
Sau khi đeo lên xong, anh hôn tay cô đầy thành kính:
“Chị gái gả cho anh lần nữa nhé.”
“Chị gái gả cho anh một trăm lần!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang