Chương 14: Thân Thế
Cừu Lệ đưa Khương Vũ đến phố ăn vặt ở sau lưng đại học Bắc Thành, tối đến con phố nhỏ này liền trở nên náo nhiệt, dường như cả con phố đều đông nghẹt người qua lại, các học sinh của trường học gần đó cũng ra ngoài ăn khuya.
Hai người bước vào một quán nhỏ ven đường, gọi món lẩu chua cay một người.
Lẩu chua cay nóng hổi được mang lên, Cừu Lệ không hề động đũa mà kiên nhẫn sau khi Khương Vũ ăn được một miếng, liền từ trong chén cô cướp về, bỏ vào trong miệng ăn.
Sẵn tiện gắp thức ăn từ trong bát mình cho cô.
Khương Vũ không nhịn được nữa, cô vỗ bàn, đặt đũa xuống, nổi giận: “Cừu Lệ, cậu có ý gì!”
Cừu Lệ đáp: “Bát của tôi vẫn chưa ăn, sạch sẽ.”
“Bắt tôi mời cậu ăn cơm cũng thôi đi.” Khương Vũ khó hiểu hỏi: “Tại sao cậu cứ giành đồ ăn của tôi mãi thế?”
“Không vì sao cả.” Cừu Lệ thản nhiên đáp: “Tôi thích.”
“Cậu…”
Khương Vũ cố gắng kiềm chế lửa giận, trong lòng thầm tự nhủ mình bỏ đi, đừng xem cậu là bạn trai mình, mà chỉ là một khách hàng nào đó thôi.
Thời buổi nào rồi mà còn chấp nhặt với khách hàng chứ.
Nghĩ đến đây, Khương Vũ không buồn nổi giận nữa, cô cầm đũa, ăn phần lẩu của cậu.
Cừu Lệ ăn rất chậm, cậu chậm rãi nhai từng đũa một, dường như muốn nếm toàn bộ mùi vị của thức ăn vậy.
Khương Vũ ngẩng đầu nhìn cậu, thấy dáng vẻ ăn uống của cậu cũng nghiêm túc như lúc đọc sách vậy, lặng lẽ thưởng thức thức ăn.
“Cừu Lệ, cha mẹ cậu đâu?”
Khương Vũ thử trò chuyện với cậu, muốn thử xem có thể khiến cậu mở lòng, cung cấp một vài thông tin có giá trị để hoàn thành nhiệm vụ ủy thác.
“Một người bỏ đi, một người ngồi tù.”
Lúc Cừu Lệ nói ra lời này, vẻ mặt cậu không hề có chút cảm xúc nào, dường như chỉ là đang tường thuật lại câu chuyện không có chút dính dáng nào đến mình cả.
Khương Vũ lại hỏi: “Nguyên nhân ngồi tù là…?”
“Cậu có hứng thú sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Khương Vũ sớm đã nghĩ xong lý do: “Đối với gia cảnh của bạn trai, đương nhiên phải tìm hiểu thật kĩ rồi, đây là chuyện bình thường mà.”
Cừu Lệ cảm thấy rất có lý, nên thành thật đáp: “Tội ngược đãi.”
“Ngược đãi ai?”
Đôi môi mỏng của cậu mím chặt: “Tôi.”
“...”
Khương Vũ cũng không hỏi tiếp chuyện của cha cậu, mà hỏi: “Vậy mẹ của cậu, bà ấy bỏ mặc cậu sao?”
Vừa nhắc đến mẹ mình, trong ánh mắt lạnh lẽo của Cừu Lệ chợt có thêm vài phần ôn hòa: “Bà ấy không biết tình hình của tôi, tôi không liên lạc với bà ấy.”
“Ồ, vậy tại sao cậu không gọi cho bà ấy?” Khương Vũ tò mò hỏi: “Không lẽ chuyện ăn uống cũng trở thành vấn đề ư?”
“Bà ấy rất tốt.” Cừu Lệ bình tĩnh nói: “Tôi muốn thi vào một trường đại học tốt, sau khi đạt được thành tựu, có thể nở mặt nở mày sẽ liên hệ lại với bà.”
Vị trí của mẹ trong lòng cậu rất quan trọng, cậu hi vọng có thể dùng dáng vẻ tuyệt vời nhất để xuất hiện trước mặt mẹ mình.
Khương Vũ chú ý lúc nhắc đến mẹ, trong ánh mắt của Cừu Lệ không hề âm u như mọi khi, mang theo muôn vàn sự dịu dàng.
Rất khó tưởng tượng một chàng trai lưu giữ sự dịu dàng cùng ấm áp trong lòng lại từng bước đi vào con đường không lối thoát.
Khương Vũ nghĩ ngợi ăn rau, trong lòng đang dự tính rất nhiều chuyện trong tương lai.
Cừu Lệ ăn xong thức ăn trong bát, cậu gác đũa, lấy khăn giấy lau miệng, lại nhìn thức ăn trong bát Khương Vũ dường như chưa hề động đến.
Sắc mặt cậu chợt trầm xuống: “Sao nào, chê hả?”
“Không.” Khương Vũ đáp: “Sau tám giờ tối tôi ăn không vào, hơn nữa buổi tối chỉ ăn vài thứ thanh đạm, rất hiếm khi ăn thứ dầu mỡ.”
Đặc biệt là sắp đến kì thi tuyển chọn, cô nhất định phải kiểm soát tốt chế độ ăn uống của mình.
Múa ba lê rất chú trọng đến dáng vóc, dù chỉ là trên người có chút mỡ thừa cũng sẽ vô cùng khủng bố mà lộ ra ngoài.
Không có một khán giả nào nguyện ý nhìn thiên nga béo trên sàn múa cả.
Cừu Lệ vì suốt một khoảng thời gian dài không nếm được hương vị của thức ăn nên rất khó hiểu đối với hành vi cố ý giảm béo, không chịu ăn uống này của Khương Vũ.
Cậu thản nhiên đứng dậy, đi vào trong tiệm tự mình xới một bát cơm, đưa đến trước mặt Khương Vũ: “Dầu mỡ không ăn được, cơm sẽ ăn được chứ?”
“Cơm là tinh bột, cũng…”
Cô chưa nói xong, Cừu Lệ liền dùng thìa thô bạo đút cô ăn: “Thịt không chịu ăn, cơm cũng không ăn, cậu muốn tu tiên sao?”
Khương Vũ: …
Được rồi, cô vừa tập múa xong, lúc này bụng đang đánh trống đây, cơm trắng đưa đến miệng, cô chậm rãi nhai, cảm thấy cơm khá ngon.
Khương Vũ cầm thịt, tự mình ăn cơm.
Cừu Lệ thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, khóe môi cong lên, nói: “Sau này bên cạnh tôi, không được giảm béo.”
“Không được.” Khương Vũ nói: “Béo rồi sẽ không múa ba lê được nữa.”
“Ăn hết chén cơm này trước đã.”
“Ừa.”
Khương Vũ cúi đầu ăn cơm, cô biết Cừu Lệ đang quan tâm cô, trong lòng chợt dâng lên sự ngọt ngào không tên.
Cậu ấy vẫn rất là ấm áp.
Mà suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu cô, Cừu Lệ liền bưng lấy bát lẩu chua cay của cô đến trước mặt mình nói: “Nếu đã như vậy, bát này cậu không ăn nữa đúng không?”
Nhìn thấy Khương Vũ không trả lời, Cừu Lệ lại nói: “Cậu không ăn thì tôi ăn đây.”
Nói rồi, cậu liền cúi đầu ăn lẩu thịt bò chua cay của cô, ăn đến rất ngon miệng.
Khương Vũ: “...”
Thằng nhóc này mang cho cô chén cơm, không phải là vì quan tâm cô mà là đang dòm ngó với đồ ăn của cô!
Cả đời chưa từng được ăn cơm hay sao?
Khương Vũ tự mình đa tình giờ đây lại cảm thấy cơm trắng trong miệng ăn không ngon như trước nữa.
*
Sau khi thi giữa kì xong, Khương Vũ thông qua việc làm nhiệm vụ trên app Zhiguo, trước sau cũng kiếm được mấy chục nghìn tệ.
Cách học phí năm đầu hai trăm nghìn tệ một năm của trung tâm nghệ thuật Esmela không còn bao xa, nhưng Khương Vũ tin rằng số tiền này cô sớm ngày có thể kiếm đủ.
Trước mắt cô, còn có một chuyện khó nhằn - chính là nhận được sự ủng hộ từ mẹ cô Khương Mạn Y.
Dù sao đi nữa, chuyện học múa này cô không thể giấu mẹ cô mãi được.
Tối đó về nhà, Khương Vũ mang thành tích thi đại học cho Khương Mạn Y xem.
Trước đây thành tích học tập của cô rất tệ, lần này thành tích của cô nằm ở tầm trung khiến cho Khương Mạn Y cực kì vui mừng.
“Lần này chắc chắn có thể lọt vào đại học trọng điểm rồi, tương lai chúng ta có thể vào khoa luật, trở thành nữ luật sư xinh đẹp.”
“Mẹ xem nhiều phim truyền hình quá rồi, còn nữ luật sư xinh đẹp nữa chứ.”
Khương Mạn Y nhìn bảng điểm của Khương Vũ, cười nói: “Làm công chức cũng không tệ, bát cơm sắt.”
Khương Vũ cầm đũa gắp rau, nói: “Đã thời nào rồi.”
“Dù sao đi nữa con học ngành nào cũng được, mẹ đều sẽ ủng hộ con, chỉ cần con có thể thi vào đại học trọng điểm thì cứ chọn chuyên ngành mình thích.”
“Con thích múa ba lê.”
Nhắc đến chủ đề này, Khương Mạn Y liền đặt chén đũa trong tay xuống: “Sao con không chịu nghe lời mẹ nói vậy?”
Khương Vũ thấu tình đạt lý nói: “Esmela là thánh điện ba lê trên thế giới, nếu như có thể vào đó học, con đường tương lai của con sẽ rộng mở, sau này cũng sẽ không lo diễn xuất, không lo cái ăn cái mặc, thần tượng Bộ Đàn Yên của con cũng tốt nghiệp ở trung tâm nghệ thuật Esmela đấy.”
Nghe thấy tên Bộ Đàn Yên, tay của Khương Mạn Y chợt run rẩy, bà vỗ bàn, chiếc đũa liền rơi xuống đất.
“Không được, con không thể đến đó, tuyệt đối không được!”
Khương Vũ giúp bà nhặt đũa, khẩn thiết hỏi: “Tại sao chứ?”
“Con có biết đó là nơi nào không? Chính là nơi ăn thịt không nhả xương!”
“Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy chứ?”
“Thánh điện múa ba lê gì đó tranh giành có bao nhiêu khốc liệt, con có biết không! Con cho rằng sau khi vào đó liền có thể tỏa sáng sao! Không thể nào!”
“Vậy mẹ quá không tin tưởng con rồi.” Khương Vũ bĩu môi, tự tin nói: “Con sẽ trở thành người như Bộ Đàn Yên vậy, con sẽ đứng ở vị trí cao nhất, trở thành nữ hoàng ba lê được cả thế giới yêu thích!”
Khương Mạn Y kích động giữ chặt đôi vai gầy của Khương Vũ: “Con muốn đứng ở vị trí tỏa sáng lấp lánh ấy, con có biết con phải hy sinh gì không? Tuổi thanh xuân, tình yêu, những thứ đó đều không đủ, thậm chí cả tính mạng….Giống như...giống như…”
Khương Mạn Y cuối cùng cũng không nói ra tên của Bộ Đàn Yên.
“Tiểu Vũ, con nghe mẹ nói, mẹ chỉ hi vọng con có thể trải qua cuộc sống của người bình thường, thích ăn gì thì ăn, không cần phải cố gắng kiêng ăn giảm béo; sau này con có thể yêu đương với chàng trai mà con thích, kết hôn, cảm nhận được niềm vui làm bố mẹ, hưởng thụ cảm giác bình yên về già với con cháu…”
“Nhưng nếu như không thể làm điều mình thích, tất cả những gì mẹ nói có ý nghĩa gì chứ?”
Khương Vũ lắc đầu, kiên quyết nói: “Con sẽ kiên trì đến cùng, trở thành một vũ công múa ba lê chuyên nghiệp.”
Khương Mạn Y thấy cô không thể khuyên được, liền tùy tiện nói: “Được, vậy con cứ vào, dù sao đi nữa mẹ cũng không có tiền để đóng học phí cho con, học phí một năm của Esmela gần mấy trăm nghìn, con kiếm đủ tiền thì con cứ học.”
“Được, đây là mẹ nói đấy nhé.”
“Nếu con thật sự kiếm đủ tiền, mẹ sẽ không phản đối con đúng không?”
“Tiền đề là không được phép đi tìm gã bạn trai phú nhị đại kia.”
“Bọn con chia tay rồi, con sẽ không đi tìm hắn ta.” Khương Vũ cười nói: “Con sẽ có cách, đến lúc đó mẹ không thể phản đối con đấy.”
Sau khi ăn cơm xong, Khương Vũ nằm dài trên bàn trà làm bài tập, Khương Mạn Y bước vào phòng mình đóng cửa lại, từ trong dưới tủ lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ kĩ.
Trong hộp đựng một đôi giày ba lê cũ quý giá, mà dưới đôi giày múa là một bức ảnh cũ đã ố vàng.
Tấm ảnh ấy là một bức ảnh chụp chung, hai cô gái trong ảnh đều còn rất trẻ, cười rất rạng rỡ.
Người ở bên trái mặc váy chấm bi để tóc mái ngang là Khương Mạn Y, bên phải là cô gái tóc ngắn mặc váy dài đến mắt cá chân là nữ vương ba lê trên poster dán trong phòng ngủ của Khương Vũ - Bộ Đàn yên.
Khi đó Khương Mạn Y đã bỏ học rồi, đang làm việc ở quán bar ở đại học ngoài thành.
Bộ Đàn Yên khi đó vẫn đang học đại học, hai người tình cờ quen biết trở thành bạn thân tốt nhất của nhau.
Bà dạy Bộ Đàn Yên hát những bản nhạc thịnh hành, Bộ Đàn Yên dạy bà múa ba lê, đối xử với bà cực kì tốt, nhìn thấy quần áo của bà đều đã cũ nát, không có tiền mua cái mới, Bộ Đàn Yên liền lấy áo mũ mà người nhà từ Nhật Bản mang về tặng cho bà mặc.
Suốt một khoảng thời gian dài, hai người chỉ có đối phương, vô cùng thân mật.
Bộ Đàn Yên tâm sự với Khương Mạn Y, thật ra giấc mơ lớn nhất trong đời mình không phải là khiêu vũ mà muốn trở thành ca sĩ nổi tiếng.
Bản thân vốn dĩ không thích khiêu vũ, chỉ là vì nhà họ Bộ là thế gia ba lê, mỗi đứa trẻ trong nhà đều đi con đường này nên Bộ Đàn Yên cũng không tránh khỏi.
Sau này với thiên phú trời cho, Bộ Đàn Yên từng bước đi đến sàn múa ba lê vinh quang và rực rỡ nhất, trở thành nữ hoàng múa ba lê mà có không ít người đố kỵ, ngưỡng mộ.
Nhưng Khương Mạn Y vẫn là người bạn thân nhất của bà ấy, Bộ Đàn Yên có bí mật gì cũng sẽ nói với Bộ Đàn Yên, thậm chí cả chuyện yêu đương vụng trộm của mình.
Khương Mạn Y vẫn nhớ trong đêm mưa to, Bộ Đàn Yên hưng phấn chạy đến căn nhà trọ của bà, cả người ướt đẫm nói cho bà biết, bà ấy đã tỏ tình với chàng trai mà bà ấy thích.
Người đó rất đẹp trai, nhưng lại rất nghèo, cực kì nghèo, nghe nói còn từng ngồi tù, gia đình tuyệt đối sẽ không cho phép hai người ở bên cạnh nhau.
Khương Mạn Y dù sao đi nữa cũng trải qua sự mài mòn của xã hội, bà bảo Bộ Đàn Yên bình tĩnh lại, suy nghĩ thật kĩ, dù sao đi nữa với thân phận bây giờ của Bộ Đàn Yên, giờ đây bà ấy đã là người nổi tiếng trong giới múa ba lê trong nước rồi, thân phận giữa hai người họ cách biệt một trời một vực.
Nhưng Bộ Đàn Yên không nghe lời bà, cố chấp sống chung với người đàn ông kia.
Không lâu sau, Bộ Đàn Yên có mang.
Chuyện này bà giấu người nhà, giấu cả bạn trai, giấu tất cả mọi người, chỉ nói cho Khương Mạn Y biết.
Bà bảo muốn sinh con, nhưng không thể cho người khác biết được. Nếu không, sự nghiệp múa ba lê của mình cũng tan tành.
Khương Mạn Y từ chức, đưa Bộ Đàn Yên về quê, dùng số tiền dành dụm mà bấy lâu nay đi làm tiết kiệm được để chăm sóc cho Bộ Đàn Yên.
Thật ra Khương Mạn Y cảm thấy mình là một người phụ nữ rất thực dụng, vì đã chịu qua khổ cực trong cuộc sống, nên tất cả mọi chuyện bà đều rất so đo tính toán.
Nhưng tại sao có thể giúp đỡ Bộ Đàn Yên đến bước này, đến cả chính bản thân Khương Mạn Y cũng không hiểu.
Có lẽ là vì bà là người duy nhất không để ý đến thân phận của mình, nguyện ý trở thành bạn thân của bà.
Phần tôn trọng này quý giá không vật gì sánh bằng trong lòng Khương Mạn Y.
Một năm sau, Bộ Đàn Yên sinh ra một cô con gái.
Bà ủy thác con gái mình cho Khương Mạn Y, còn hứa hai năm nữa, đợi bà lấy được vòng nguyệt quế quán quân của nữ hoàng ba lê Esmela mà gia đình yêu cầu, trong nhà sẽ đồng ý cho bà tự do.
Khi ấy bà có thể công khai chuyện có con với công chúng, sau đó có thể kết hôn với chàng trai bà yêu, tự làm điều mình yêu thích.
Người đàn ông kia bây giờ vẫn đang làm việc ở Thâm Quyến, vẫn chưa biết bà đã sinh con, bà muốn cho người đó một bất ngờ.
Khương Mạn Y vẫn nhớ rõ Bộ Đàn Yên khi ấy chẳng qua mới hai mươi bốn tuổi, trước khi rời đi đáy mắt bà ấy chứa đầy ánh sáng, vô cùng rực rỡ.
Đó chính là ánh sáng hi vọng về tương lai, khao khát hạnh phúc còn có ánh mắt vô cùng dịu dàng với cô con gái bé bỏng.
Hai năm sau, thiên nga đen xinh đẹp, yêu mị, quyến rũ lại chết trên sàn múa của màn biểu diễn thế kỉ Hồ thiên nga.
Liên quan đến thông tin cái chết của Bộ Đàn Yên có rất nhiều lời đồn, có người nói bà ấy không thể nào bước lên đỉnh cao lần nữa, áp lực quá lớn, cắn thuốc quá độ; có kẻ nói bà bệnh chết; có kẻ nói bà tự sát…
Trước khi chết, Bộ Đàn Yên từng gọi điện cho Khương Mạn Y, một cuộc điện thoại duy nhất.
Khi đó Bộ Đàn Yên say khướt, khóc lóc nói với Khương Mạn Y, nói rằng bà ghét ba lê, nếu như bà không múa giỏi, có lẽ bà chỉ là một cô gái bình thường sống hạnh phúc cả đời.
Khương Mạn Y không biết chân tướng thật sự cái chết của Bộ Đàn yên là gì, chỉ là nhìn thấy cô con gái nhỏ dần khôn lớn, có gương mặt giống hệt với Bộ Đàn Yên, bà quyết định sẽ giấu đi toàn bộ chân tướng.
Mà người bạn trai mà Bộ Đàn Yên vô cùng si lụy kia - kẻ nghèo kiết xác làm ăn ở Thâm Quyến, từng bước một bước lên trời, trở thành nhà giàu mới nổi nắm giữ quyền lực trong giới thương nhân của Bắc Thành.
Khương Mạn Y vẫn như cũ không nói gì, giấu nhẹm bí mật này.
Nếu như nhà họ Bộ biết được Bộ Đàn Yên có con, nhất định sẽ mang đứa nhỏ này về, Khương Mạn Y tuyệt đối không để cho chuyện này phát sinh.
Càng không để cho cô gái nhỏ này bước vào vết xe đổ này.
Bà phải thực hiện lời hứa năm đó với Bộ Đàn Yên, phải bảo vệ Khương Vũ, phải để con gái của Bộ Đàn Yên có thể trải qua cuộc sống bình thường hạnh phúc mà Bộ Đàn Yên từng khao khát nhất.
*
Trong phòng, điện thoại vang lên ‘đinh’ một tiếng, ứng dụng Zhiguo gửi nhiệm vụ ủy thác đến.
Khương Vũ mở ra xem, tài khoản phục vụ nhắc nhở: Tiền thù lao ủy thác 150 000 tệ, có chấp nhận không?
Khương Vũ vừa nhìn thấy con số này, liền cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Tính ra nếu hoàn thành 150 000 tệ này, học phí năm đầu của Esmela cô cũng không cần lo lắng nữa rồi!
“Chấp nhận.” Khương Vũ gửi hai chữ qua.
Rất nhanh liền có một người đàn ông tên là Tạ Uyên thêm Khương Vũ vào danh sách bạn bè.
Khương Vũ nhìn thấy hai chữ Tạ Uyên cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại nhất thời không nhớ ra đã nghe thấy ở đâu.
Tạ Uyên: “Cô sống ở quá khứ?”
Khương Vũ biết, mỗi người ủy thác cô đều sẽ nghi ngờ thân phận của cô.
Cô đi đến bên cửa sổ, nhìn con hẻm nhỏ đằng trước. Vài năm sau, nơi này sẽ bị giải tỏa, lần nữa quy hoạch lại, trở thành trung tâm tài chính tấc đất tấc vàng trong Bắc Thành.
Cô dùng chức năng chụp ảnh tức thời, gửi ảnh và ngày tháng cho người ủy thác Tạ Uyên.
Tạ Uyên không nghi ngờ nữa, nhắn: “Tôi muốn nhờ cô giúp đỡ.”
Khương Vũ: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Tạ Uyên: “Tôi có một cô con gái, bây giờ nó đã qua đời nhưng năm mười bảy tuổi ấy có lẽ nó vẫn còn sống trên thế giới này.”
Khương Vũ: “Ông muốn tôi tìm con gái giúp ông sao?”
Tạ uyên: “Không, cô không tìm được nó, tôi tốn cả hai năm thời gian cũng không tìm được nó.”
Khương Vũ: “Cô ấy đi lạc mất hay bị bắt cóc rồi?”
Tạ Uyên: “Không phải, chỉ là trong suốt một khoảng thời gian rất dài...Tôi không biết được sự tồn tại của nó. Không lâu trước đây, có kẻ nặc danh báo cho tôi tin tức qua đời của con bé, nhưng thân phận của con bé, tôi không biết gì cả.”
Khương Vũ: “Vậy ông muốn tôi phải giúp ông thế nào đây?”
Tạ Uyên: “Tôi muốn cô đi tìm tôi của quá khứ, sau đó nói cho ‘tôi’ biết chuyện tôi có con gái. Bây giờ nó chỉ mới mười bảy tuổi, tôi tin, từ bây giờ bắt đầu tìm kiếm, có lẽ sẽ tìm kịp.”
Khương Vũ thấy ông ta nói thế, cảm thấy độ khó của nhiệm vụ giảm đi rất nhiều.
Khương Vũ: “Chỉ cần chuyển đến thông tin này tôi liền có thể nhận được tiền thù lao ư?”
Tạ Uyên: “Đúng vậy, nhưng cô nhất định phải để tôi tin chuyện này, bởi vì khi đó, ‘tôi’ không hề biết rằng mình có con gái.”
Khương Vũ: “Không thành vấn đề, có ám hiệu gì không, hoặc bằng chứng có thể khiến ông tin cậy.”
Tạ Uyên: “Cô chỉ cần nói tên của mẹ đứa nhỏ nói cho ‘tôi’ khi đó là được.”
Khương Vũ: “Vậy mẹ của đứa nhỏ là..?”
Tạ Uyên: “Bộ Đàn Yên.”
Danh Sách Chương: