• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Vũ đến ban hậu cần đổi phòng ký túc xá, đồng thời nộp hết phí ký túc xá nửa tháng trong một lần.
 
Nửa tháng đã phải nộp 3 vạn, đúng là còn đắt hơn cả khách sạn cao cấp. Thảo nào trung tâm nghệ thuật Esmela có thể xây dựng một khuôn viên rộng như này trong Thành phố khoa học tấc đất tấc vàng này, lấy mỡ nó rán nó*.
 
*Hình ảnh ẩn dụ ngoài mặt thì lợi ích của người khác dành cho mình, nhưng thực chất lợi ích đó lại cộng vào cái giá mình phải bỏ ra. (Nguồn Baidu)

 
Nhưng may thay, cô và Lâm Miểu được phân vào cùng một phòng ký túc xá, vừa hay thuận tiện cho cô hoàn thành nhiệm vụ “Cứu rỗi cô bé Lọ Lem”.
 
Lâm Miểu nhìn thấy Khương Vũ kéo vali đi vào thì vui vẻ vô cùng, nhiệt tình giúp cô trải ga giường chăn nệm, sắp xếp bàn học.
 
Sắp xếp hành lý xong xuôi, mấy cô gái trong phòng ký túc xúm lại cùng bàn luận về chủ đề mỹ phẩm và kiểu tóc. Lâm Miểu còn lấy hai bộ tóc giả cô ấy cất giấu ra, đứng trước gương đội thử một lúc.
 
Tại sao người ta lại nói kiểu tóc quyết định nhan sắc cơ chứ? Sau khi Lâm Miểu đội bộ tóc giả xoăn sóng lên, thần thái trên người hoàn toàn thay đổi, cộng thêm vóc dáng thon thả cao ráo của cô ấy, khí chất nữ thần cũng toát ra theo, hoàn toàn khác bộ dạng “tomboy” mọi người thấy hằng ngày.
 
Khương Vũ không khỏi cảm thán, cô ấy đúng là rất có tố chất “Cô bé Lọ Lem”!
 
Một cô gái có vóc dáng nhỏ con, để kiểu mái công chúa Nhật Bản, dáng vẻ ngoan ngoãn dễ thương tên Mộc Tử Nhàn tò mò hỏi: “Cậu để tóc dài cực kỳ xinh luôn! Vì sao lại cắt tóc ngắn giống như con trai thế? Bây giờ có rất ít nữ sinh cắt tóc ngắn như này.”
 
Thực ra ban đầu Khương Vũ cũng muốn hỏi câu này, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Huyên Nhi, không cần hỏi cô cũng đã đoán được bảy tám phần.
 

Không nằm ngoài dự đoán, chỉ thấy Lâm Miểu giải thích rằng: “Là em gái tớ Lâm Huyên Nhi, nó không cho tớ để tóc dài, ngay cả đầu bob cũng không được để, nhất định phải cắt ngắn ơi là ngắn, ngắn giống như tóc con trai mới được.”
 
Mộc Tử Nhàn kinh ngạc kêu lên: “Ôi mẹ ơi! Đây là chuyện lạ đời gì vậy, như thế cũng quá đáng lắm rồi đấy! Đứa em gái này của cậu... rốt cuộc có phải em ruột cậu không vậy! Sao có thể như thế được!”
 
Lâm Miểu bất lực nói: “Nó là con gái mẹ kế tớ dẫn theo, là con gái của mẹ kế với chồng cũ, không có quan hệ gì với bố tớ.”
 
“Vậy cậu đúng là...” Mộc Tử Nhàn và Khương Vũ nhìn nhau một cái, trong đầu cùng lúc bật lên bốn chữ: “Cô bé Lọ Lem”.
 
Còn phải nói sao, chẳng phải Cinderella cũng để cho mẹ kế và con gái bà ta “tu hú chiếm tổ”, rõ ràng cô ấy là chính chủ, nhưng lại trở thành người hầu quét dọn trong nhà.
 
Bây giờ chẳng phải Lâm Miểu đã trở thành con sen hầu hạ Lâm Huyên Nhi rồi sao.
 
“Cậu phải phản kháng chứ!” Mộc Tử Nhàn kích động nói: “Cậu càng nhường nhịn cô ta, cô ta càng được nước mà lấn tới, cậu phải học cách phản kháng.”
 
Lâm Miểu thở dài một tiếng, “Ở nhà mẹ nó nói một là một hai là hai, nếu tớ phản kháng, có khả năng sinh hoạt phí của tớ sẽ bị cắt xén, chứ đừng nói là học múa ba lê nữa.”
 
“Vậy bố cậu thì sao?” Khương Vũ tò mò hỏi: “Chẳng lẽ ông ấy không quản mẹ kế của cậu sao? Sao lại để người ta ức hiếp cậu như thế.”
 
“Bố tớ với mẹ kế rất tình cảm, mẹ kế ở nhà làm nội trợ, quản lý tiền bạc nắm quyền trong nhà, Lâm Huyên Nhi lại rất biết làm nũng, còn lúc nào kể tội tớ, khiến bố tớ tưởng rằng ở nhà tớ bắt nạt nó. Tớ không dám cãi lại mẹ kế, chỉ có thể cãi lại bố tớ, kết quả mối quan hệ của bố con tớ... rất tồi tệ, đã lâu lắm rồi tớ không nói chuyện với bố tớ.”
 
Nghe những lời trần thuật của Lâm Miểu, Khương Vũ đỡ trán, cảm nhận sâu sắc rằng... Lâm Miểu đang tự tay hủy hoại cuộc sống của mình.
 

Vốn dĩ, mẹ kế ở nhà làm nội trợ, vậy thì rõ ràng bố cô ấy có quyền quyết định về mặt kinh tế, mà nói trắng ra Lâm Huyên Nhi cũng chỉ là con vợ kế không cùng huyết thống, Lâm Miểu mới là con gái độc nhất trong nhà.
 
Trái lại bây giờ lại để hai mẹ con từ bên ngoài đến “chiếm tổ”.
 
Đúng là “cô bé Lọ Lem” phiên bản hiện đại điển hình, chẳng qua không có hoàng tử mà thôi.
 
Khương Vũ đã có quyết định, “Bà tiên đỡ đầu” là cô đây nhất định phải giúp Lâm Miểu thay đổi hiện trạng.
 
Khương Vũ giữ lấy bả vai Lâm Miểu, nghiêm túc hỏi cô ấy: “Cậu có muốn thay đổi, không còn bị Lâm Huyên Nhi bắt nạt nữa không?”
 
“Tớ...”
 
Vẻ mặt Lâm Miểu tỏ ra lúng túng, do dự ấp úng nói: “Có cách gì được đây, cái gì bố tớ cũng nghe mẹ con họ, tớ không thể làm gì cả.”
 
“Nếu cậu muốn thay đổi, tớ sẽ giúp cậu. Nhưng nếu cậu hài lòng với cuộc sống hiện giờ, vậy thì người ngoài sẽ không nhúng tay vào được rồi.”
 
Lâm Miểu nhíu mày, chìm đắm trong sự rối rắm sâu sắc.
 
Đúng lúc này, bên ngoài phòng vang lên giọng nói nạt nộ của Lâm Huyên Nhi...
 
“Lâm Miểu đâu rồi! Chị cút ra đây cho tôi Lâm Miểu! Lâm Miểu!”
 
Vừa nói, cô ta vừa hùng hổ xông vào phòng ký túc, “Lâm Miểu kia, vừa rồi lúc chị sắp xếp hành lý cho tôi, có phải cố tình chơi xấu giấu điện thoại của tôi đi không!”
 
“A! Chị... chị không có!”
 
“Tôi không tìm thấy điện thoại, chắc chắn là bị con tiện nhân nhà chị giấu đi rồi! Tối ngày ôm ấp suy nghĩ xấu xa, không biết muốn hại tôi thế nào nữa!”
 
Nói xong, không đợi mọi người phản ứng, cô ta trực tiếp tát “bốp” một cái vào mặt Lâm Miểu.
 
Đầu Lâm Miểu nghiêng sang một bên, má đau đớn nóng rát lên, đứng ngây ra như phỗng.
 
Mấy cô gái trong phòng cũng mắt tròn mắt dẹt, không ngờ Lâm Huyên Nhi lại khiếp mặt đến mức thẳng tay đánh cả chị gái mình.
 
Đây... đúng là quá đáng sợ!
 
Đám nữ sinh đứng quây xung quanh cửa, xì xào bàn tán.
 
Khương Vũ lạnh lùng nói với Lâm Huyên Nhi: “Cô là lợn à, chẳng phải điện thoại đang nằm trong tay cô sao!”
 
Cô vừa nói như vậy, Lâm Huyên Nhi lập tức có phản ứng trở lại.
 
Điện thoại vẫn nằm trong tay trái của cô ta, thế mà cô ta mãi không phát hiện ra, còn tìm điện thoại khắp nơi.
 

“Đúng... đúng thế thật, không sao rồi không sao rồi.” Lâm Huyên Nhi tự biết mình đuối lý, cười ngượng ngùng nói: “Giải tán cả đi, không có chuyện gì hay để hóng hớt cả.”
 
“Lâm Huyên Nhi, không dưng lại đổ oan cho người khác, còn động tay động chân, không cần xin lỗi à?” Khương Vũ dùng sức kéo cô ta quay lại, “Tất cả mọi người đều nhìn thấy cô giáng cái tát này xuống, đến tiếng xin lỗi cũng không biết nói?”
 
“Liên quan gì đến cô?” Lâm Huyên Nhi bực bội nói: “Chị ta cũng không bảo tôi xin lỗi, cô có tư cách gì mà xía vào.”
 
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người Lâm Miểu. Vì uất ức, Lâm Miểu đã khe khẽ khóc nấc lên.
 
Khương Vũ đứng cạnh cô ấy, nhẹ nhàng cầm lấy cô tay cô ấy, bấm mấy cái.
 
Có muốn phản kháng hay không, quyền quyết định mãi mãi nằm trong tay cô ấy, người bên cạnh không có quyền can dự vào quá nhiều.
 
Khương Vũ cũng không thể giúp cô ấy được, hoàn toàn phải dựa vào bản thân cô ấy.
 
Lâm Miểu cảm nhận được sức mạnh và độ ấm lòng bàn tay Khương Vũ, cô ấy nhả môi dưới ra, ngẩng đầu nhìn Lâm Huyên Nhi, cất giọng run rẩy, vẫn còn vẻ sợ sệt: “Cô... cô phải xin lỗi tôi, chuyện này là cô sai rồi.”
 
Lâm Huyên Nhi cười khẩy, “Tôi xin lỗi? Chị mơ đi, tôi không bao giờ xin lỗi chị!”
 
Nói xong, cô ta bước nhanh ra khỏi phòng ký túc, không đếm xỉa đến Lâm Miểu ở phía sau nữa.
 
Cánh nữ sinh quanh đó đã hóng chuyện đủ, cũng lần lượt tản ra.
 
Lâm Miểu ngồi bó gối, sụt sịt nói: “Từ nhỏ đến lớn đều như này, đều như này... Dựa vào đâu mỗi lần cô ta làm sai, đều là tớ... cô ta chưa từng nói xin lỗi, dường như cô ta sinh ra không phải để xin lỗi...”
 
Khương Vũ khẽ vỗ vào lưng cô ấy, “Đã tốt hơn rồi, ít nhất cậu cũng yêu cầu cô ta xin lỗi rồi. Có thể đi được bước này, đã tốt lắm rồi.”
 
“Nhưng cô ta vẫn sẽ không xin lỗi, dù cô ta đổ oan cho tớ.”
 
“Cô ta sẽ xin lỗi, sẽ có một ngày, cô ta sẽ phải trả giá vì những gì cô ta đã làm với cậu.”
 
Lâm Miểu ngẩng đầu lên, nhìn Khương Vũ bằng đôi mắt rưng rưng nước mắt, lấy hơi nói: “Tớ... tớ nghĩ thông rồi! Tớ muốn phản kháng, tớ không thể tiếp tục như này nữa, dựa vào đâu mà cô ta không cho tớ để tóc dài, dựa vào đâu cô ta thi vào lớp C, thì tớ nhất định phải vào lớp F!”
 
Khương Vũ vỗ vai cô ấy, “Tớ nhất định sẽ giúp cậu.”
 
“Tớ cũng vậy!” Mộc Tử Nhàn nhanh nhảu đáp: “Chúng tớ sẽ giúp cậu.”
 
“Cảm ơn các cậu.”
 
Lâm Miểu lau sạch nước mắt, sau một hồi dõng dạc tuyên bố, lại bắt đầu tỏ ra khó khăn, “Nhưng rốt cuộc tớ phải làm thế nào đây?”
 
Khương Vũ nghĩ ngợi, cầm chiếc điện thoại trên bàn đặt vào tay cô ấy, “Gọi điện cho bố cậu trước đã.”
 

Lâm Miểu ngây người, “Lâu lắm rồi tớ không chủ động gọi điện thoại cho bố tớ, gọi rồi cũng chẳng biết nói gì, lúng túng lắm... mối quan hệ của bố con tớ vô cùng tồi tệ.”
 
“Chính vì mối quan hệ không tốt, mới phải gọi điện cho ông ấy.” Khương Vũ hướng dẫn từng bước một: “Kể từ giờ, cậu phải khắc phục quan hệ bố con của hai người, vì ông ấy mới là người thật sự có thể giúp cậu ở trong gia đình mình.”
 
“Nếu là vì chuyện này, có phải quá vụ lợi rồi không?” Lâm Miểu nhíu mày nói: “Tớ không muốn lợi dụng ông ấy.”
 
“Ông ấy là bố cậu, không phải bố của Lâm Huyên Nhi.” Khương Vũ khá bất bình, “Lâm Huyên Nhị lợi dụng ông ấy bao năm nay, dồn ép cậu vào xó xỉnh không thể nhìn thấy, sống một cuộc sống như vậy, lẽ nào cậu không nhìn ra ư?”
 
Lâm Miểu nghe lời của Khương Vũ, ngay tức khắc, như thể đã tỉnh táo phần nào.
 
Phải, chính vì ông ấy không phải bố ruột của Lâm Huyên Nhi, nên cô ta mới có thể mặc sức làm nũng với ông ấy, lấy lòng ông ấy, lợi dụng ông ấy chèn ép quyền lợi sống của mình.
 
Thế mà cô ta đã làm được rồi.
 
Trách bản thân mình quá ngu ngốc!
 
Lâm Miểu cầm điện thoại lên không chút chần chừ, gọi điện thoại cho bố mình, đồng thời bật loa ngoài lên.
 
Khương Vũ và Mộc Tử Nhàn nhìn cô ấy với ánh mắt mong chờ.
 
“Alo, bố ạ...”
 
Lâm Miểu hơi do dự, nói bằng khẩu hình với Khương Vũ: Tớ nói gì đây?
 
Khương Vũ cũng khẽ nhắc cô ấy: “Quan tâm ông ấy.”
 
Dường như bố của Lâm Miêu cũng hơi bất ngờ, không ngờ cô con gái vẫn luôn xa cách với mình lại chủ động gọi điện thoại cho mình, thế là ông hỏi: “Ở trung tâm nghệ thuật xảy ra chuyện gì à?”
 
“Không ạ, bố, con muốn nói với bố một tiếng, con đã ở trong đây rồi.”
 
“Ồ, vậy được, học hành cho tốt.”
 
“Bố, dạo này bố thế nào? Vẫn khỏe chứ ạ? Lúc đi con nghe nói xương khớp của bố lại đau rồi, bây giờ đã đỡ chút nào chưa ạ?”
 
Bố của Lâm Miểu nghe thấy những lời quan tâm của con gái, có phần hơi bối rối.
 
Kể từ sau khi ông tái hôn, con gái như biến thành một người khác, lầm lì, lạnh nhạt, không đoái hoài đến chuyện trong nhà, như thể không phải con gái ruột của ông vậy...
 
Những lời hỏi han này khiến cõi lòng ông Lâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, kìm nén sự khó chịu ở cổ họng, nói: “Không sao, chuyện nhỏ ấy mà.”
 
“Đã đi khám bác sĩ chưa ạ, bác sĩ nói sao hả bố?”
 
“Bác sĩ kê thuốc cho bố rồi, nói bệnh phong thấp mãn tính, tĩnh dưỡng cẩn thận là được.”
 
“Vậy bố nhất định phải chú ý đến sức khỏe, đừng lao lực quá nhé.”
 
“Được, được, bố nhất định sẽ chú ý sức khỏe, con cũng vậy, ở lớp nghệ thuật cần cái gì, phải gọi ngay cho bố, ở cùng với em gái con, đừng bắt nạt nó nữa nhé.”
 
“Con bắt nạt nó?”
 
Thấy cảm xúc của Lâm Miểu lại trở nên kích động, Khương Vũ vội vàng nắm tay cô ấy, để cô ấy không nảy sinh mâu thuẫn với bố mình.

 
Lâm Miểu kiềm chế cơn nóng nảy của mình, tạm thời nhẫn nhịn, nói: “Bố, con biết rồi, con sẽ không xảy ra xích mích với em ấy nữa.”
 
“Được, con ngoan, gia đình hòa thuận mọi sự mới tốt đẹp, con là con gái ruột của bố, con bé Lâm Huyên Nhi đến sống nhờ nhà chúng ta, con phải nhường nhịn em nó nhiều hơn.”
 
“Con biết rồi, bố, con sẽ không làm bố thất vọng nữa.”
 
Đợi bố mình cúp điện thoại xong, Lâm Miểu mới cúp máy. Chẳng bao lâu sau, âm báo tin nhắn vang lên, nhận được một khoản tiền chuyển khoản từ bố mình. Bố gửi cho cô một vạn, bảo cô coi đó là tiền tiêu vặt.
 
Lâm Miểu kinh ngạc nhìn khoản tiền chuyển khoản qua điện thoại, có phần không thể nào tin được.
 
Lâu lắm rồi bố không đích thân cho cô tiền tiêu vặt, tất cả tiền bạc trong nhà đều là mẹ kế quản lý, tiền tiêu vặt cộng với tiền sinh hoạt mà mẹ kế cho chỉ đủ để cô đủ ăn đủ tiêu. So với Lâm Huyên Nhi mà nói, đến số lẻ cũng còn chẳng bằng.
 
Mà mỗi lần cô phàn nàn với bố mình, mẹ kế toàn khóc lóc làm ầm lên, bảo cô nói nhăng nói cuội.
 
Bố nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Lâm Miểu, lại nhìn “màn biểu diễn” đầy cảm xúc chân thực của mẹ kế, đương nhiên sẽ tin lời bà ta.
 
Lâu dần, Lâm Miểu trở thành “đứa trẻ có vấn đề” trong nhà, dần dà cô cũng không còn kêu ca với bố mình nữa, vì cô biết chẳng có tác dụng gì.
 
Lần này, bố chủ động cho cô tiền tiêu vặt, đây chính là một sự khởi đầu vô cùng tốt đẹp.
 
“Vừa rồi tớ thể hiện thế nào?” Lâm Miểu vội vàng hỏi Khương Vũ.
 
Khương Vũ suy nghĩ giây lát, nói: “Miễn cưỡng đạt, được 60 điểm.”
 
“Mới miễn cưỡng đạt thôi à?” Lâm Miểu hơi thất vọng, “Tớ cảm thấy mình đã thể hiện tốt lắm rồi cơ đấy, lần đầu tiên trong đời bố tớ cho tớ tiền tiêu vặt.”
 
“Xin cậu đừng có tự coi thường mình thế, cậu là con gái ruột của ông ấy, nói thẳng ra Lâm Huyên Nhi là con gái kế của ông ấy, ông ấy đối xử tốt với cậu là chuyện hiển nhiên.”
 
Lâm Miểu chau mày, “Vậy cậu nói xem, tớ chưa thể hiện tốt ở chỗ nào?”
 
Khương Vũ nhìn Mộc Tử Nhà đang nhấp nhổm không yên bên cạnh, bèn nói: “Bạn Mộc Tử Nhàn, bạn biểu diễn chút trà nghệ* chân chính cho cậu ấy xem đi.”
 
*Chỉ những hành vi, chiêu thức của những cô nàng trà xanh.
 
Ham muốn diễn xuất của Mộc Tử Nhàn bùng nổ, chỉ một giây sau khi nhập vai, mắt đã đỏ hết cả lên, kéo tay áo Khương Vũ, khóc nức khóc nở nói:
 
“Bố, đều tại con không tốt, trước đây con không nên tranh giành với em gái cái gì. Hức, em ấy không phải con gái ruột của bố, suy cho cùng đến nhà chúng ta cũng chỉ là người ngoài. Làm chủ nhân trong nhà, con phải quan tâm em ấy nhiều hơn. Tính tình em ấy không tốt, lại còn suốt ngày nói dối, lúc nào cũng bắt nạt con. Con biết, thân làm chị con phải bao dung, không nên tùy tiện vạch trần... Bố, con sai rồi, nhất định bố không được trách em gái, muốn trách thì trách con đi.”
 
Lâm Miểu trợn mắt há mồm.
 
Còn... còn có cả chiêu thức này sao!
 
Khương Vũ bật cười, vỗ vào trán Lâm Miểu, “Học được chưa?”
 
“Cái... cái này cũng... ấy quá rồi nhỉ!”
 
“Đối với một người đàn ông thẳng đuột như bố cậu, chiêu này lần nào cũng linh nghiệm, không tin cậu có thể thử mà xem.”

 

Chương 43:


Ăn tối xong, một mình Khương Vũ đi ra công viên trong khuôn viên, tản bộ tiêu thực, đồng thời gọi video call cho Cừu Lệ.


Cuộc gọi đã được kết nối, nhưng màn hình điện thoại vẫn đen sì sì.


Khương Vũ còn tưởng mạng của mình bị lag, chuẩn bị tắt đi gọi lại, không ngờ trong màn hình tối om lại vang lên giọng nam trầm thấp: “Môi trường trường học có vẻ không tệ.”


“Không phải không tệ, mà là tốt ghê luôn ấy!”


Mượn chút ánh sáng còn sót lại của hoàng hôn, Khương Vũ quay ngang điện thoại ra, quay thảm cỏ xanh mướt bao la trước mặt cho Cừu Lệ xem: “Phía xa kia là hồ nhân tạo, bên hồ còn có tượng điêu khắc thiên nga. Ở chỗ chính giữa này là tòa nhà nghệ thuật lớn, là nơi làm việc của ban lãnh đạo cấp cao, mấy tòa nhà phía sau là các tòa nhà dạy học.”


“Đẹp lắm.”


“Cừu Lệ, cậu đang ở nhà à?”


“Ừ.”


“Sao bên cậu lại tối om vậy? Không bật đèn lên?”


Hình như cậu khẽ cười một tiếng, nói với chất giọng quyến rũ: “Cuộc gọi video của cậu đến không đúng lúc.”


“Vì sao?” Khương Vũ xem thời gian trên màn hình: “Bây giờ mới có 7 giờ, vẫn chưa đến lúc đi ngủ, chắc cậu không ngủ sớm thế đâu nhỉ.”


“Chưa ngủ.”


“Vậy cậu tắt đèn làm gì?”


“...”


“Cậu bật đèn lên, cho tớ nhìn cậu cái?”


“...”


Thấy cậu không ư hử gì, Khương Vũ lại gọi: “Cừu Lệ?”


Mãi một lúc lâu sau, Cừu Lệ mới miễn cưỡng đáp lại: “Ngắt trước đây, chốc nữa tớ gọi lại cho cậu.”


“Không được.”


Thấy bộ dạng Cừu Lệ có vẻ ngập ngừng, cô không yên tâm lắm, khăng khăng truy hỏi cho ra nhẽ: “Rốt cuộc cậu đang làm gì!”


“Không tiện nói, cúp đây.”


Khương Vũ thoáng tỏ ra tức giận, “Có phải cậu lại tự ngược đãi mình không? Cậu quên cậu đã đồng ý với tớ cái gì rồi à!”


“Không có.” Cừu Lệ đáp lại: “Không tự ngược đãi mình.”


“Vậy vì sao cậu lại không cho tớ nhìn?”


“Không mặc quần.”


“...”


Khương Vũ ngẫm nghĩ một hồi, chợt hiểu ra rốt cuộc cái tên này đang làm gì trong bóng tối.


Cho nên đàn ông con trai ở cái tuổi này đều sẽ làm cái chuyện “tɦẩʍ ɖυ” này.


Một cơn gió thổi qua, Khương Vũ cảm thấy đôi má mình nóng ran, thậm chí không dám nhìn thẳng vào màn hình tối om kia.


Mà vẻ mặt ngượng ngùng và gò má đỏ bừng của cô, lại được thu hết vào trong màn hình, rồi bị Cừu Lệ nhìn thấy hết.


Vốn là một hành vi chẳng có cảm giác gì, lại nhanh chóng nảy sinh chút xúc cảm, quấn quít đan bện mắc lại trong tim cậu, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đầu mút thần kinh vốn chẳng mẫn cảm của cậu.


“Tớ... tớ cúp máy đây!”


“Đừng cúp.” Hô hấp của Cừu Lệ trở nên nặng nề, “Để tớ nhìn cậu, là được rồi.”


“Cậu nhìn tớ...?”


“Cậu ở xa tớ quá.” Giọng của cậu toát ra sự quyến rũ chí mạng: “Xa quá, tớ chẳng cảm nhận được gì hết, ăn cơm cũng chẳng thấy mùi vị, rất không chân thực...”


“Mọi thứ đều chỉ là ảnh hưởng từ tâm lý của cậu mà thôi.” Khương Vũ hơi rũ mắt xuống, nhìn hòn đá dưới chân mình, nói: “Cậu phải tự khắc phục.”


“Không khắc phục nổi.” Tiếng hít thở của cậu nặng nề, nhưng giọng nói lại quá đỗi dịu dàng: “Cậu ở bên cạnh tớ, tớ mới cảm nhận được, mẹ kiếp mới sống như một con người...”


“Vì thế, đừng cúp nhé.”


Khương Vũ lại mềm lòng, biết thừa là mình không nên dung túng cậu ấy, nhưng chẳng thể kìm lòng.


Cô đồng cảm với cậu, cũng thương xót cậu, nghe lời cậu nói, dường như trái tim cô cũng bị hòa tan rồi.


Có lẽ... có thể làm bất cứ điều gì vì cậu.


“Cừu Lệ.”


“Ừm.”


“Còn nửa tháng nữa là có thể gặp nhau rồi.” Khương Vũ muốn nói lảng sang chủ đề khác.


“Chắc chắn tớ không thể thi đậu đại học Bắc Thành, nhưng tớ có thể thi đại học khác, dù sao thì nhất định sẽ ở lại Bắc Thành.”


“Là vì tớ ư?”


“Làm gì có vé đấy, cậu đừng có tự đa tình.” Khương Vũ vội vàng chối bỏ: “Là vì tớ muốn ở lại Esmela, khó khăn lắm mới vào đây được, chắc chắn tớ không đi nơi khác được. Tuy nơi khác cũng có cơ sở khác, nhưng cơ sở ở Bắc Thành là trụ sở chính, có giáo viên và sân khấu tốt nhất.”


Cừu Lệ nhìn cô gái trong màn hình, đèn đường chiếu vào khuôn mặt cô, cặp má đỏ hây hây, cánh môi đỏ mọng, đôi mắt sáng long lanh linh động giống như con thú nhỏ, tỏa ra ánh sáng.


Dáng vẻ khi cô cười rộ lên, ngọt ngào vô cùng.


Cừu Lệ thích thứ ánh sáng toát ra từ trong đáy mắt của cô mỗi khi cô nói đến ước mơ của mình. Thứ ánh sáng đó khiến một người từng chìm sâu vào chốn địa ngục, cảm nhận được sự tồn tại của niềm hy vọng.


“Cố gắng tiếp tục kiên trì.”


Trong bóng tối, cậu nhìn đôi mắt của cô, nói một cách hết sức nghiêm túc: “Đứng trên sân khấu lớn nhất đẹp nhất, múa cho tớ xem.”


Khương Vũ cười gật đầu: “Thế thì cậu phải dùng hết sức lực để vỗ tay cho tớ nhé.”


“Ồ, tớ chặt tay xuống vỗ tay cho cậu.”





“...”


Thế thì không cần!


“Tớ phải bật đèn làm bài tập đây, cúp điện thoại nhé.”


Bên đầu bên kia vang lên âm thanh ##@ và tiếng rút khăn giấy, Khương Vũ lơ đãng hỏi: “Nhanh thế cơ á?”


“Nhanh?”


Khương Vũ lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng giải thích: “Không phải, ý tớ là, nói chuyện nhanh thế đã kết thúc rồi, tớ không có ý xem thường cậu đâu...”


Cừu Lệ khẽ cười một tiếng: “Tớ cũng đã nói gì đâu.”


“...”


“Cúp đây cúp đây!” Khương Vũ cảm thấy mình thật là ngu ngốc, càng nói càng sai.


Sau khi cúp máy, một mình cô tản bộ ở con đường hàng cây. Chẳng bao lâu sau, Cừu Lệ gửi cho cô một bức ảnh vở bài tập cho cô.


Sau khi làm chuyện xấu vẫn không quên làm bài tập, đúng là học bá.


Khương Vũ vẫn không nỡ tạm biệt như thế này, thế là cô trả lời tin nhắn của cậu: [Thành tích tốt như thế rồi, còn cố gắng đến vậy, có thể cho những người có thành tích kém như bọn tớ một con đường sống không vậy.]


[Tiểu Vũ, tớ muốn trở thành người tốt nhất.]


Bây giờ mọi thứ đã trở nên tốt đẹp, có cô rồi, cuộc sống cũng có ý nghĩa, cậu muốn trở thành một phiên bản tốt nhất của chính mình.


Cậu còn muốn đến trước mặt mẹ, cho bà ấy biết rằng, lựa chọn vứt bỏ cậu lúc ban đầu là lựa chọn sai lầm.


Cậu không những sẽ không trở thành vết nhơ trong đời bà, mà còn trở thành niềm tự hào của bà.


Khương Vũ lại hỏi: [Cuộc sống của cậu thế nào, có tiền ăn cơm không? Có cần tớ chuyển cho cậu ít tiền không?]


Cừu Lệ bật cười: [Cậu bao nuôi tớ thật à?]


Khương Vũ vội vàng trả lời: [Cậu tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, cứ coi như tớ đang giúp cậu, sau này cậu trả lại tớ.]


Cừu Lệ: [Thế thì bạn gái vẫn nên bao nuôi tớ đi.]


Khương Vũ: ...


Cô chuyển 4000 tệ sang cho Cừu Lệ, sau khi Cừu Lệ nhận liền gửi cô bốn chữ: [Cảm ơn bạn gái]


Sau đó lại gửi trả cô 5000.


Khương Vũ: [???]


Cừu Lệ: [Tớ có học bổng cao nhất của trường Duật Hi, cuộc sống không có vấn đề gì.]


Khương Vũ: [Bạn trai của nhà ta cừ quá đi, còn giành được học bổng nữa cơ.]


Cừu Lệ: [Tớ sẽ kiêu ngạo đấy]


Khương Vũ: [Kiêu ngạo lên!]


Khương Vũ xem nhật ký trò chuyện của hai người, khóe môi bất giác nở nụ cười.


[Thực ra, ở lại Bắc Thành, một nửa là vì giấc mơ, còn một nửa, cũng là vì cậu]


Cô đã đánh xong đoạn tin nhắn này, còn chưa kịp gửi đi thì cách đó không xa bên bãi cỏ, hai người Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn đang đi tới chỗ cô.


“Một mình đứng đây cười đến mức này, đang nói chuyện với bạn trai cậu à?” Mộc Tử Nhàn nói: “Nhìn kìa, khóe miệng cũng sắp nở hoa đến nơi rồi.”


Khương Vũ gật đầu không chút giấu giếm, “Ừ! Bạn trai đấy.”


Lâm Miểu ngưỡng mộ nói: “Woa, xem ra Tiểu Vũ của chúng ta mê tít cậu ấy rồi.”


Tim Khương Vũ giật bắn lên, “Sao lại nhìn ra được?!”


“Nếu không phải người cậu cực kỳ thích, thì sao có thể nở nụ cười hạnh phúc đến vậy.”


“Tớ chỉ cười đại một cái thôi mà!”


Dường như Lâm Miểu có vẻ rất có kinh nghiệm, “Không cần giải thích nữa, rõ ràng cậu thích người ta điên lên được rồi ấy.”


“Làm gì có...”


Khương Vũ vẫn không chịu thừa nhận, chẳng qua mối quan hệ của cô và Cừu Lệ, có nói ra thì có lẽ người bên cạnh cũng không thể hiểu hết được.


Có điều... dù có mê tít bạn trai của mình đi chăng nữa thì cũng không phải chuyện mất mặt gì.


“Hai cậu cùng đến tìm tớ, có chuyện gì sao?”


Mộc Tử Nhàn vội nói: “Suýt nữa quên béng chuyện quan trọng rồi, bên phía hội trường đang tổ chức party đón học sinh mới, tìm cậu cùng đến đó chơi!”


“Đi chứ, đi xem sao.”


Khương Vũ và hai cô bạn cùng đến hội trường, quả nhiên party đã bắt đầu. Cánh con gái mặc những bộ váy xinh đẹp của mình, trang điểm, bước vào trong hội trường.


Trên người Khương Vũ mặc bộ quần áo ở nhà, cô lại nhìn sang Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn.


Mộc Tử Nhàn thì lại mặc bộ váy Lolita thường ngày rất đáng yêu, còn Lâm Miểu ăn mặc cũng rất phổ thông, quần bò phối với áo lông vũ.


Không chỉ phổ thông, mà còn tương đối có thần thái của người qua đường.


Khương Vũ biết, chắc chắn là Lâm Miểu sợ cướp mất sự nổi bật của Lâm Huyên Nhi, mới mặc bộ quần áo như ngày thường này.


Ngay cả để tóc dài Lâm Huyên Nhi cũng không chịu, sao có thể chịu để cô chăm chút khoản ăn mặc chứ.


“Chuyện này không được.” Khương Vũ nói với hai cô bạn: “Người ta đều ăn mặc lồng lộn xinh đẹp, còn chúng ta... lại mặc quần áo như diễn viên quần chúng thế này, đi thôi, về thay quần áo.”


Lâm Miểu lưỡng lự nói: “Không cần thiết đâu, chúng ta đến góp vui thôi, có nhảy múa đâu.”


“Sao lại không cần thiết, rất cần thiết là đằng khác, cậu chưa có bạn trai nhỉ!”


Mộc Tử Nhàn nhận ra Khương Vũ muốn trang điểm cho Lâm Miểu, giúp cô ấy thay đổi hình tương, thế là cũng vội nói: “Kể ra, tớ cũng muốn quay về trang điểm lại! Đi đi đi! Quay về!





Thế là hai người kéo Lâm Miểu về ký túc xá, trang điểm xinh đẹp cho cô ấy, Mộc Tử Nhàn còn cho cô ấy mượn chiếc váy đẹp đẽ của mình.


Vóc dáng của những cô gái học múa ba lê đều không khác nhau là mấy. Lâm Miểu mặc chiếc váy công chúa của Mộc Tử Nhàn lên, khí chất trên người cũng thay đổi đáng kể, đúng là có chút dáng dấp của Cinderella trong cỗ xe ngựa bí ngô.


Mộc Tử Nhàn nhìn cô gái trước mặt, cảm thán: “Lần đầu gặp nhau, suýt nữa tớ đã tưởng cậu là les, không ngờ vừa mới trang điểm một cái, vậy mà đúng thật là một cô nàng đáng yêu.”


Lâm Miểu nhìn bản thân mình trong gương, lớp trang điểm tỉ mỉ trên mặt, bộ váy công chúa mộng mơ trên người... cô không tự chủ được mà duỗi tay ra, chạm vào gương.


Có cô gái nào mà không yêu cái đẹp, nhưng bao nhiêu năm rồi cô không trang điểm tử tế cho mình. Ngay cả khi đội tóc giả lúc bình thường, cũng chỉ có thể một mình lén lút đội, cô cũng muốn để tóc dài.


Khương Vũ ngắm nghía Lâm Miểu bằng ánh mắt hài lòng, “Việc lớn đã thành, chúng ta đi thôi.”


Lâm Miểu thấy Khương Vũ chỉ thay sang một bộ váy khác, hỏi: “Cậu không trang điểm sao?”


“Tớ thì lại không cần, dù sao bạn trai cũng có ở đây đâu.”


“Ối giời, vừa nãy ai còn chối đây đẩy ấy nhỉ.” Mộc Tử Nhàn cười nói: “Bắt được tận tay rồi nhé.”


Lâm Miểu nói: “Đây gọi là phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu.”


Khương Vũ ngây người mấy phút, sau đó mới xua xua tay: “Không phải thế.”


“Có phải hay không, chỉ có bản thân cậu biết rõ trong lòng!”


Phụ nữ làm đẹp vì... người mình yêu.


Là như thế sao?


Trong lúc nói chuyện, họ đã đi đến hội trường tổ chức party chào đón học sinh mới.


Trong hội trường vô cùng náo nhiệt, một dàn toàn trai đẹp gái xinh, cực kỳ bắt mắt.


Dù sao thì nam nữ múa ba lê đều có tướng mạo không tồi, lại toàn là cậu ấm cô chiêu được nuông chiều trong những gia đình giàu có. Chưa nói đến những cái khác, người nào người nấy cũng có làn da đẹp, trắng nõn mịn màng, cử chỉ lời nói cũng vô cùng tao nhã lịch sự.


Đương nhiên là, cũng có ngoại lệ.


Lâm Huyên Nhi vừa nhìn thấy cánh Khương Vũ và Lâm Miểu đi vào, liền phản ứng giống như con gà trọi xù lông, thấy Lâm Miểu lại dám trang điểm, cô ta đã bực càng thêm bực.


Lâm Miểu mặc trên người chiếc váy bồng công chúa, sau khi trang điểm xong, bạn học xung quanh cũng sắp không nhận ra nữa rồi.


Bình thường cô ấy chưa từng trang điểm như này bao giờ.


“Trời ạ, cậu là Lâm Miểu ư?”


“Tớ còn tưởng là Cinderella bước xuống từ cỗ xe ngựa bí ngô chứ!”


“Quả nhiên con gái không được lười, nhất định phải trang điểm! Xinh quá đi thôi!”


“Bộ váy này rất hợp với dáng người của cậu!”


...


Lâm Miểu vui vẻ nói cảm ơn bọn họ, sau đó cảm kích nhìn Khương Vũ một cái.


Đúng lúc này, Lâm Huyên Nhi cầm một chiếc ly đến, nói với Khương Vũ: “Cô, đi rót cho tôi một ly nước hoa quả.”


Khương Vũ từ chối không chút nể nang: “Vì sao tôi phải rót nước cho cô?”


“Bởi vì cô không nộp học phí, vào đây nhờ giành được học bổng. Quy định của Esmela là, ai giành được học bổng thì phải làm công việc phục vụ cộng đồng.” Lâm Huyên Nhi khinh khỉnh nhìn cô, “Cô cho rằng trên đời này thật sự có bữa cơm miễn phí sao? Đỗ nghèo khỉ.”


Khương Vũ chợt nhớ ra những lời mà Bạch Thư Ý nói với mình trước đó, cô cần dậy sớm vào buổi sáng để đến căng tin phụ giúp một số công việc, để khấu trừ tiền học bổng.


Nếu đã như vậy, Khương Vũ cũng không nói nhiều nữa. Cô đi đến bàn tự phục vụ lấy bình nước hoa quả, rót cho Lâm Miểu bên cạnh mình, không đếm xỉa đến Lâm Huyên Nhi.


Lâm Huyên Nhi cầm ly không, thấy Khương Vũ lại dám rót nước cho Lâm Miểu trước, đây rõ ràng là xem thường cô ta!


Cô ta tức tối nói: “Này! Ai cho cô rót nước cho cô ta trước!”


“Bất cứ chuyện gì, cũng đều có trước có sau, chủ khách rõ ràng.” Khương Vũ bình tĩnh nói: “Thế nên tôi rót nước cho cô ấy trước, có vấn đề gì không?”


Lâm Huyên Nhi hiểu Khương Vũ đang nói kháy mình, phẫn nộ nói: “Cô ăn nói vớ vẩn, mau rót nước cho tôi, nếu không tôi sẽ đi tố cáo với giáo viên ở ban hậu cần, hủy cái học bổng của cô đi!”


Ôn Luân mặc áo sơ mi trắng đi qua, nhận lấy bình nước trong tay Khương Vũ, nói: “Không cần phải thế, học sinh giành được học bổng, phục vụ cộng đồng cũng có thời gian quy định, không cần phải phục vụ đặc biệt cho một số người nào đó vào lúc như này.”


Nói xong, cậu lại lạnh lùng liếc Lâm Huyên Nhi một cái, “Học bổng của Khương Vũ là do ngài Tạ phát, đừng nói là ban hậu cần, dù cô có tố cáo với cô giáo Bạch thì cũng không thể hủy bỏ được đâu.”


Ôn Luân vừa lên tiếng, Lâm Huyên Nhi lập tức vừa thẹn vừa cuống.


Ôn Luân chính là nam thần thế hệ trẻ trong giới múa ba lê. Nữ sinh vào Esmela, có một nửa đều âm thầm sùng bái Ôn Luân, dĩ nhiên bao gồm cả Lâm Huyên Nhi.


Bây giờ, Ôn Luân bác bỏ sự sai khiến của cô ta với Khương Vũ ở trước mặt tất cả mọi người, rõ ràng là đang bảo vệ Khương Vũ.


Lâm Huyên Nhi tức càng thêm tức, nhưng thấy Ôn Luân đang ở đây nên không tiện nổi đóa với Khương Vũ, thế là lại hằn học lườm Lâm Miểu một cái: “Chị muốn chết à! Ở cùng một phe với loại người như này, rót nước cho tôi!”


Lâm Miểu nhìn sang Khương Vũ.


Khương Vũ nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi như muốn nói với cô rằng, yên tâm, cứ làm chuyện mình muốn làm.


Mộc Tử Nhàn cũng nắm lấy tay Lâm Miểu, như muốn nói chúng tớ mãi mãi làm hậu phương vững chắc của cậu.


“Lề mề cái gì đấy! Cẩn thận tôi mách mẹ bây giờ!” Lâm Huyên Nhi la lối om sòm với Lâm Miểu giống như trước đây: “Bảo bà ấy không cho cô tiền sinh hoạt! Cho cô thôi học!”


Lâm Miểu nóng đầu lên, hắt thẳng cốc nước hoa quả trong tay mình lên đầu Lâm Huyên Nhi: “Uống đi này!”


Nước hoa quả men theo tóc Lâm Huyền Nhi nhỏ tong tong xuống dưới, cũng làm ướt chiếc váy mới đẹp đẽ của cô ta.


Lâm Huyên Nhi đứng đực ra đó, nhìn Lâm Miểu với ánh mắt khó tin, không ngờ bà chị đáng thương khúm na khúm núm lúc bình thường lại có thể làm hành động khác thường như vậy!


Lâm Huyên Nhi tức giận đến nỗi cơ thịt trên mặt cũng giật giật. Cô ta lấy điện thoại ra rồi nói: “Cô đợi đấy, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ, cô chờ chết đi!”


Nói xong, cô ta chạy ra ngoài hành lang. Khi gọi được cho mẹ mình, cô ta khóc lóc kể lể một trận, đầu mày cuối mắt đều là sự thù hận cùng cực với Lâm Miểu.


Lâm Miểu hơi sợ, cho đến khi Khương Vũ lấy điện thoại từ trong túi của cô ra, “Gọi điện cho bố cậu.”


“Bố tớ?”


Khóe môi Khương Vũ nhướn lên, “Đã đến lúc thể hiện kỹ năng chân chính rồi!”


Chương 44:


Khi Lâm Huyên Nhi giận đùng đùng đi gọi điện cho mẹ mình để tố cáo hành vi “thô bạo” của Lâm Miểu, được sự khích lệ của Khương Vũ và Mộc Tử Nhàn, Lâm Miểu cũng gọi một cú điện thoại cho bố mình.


Điện thoại vừa được kết nối, sau khi xem “màn thị phạm” dào dạt tình cảm của Mộc Tử Nhàn, Lâm Miểu vừa lên tiếng đã mang theo tiếng nghẹn ngào...


“Bố!”


“Sao thế con?”


Bố Lâm Miểu vốn đang họp, vừa nghe thấy giọng con gái bất thường, cũng chẳng buồn họp hành nữa mà vội vội vàng vàng ra ngoài, cuống quýt hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”


“Bố, con thật sự không cố ý, con sai rồi, về sau con không dám nữa.”


“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Con nói rõ ràng xem nào, nhận lỗi cái gì?”


“Vừa rồi ở trong vũ hội, em gái yêu cầu con rót nước cho em ấy, con không cẩn thận làm bắn nước lên váy của em ấy. Em ấy rất giận, gọi điện cho dì rồi. Bố, làm sao đây ạ, con không muốn rời khỏi Esmela, con muốn tiếp tục học múa!”


Khương Vũ và Mộc Tử Nhàn giơ ngón cái cho cô ấy.


Bố Lâm Miểu lập tức nắm được trọng điểm trong lời của cô ấy, “Tự nó không có tay sao, vì sao lại muốn sai con rót nước cho nó?”


“Từ trước đến nay đều là như vậy, có thể em gái được chiều quen rồi, vì con là chị nên dì bảo con nhường em ấy, hầu hạ em ấy là chuyện đương nhiên.” Lâm Miểu nói với vẻ ấm ức, “Con biết, đây đều là những việc con nên làm, nhưng bố ơi, bố xin dì hộ con, con thật sự không muốn rời khỏi Esmela, con muốn học múa.”


Bên đầu kia điện thoại, cảm xúc của ông Lâm bắt đầu có sự thay đổi vi diệu, tay cũng siết chặt thành nắm đấm.


Dù sao thì, “tôn nghiêm” của đàn ông thẳng cũng không dễ bị xâm phạm. Suy cho cùng ông là trụ cột trong nhà, bảo ông xin vợ để cho con gái ruột của mình đi học, thế thì còn ra thể thống gì!


“Bà ta bảo con thôi học là thôi học ngay à?”


“Dù sao... dì Trâu nói, cho con vào Esmela là để tiện chăm sóc cho em gái, bây giờ con không chăm sóc tốt cho em gái, thôi học cũng là... chuyện phải làm.”


“Hừ!” Bố Lâm Miểu lập tức nổi giận, “Con gái bố học ba lê, chẳng có liên quan gì đến ai khác! Cần gì phải chăm sóc ai chứ?”


Trước đây, Lâm Miểu chưa từng nói với bố những chuyện như này, cô cảm thấy không có tác dụng. Với tính cách ngay thẳng của cô ấy, chỉ làm mối quan hệ bố con trở nên cứng nhắc.


Cử chỉ và lời nói lạnh nhạt dĩ nhiên không thể sánh bằng những lời thủ thỉ dịu dàng tình cảm của mẹ kế bên tai bố mình rồi.


Nhưng bây giờ, Lâm Miểu bắt đầu hiểu ra rằng, có lúc, làm nũng và tỏ ra yếu đuối thích đáng thật sự có thể giành được nhiều lợi ích hơn cho bản thân mình. Cũng giống như chuyện mà Lâm Huyên Nhi vẫn làm bao nhiêu năm qua.


Cô ta dùng những thủ đoạn này, từng bước từng bước, khiến Lâm Miểu dần bị gạt sang một bên trong cái gia đình này.


“Miểu Miểu, chuyện này không phải lỗi của con, bố sẽ đứng về phía con.”


Bố Lâm Miểu nói xong câu này liền ngắt điện thoại.


Mà phía không xa, Lâm Huyên Nhi cũng khóc sướt mướt cúp điện thoại, quay đầu nhìn Lâm Miểu một cái, ánh mắt căm ghét đó như muốn nói: Mày cứ chờ đi...


Thực ra lúc này Lâm Miểu cũng thấy hơi sợ, dù sao cô rất rõ thủ đoạn của mẹ kế, nếu không thì bao năm qua, bà ta cũng không kiểm soát bố mình gắt gao như vậy.


Một màn “trần tình” của mình vừa rồi, không biết có tác dụng hay không.


Khương Vũ nắm lấy tay cô ấy, phát hiện lòng bàn tay cô ấy đều là mồ hôi lạnh dính dớp.


Một người, muốn biến thành một người hoàn toàn khác so với trước đây chỉ trong một đêm, vứt bỏ sự hèn nhát, vứt bỏ sự tự ti, thoát khỏi chính mình... đây đúng là một chuyện chẳng dễ dàng gì.


Ngay cả Khương Vũ, cũng từng chết một lần, sau khi được sống lại, cô mới phá bỏ lớp kén dày từng quấn chặt lấy mình.


Quả thực, tại một thời điểm nào đó, lớp “kén” ấy có thể mang lại cảm giác an toàn cho cô, giúp cô cản lại những phong ba bão táp của thế giới bên ngoài.


Nhưng đồng thời, lớp “kén” ấy cũng bao lấy cô kín mít, khiến cô biến thành một con sâu đáng thương không dám nói chuyện, không dám lên tiếng, chỉ có thể chui rúc trốn vào lớp màng bảo vệ kia.


Có phá bỏ mới có xây dựng.


Cho dù quá trình phá kén đi cùng với đớn đau, nhưng mọi nỗi đau đều xứng đáng, vì thế giới của cuộc đời mới, đâu đâu cũng là bất ngờ vui vẻ.


Chẳng mấy chốc, điện thoại của Lâm Huyên Nhi ở phía đối diện vang lên, có lẽ là điện thoại của mẹ kế gọi cho con gái của mình.


“Alo, mẹ, nói sao ạ, có phải muốn đưa con tiện nhân kia đi không! Con thật sự không thể chịu đựng nổi chuyện ở cùng một trường với nó dù chỉ một phút!”


Sau đó, sau khi nói xong câu kia, Lâm Huyên Nhi bỗng đơ ra, qua một lúc lâu mới run rẩy gọi hai tiếng: “Chú Lâm...”


Kết cục, đương nhiên là có thể tưởng tượng được.


Trong điện thoại, mẹ kế nghiêm khắc dạy dỗ Lâm Huyên Nhi một trận, đồng thời bắt cô ta xin lỗi Lâm Miểu.


Dĩ nhiên ban đầu Lâm Huyên Nhi cực lực từ chối.


Đùa à, sao cô ta có thể xin lỗi Lâm Miểu! Từ nhỏ đến lớn, chỉ có chuyện Lâm Miểu xin lỗi cô ta, sao cô ta có thể...


Thế nhưng, cho đến khi mẹ cô ta nói rằng, nếu cô ta không xin lỗi thì rất có thể sẽ phải thôi học ở Esmela, Lâm Huyên Nhi hoàn toàn đứng hình.


“Thôi, thôi học? Làm sao có thể, mẹ, có phải mẹ nghe nhầm rồi không, sao chú Lâm lại bắt con thôi học chứ? Bình thường chú ấy thương con nhất mà!”


Nghe thấy lời này của cô ta, Khương Vũ không kìm được mà nở nụ cười lạnh lùng.





Dù bình thường ông Lâm có đối xử tốt với Lâm Huyên Nhi bao nhiêu, chung quy cũng không phải con gái ruột của mình. Dù có tốt đi chăng nữa, thì cũng là cái tốt khách sáo.


Nhưng nếu cô ta không hiểu tình hình, thật sự cho là mình có thể “tu hú chiếm tổ”, đuổi con gái ruột của người ta đi, còn mình thì độc hưởng tình thương và tài sản của ông ấy, có thể nói... thật sự ngu hết thuốc chữa.


Cuối cùng, dưới sự bức ép không thể chối từ của mẹ kế, Lâm Huyên Nhi cực kỳ không tình nguyện mà xin lỗi Lâm Miểu, khóc lóc nức nở cam đoan, về sau sẽ không bắt nạt cô ấy nữa.


Trận mở màn thắng lợi, đêm ấy Lâm Miểu hưng phấn đến nửa đêm vẫn chưa ngủ được, kéo tay Khương Vũ, vẽ ra kế hoạch tương lai như này như kia.


Cô ấy muốn bắt đầu để tóc dài, lập mục tiêu trở thành “thiên nga nhỏ” quyến rũ nhất, muốn trải qua một cuộc tình cuồng nhiệt với một anh chàng tám múi...


Tóm lại những chuyện cô ấy không dám làm trước đây, giờ đây cô ấy đều dám làm.


Ánh trăng chiếu vào đầu giường cô ấy, dát một lớp ánh sáng mỏng tang lên làn da tuyết trắng của cô ấy.


Thế giới sau khi phá kén, đẹp đến nhường nào.


Khương Vũ vui mừng nhìn cô ấy, thực lòng cảm thấy vui vẻ cho cô ấy, cũng cảm thấy rất có thành tựu với việc mình đã làm.


Tối ấy, Khương Vũ nằm trong chăn, điện thoại kêu “Ting” một tiếng, app “Zhiguo” gửi một tin nhắn: [Chúc mừng người trọng sinh hoàn thành nhiệm vụ ủy thác [Cứu rỗi cô bé Lọ Lem], tiền công 64000 tệ đã được chuyển vào tài khoản.]


Đọc tin nhắn này, Khương Vũ biết, tuy “cuộc chiến” tối nay chỉ là một khởi đầu trong quá trình phá kén của Lâm Miểu. Nhưng từ nay về sau, cô ấy sẽ không cam chịu làm cô bé Lọ Lem đầu tắt mặt tối, nhìn sắc mặt người khác để sống nữa.


Cô ấy sẽ trở thành chú “thiên nga trắng” giương cánh trong cuộc đời của chính mình.


Tối ấy, Bạch Thư Ý khóa cửa văn phòng, xoay người lại thì nhìn thấy Tiết Gia Di.


Tiết Gia Di mặc bộ váy công sở lộ vai bó sát gợi cảm, khoanh tay, ngón tay kẹp một điếu thuốc, bước đến bên người Bạch Thư Ý.


“Trong trường không được hút thuốc.” Bạch Thư Ý nói với Tiết Gia Di.


Tiết Gia Di lại chẳng bận tâm, thở ra một hơi khói, nói bằng chất giọng hơi khàn quyến rũ: “Chuyện xảy ra ở vũ hội ban nãy, biết chưa?”


“Nghe Ôn Luân nói rồi, Esmela có rất nhiều nữ sinh, giữa mấy cô bé xảy ra chút xích mích là rất bình thường.”


“Cô không cảm thấy, nơi nào có con bé kia, thì lúc nào cũng có chuyện này chuyện nọ xảy ra sao?”


Đương nhiên là Bạch Thư Ý biết, con bé mà Tiết Gia Di nói đến là chỉ Khương Vũ.


“Tôi đã hỏi rồi, không liên quan đến cô bé ấy, là bạn cùng phòng của cô bé.”


“Thật sự coi nó là học trò ruột của mình rồi à, bảo vệ nó thế cơ?” Tiết Gia Di nói: “Cô không cảm thấy, con bé đó rất giống Bộ Đàn Yên sao?”


Tiết Gia Di vừa dứt lời, bước chân của Bạch Thư Ý cũng dừng lại.


“Không chỉ khuôn mặt giống cô ta, điệu múa giống cô ta, mà ngay cả cái tố chất gây chuyện cũng giống như vậy.” Tiết Gia Di nói: “Chỉ cần nơi nào có cô ta, nơi đó mãi mãi không có lúc nào yên ả.”


Bạch Thư Ý nghiêm mặt nói: “Tôi không biết cô đang nói cái gì, cô bé là cô bé, Bộ Đàn Yên là Bộ Đàn Yên. Hai người hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, đừng có gượng ép đặt hai người họ cùng một chỗ.”


“Cô thật sự không để ý chút nào sao?”


“Tôi cần phải để ý cái gì? Bộ Đàn Yên là bạn tốt nhất của tôi, bây giờ có học sinh có thể đuổi kịp bước chân của cô ấy, tôi cảm thấy vui còn chẳng kịp nữa là.”


Tiết Gia Di bỗng cười rộ lên, tiếng cười trở nên hết sức đột ngột trong hành lang vắng vẻ, “Bạch Thư Ý à Bạch Thư Ý, chẳng trách cô có dốc cạn tâm tư thể hiện, thế mà Tạ Uyên lại chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.”


Bạch Thư Ý lạnh mặt nói: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”


“Người sinh ra đã là tiểu thư như cô, trên người có một điều mà đám người xuất thân từ dưới đáy xã hội như bọn tôi ghét nhất...” Tiết Gia Di nhìn bà ta, nói gằn từng chữ một: “Giả! Dối!”


Bạch Thư Ý không muốn cãi nhau với bà ta, lạnh lùng “hừ” một tiếng khinh thường, rồi xoay người đi khỏi đó.


Ở phía sau, Tiết Gia Di nói: “Cô nhận con bé làm học trò, thật sự là để bồi dưỡng nó, hay là còn có mục đích khác?”


“Tôi có mục đích gì?”


“Chẳng hạn như, giấu... cả người lẫn năng khiếu của con bé đi?


...


Quãng thời gian này, mỗi ngày Khương Vũ đều phải dậy vào lúc 5 giờ sáng. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong thì đến căng tin, cùng các cô chuẩn bị bữa sáng phong phú cho học sinh.


Mới đầu, Khương Vũ cảm thấy mình còn có thể đảm đương được công việc này, nhưng cùng với nhiệm vụ tập huấn ngày càng nặng, mỗi đêm lê cơ thể mệt mỏi về ký túc xá, buổi sáng còn phải dậy sớm làm việc, cô cũng có chút không chịu đựng nổi.


Nhưng Esmela miễn cho cô hơn 20 vạn tiền học phí, chỉ yêu cầu cô làm việc ở căng tin mỗi sáng mà thôi, dường như chuyện này cũng chẳng có gì để oán thán cả.


Suy cho cùng, làm gì có công việc nào kiếm được 20 vạn trong nửa tháng đâu!


Khương Vũ vẫn quyết định cắn răng kiên trì.


Căng tin của trung tâm nghệ thuật Esmela cũng rất cao cấp, bữa sáng theo kiểu buffet, vì thế cần bổ sung đồ ăn bất cứ lúc nào, thu dọn bát đũa trên bàn bất cứ lúc nào.


Vì thế, cả buổi sáng Khương Vũ đều bận chóng mặt.


Người cùng một giáo viên với cô là Ôn Luân không thể nhìn nổi, bước đến nói với cô: “Tớ giúp cậu nhé.”





“Không cần không cần đâu.” Khương Vũ vừa chiên trứng cho học sinh, vừa nói: “Cậu có biết làm mấy chuyện này đâu, cứ để tớ làm đi, cậu mau đi học đi, đến muộn cô giáo Bạch lại nói cậu đấy.”


Ôn Luân thấy đúng là mình không thể giúp được việc gì, cậu là cậu ấm con nhà giàu, từ nhỏ cũng chưa từng làm những việc này, chỉ sợ gây thêm phiền phức cho cô.


“Vậy tớ đi nói với cô Bạch, miễn công việc buổi sáng của cậu. Cậu làm như này thì cũng mệt phết, hơn nữa giờ học buổi sáng rất quan trọng, về cơ bản những kiến thức cô giáo giảng, cậu đều bỏ lỡ hết rồi.”


“Ấy, cậu đừng đi nói nhé.” Khương Vũ vội vàng nói: “Cũng chỉ nửa tháng thôi mà, nếu chuyện này mà cũng không kiên trì được, vậy thì người khác sẽ nói tớ thế nào đây.”


Ôn Luân lo lắng nhìn cô: “Thật sự có thể chứ?”


“Không thành vấn đề, cậu mau đến lớp đi!”


Ôn Luân đi được vài bước, lại lo lắng ngoảnh lại nhìn cô một cái, rồi đi khỏi đó với vẻ không mấy yên tâm.


Khương Vũ ngáp ngủ, uể oải tiếp tục chiên trứng. Nhưng đúng lúc này, bên cạnh có người giành lấy cái muôi lật trong tay cô, im lặng không nói không rằng lật mặt trứng thay cô.


Khương Vũ quay lại thì nhìn thấy Cừu Lệ mặc đồng phục màu trắng.


Cô không thể tin được mà dụi dụi mắt, còn tưởng rằng buổi sáng mình chưa ngủ đủ, đang nằm mơ!


Cừu Lệ đúng là có thân hình của cái mắc áo, ngay cả bộ đồng phục làm việc màu trắng cậu cũng mặc ra được khí chất cuốn hút của đồng phục.


“Sao cậu... lại ở đây?”


Cừu Lệ vừa chiên trứng, vừa đáp: “Nghỉ đông buồn chán, đúng lúc nhìn thấy trên mạng có tuyển người làm thêm, bèn đến đây.”


“Cậu đến đây vì tớ sao”


Cừu Lệ vô cảm liếc cô một cái, hờ hững nói: “Tình cờ.”


“Làm gì có! Đúng là bạn trai đến đây vì tớ!” Ánh mắt Khương Vũ sáng lấp lánh, “Có phải nhớ chị đây lắm rồi không?”


“Không phải rất nhớ.” Cừu Lệ nói với vẻ kìm nén: “Chỉ nhớ... một chút.”


Khương Vũ biết, “một chút” của cậu ấy, chắc hẳn là rất rất nhiều.


Cừu Lệ lau dầu thừa trong chảo đi, đổ dầu mới vào, thành thạo đập mấy quả trứng, nói: “Cậu đến chỗ này, chính là để làm mấy việc này?”


“Không phải đâu, vì học bổng khấu trừ học phí, nên làm mấy việc phục vụ cộng đồng cũng là chuyện nên làm.”


Cừu Lệ không nói gì, chỉ cầm lấy tay cô, vuốt ve những ngón tay búp măng của cô, “Bà chị không cần làm những việc này, về sau, tớ làm giúp cậu.”


“Không cần đâu, nếu cậu đã đến đây làm thêm thì chắc chắn cũng có việc cậu phải làm.”


“Đúng là làm thêm, nhưng tớ không cần lương.”


“Hả?”


“Về sau, công việc của cậu cứ giao cho tớ, cậu đi học múa.”


Khương Vũ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, sự cảm động trào dâng trong lòng. Ngoài cảm động ra, cũng có một chút tình cảm dịu dàng nhỏ bé quẩn quanh.


“Thực ra cậu không cần...”


Cô ấp a ấp úng, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không nói ra lời từ chối, mà chỉ nói một câu: “Sao cậu lại tốt thế nhỉ.”


Cừu Lệ bật cười, “Vì cậu là bà chị của tớ.”


“Chỉ vì là bà chị thôi à.”


Cậu ghé vào tai cô, cọ mũi vào vành tai của cô, thì thầm: “Cũng là bà chị mà tớ... muốn nhất.”


...


Khương Vũ đỏ mặt cởi đồng phục ra, vội vàng ra khỏi phòng bếp, chuẩn bị lên lớp, “Vậy tớ đi trước đây, chốc nữa tan học sẽ đến tìm cậu, cậu cũng đừng làm hết mọi việc nhé, lượng công việc của tớ nhẹ lắm.”


“Ừm, đi đi... à khoan, quay lại đây.”


Khương Vũ chạy vội ra ngoài rồi lại phải lộn lại, nhìn cậu với vẻ không hiểu.


Cừu Lệ thu dọn bát đũa trên bàn, cúi đầu, thờ ơ nói: “Tên vừa nãy, ai đấy?”


Khương Vũ suy nghĩ một hồi, chợt nghĩ ra, “À, cậu nói Ôn Luân á, cậu ấy còn có thể là ai, bạn học chứ ai!”


“Ờ.”


“Còn có việc gì không?”


“Hết rồi.”


Khương Vũ đang định cất bước ra ngoài, Cừu Lệ bỗng nhiên lại nói tiếp: “Chỉ là ghen chút thôi.”


“...” Cô quay lại nhìn cậu một cái, “Không cần đến mức đó đâu, bạn trai ạ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK