Mục lục
Tuyệt Đại Con Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Vừa rồi ông phân tích đều không sai, bình hoa này nếu như là hoàn hảo không vỡ vụn thì quả thật giá trị 200 triệu.” Lăng Thành nói: “Nhưng mà ông không để ý đến một vấn đề quan trọng nhất, cái bình sứ này khi nào thì vỡ.”
Nghe nói như thế, sắc mặt Lý Học Dân hơi thay đổi, nhưng vẫn không nói chuyện.

“Cậu kia, nghe ý của cậu thì cậu còn hiểu về đồ cổ hơn cả người làm việc ở viện bảo tàng à?” “Nhìn cậu ăn mặc thế này, là bảo an ở gần đây à? Không đúng, ngửi mùi trên người cậu, hình như là vừa cọ nhà vệ sinh xong.

Chẳng lẽ cậu vừa là bảo an, vừa là công nhân vệ sinh?”
Ha ha ha ha! Không ít người ở đó đều cười vang lên, đúng thế, trên người Lăng Thành sao lại nặng mùi nhà vệ sinh như vậy? Chỉ có một người không cười, đó chính là Trương Đóa Đóa, lúc này cô đang nhìn Lăng Thành không nháy mắt.
Lăng Thành ngồi xổm xuống, cầm lấy một mảnh vụn: “Người hiểu về sứ Thanh Hoa thời Nguyên đều biết, sứ Thanh Hoa thời Nguyên phần lớn đều sử dụng hai loại nguyên liệu là Sứ Thạch và đất Cao Lanh, phối hợp lại rồi đun lên, cho nên màu thai sứ hơi vàng, nếu là vỡ vụn, để trong không khí thời gian dài thì sẽ hơi biến đen.”
Nói đến đây, Lăng Thành đưa mảnh sứ vỡ trong tay cho người đàn ông trung niên kia: “Mảnh vụn trong cái vali kia, thai sứ phần lớn đã biến thành màu đen, chứng tỏ đã vỡ từ lâu, theo tôi tính toán thì ít nhất cũng đã mấy chục năm.

Đoán chừng bình hoa này lúc vừa được khai quật lên thì không cẩn thận bị đập vỡ.”
Nói đến đây, Lăng Thành nhìn về phía hai anh em lừa đảo kia: “Một đống mảnh vụn này, đoán chừng chỉ trị giá tám chín trăm nghìn.

Trong vali của mấy người vốn dĩ đã chứa một đống mảnh vụn, dùng loại thủ đoạn này đi lừa gạt người, mấy người có ngu không vậy?”
Chỉ một thoáng, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh! Lý Học Dân tay cầm mảnh sứ vỡ, ngón tay run lên nhè nhẹ! Ông làm việc ở viện bảo tàng đã hai mươi năm, trên phương diện đồ cổ này tự nhận là người am hiểu nhất cả cái thành phố Đại Phong này, không ai có thể so được! Cho dù là đại tiểu thư Tiêu Gia và lão gia Tiêu Gia cũng chưa chắc đã giỏi hơn ông!
Thế nhưng là bây giờ, một cậu trai chừng hai mươi tuổi lại có tri thức uyên bác như thế, điều này khiến Lý Học Dân cảm thấy mặc cảm! Vợ của Lý Học Dân cũng đầy hiếu kì nhìn Lăng Thành.

Lời cậu trai kia nói đạo lý rõ ràng, thật sự là rất giỏi!
“Tại hạ Lý Học Dân, tiểu huynh đệ tri thức uyên bác, bội phục!” Lý Học Dân kích động nói, lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Lăng Thành: “Đây là danh thiếp của tôi, tiểu huynh đệ, có thời gian nhất định phải tới tìm tôi uống trà đó!”
Cùng lúc đó, mọi người xung quanh nhao nhao kinh hãi! “Hóa ra trong vali kia vốn dĩ đã đựng mảnh vụn rồi!” “Bây giờ lừa đảo cũng thật là mất đạo đức quá!”
Trương Đóa Đóa chỉ cảm thấy chính mình tựa như đang nằm mơ.

Vốn dĩ cô cũng đã tuyệt vọng.

Vừa rồi cô đã suy nghĩ làm sao đi góp 200 triệu này.


Thế nhưng chỉ trong chớp mắt tình hình đã đảo ngược.

Cô cảm kích nhìn Lăng Thành.
Hai anh em lừa đảo kia liếc mắt nhìn nhau, có chút không cam lòng, chỉ vào Lăng Thành hét lớn: “Tên kia, cậu nói bình sứ của chúng tôi đã vỡ từ trước? Cậu là ai chứ? Cậu hiểu đồ cổ à? Bớt cmn nói nhảm lại, hoặc là cô gái này bồi thường, hoặc là cậu thay cô tôi bồi thường! Cậu cmn không phải là muốn giả làm anh hùng à, vậy cậu thay cô tôi đưa tiền là được!”
Lời nói vừa dứt, trong tay cái tên mập kia đột nhiên xuất hiện một con dao bấm.

Răng rắc một tiếng, lưỡi dao bị bắn ra ngoài.

Bọn hắn làm trò này cũng không phải lần một lần hai.

Có tình huống gì mà bọn hắn chưa từng trải qua? Bọn hắn cho rằng Lăng Thành chỉ là một tên bảo an quèn, cho nên không hề chột dạ.
Trông thấy con dao này, mọi người xung quanh đều ngẩn ra, cũng không có ai dám nói chuyện thay Trương Đóa Đóa.

Lăng Thành cười ha ha một tiếng: “Được, tôi đền thay cô ấy.

Có điều hai người chờ một chút, để tôi gọi bạn mang tiền tới.” “Thế còn tạm được!” Hai tên lừa đảo liếc nhau, tên này quả là hèn nhát, vừa rút dao ra đã bị dọa sợ, ha ha!
Lăng Thành lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.

Trương Đóa Đóa ở bên cạnh sốt ruột không chịu được, túm góc áo của hắn một chút: “Đừng, đừng để bạn của anh mang tiền đến.

Đây là do tôi gây họa, tôi sẽ nghĩ cách đền cho bọn họ.”
Kỳ thực Trương Đóa Đóa không thể lo được số tiền kia.

Nhưng mà nếu như để cho một người đàn ông xa lạ thay cô đền 200 triệu, trong lòng cô sẽ rất áy náy! Mẹ cô từ nhỏ đã dạy cô, nghèo thì nghèo, nhưng chuyện của mình phải tự mình gánh lấy.
Lăng Thành phất tay áo, cũng không nói chuyện.


Chỉ chốc lát sau, điện thoại được nối máy.

Lăng Thành nhấn nút loa ngoài.

“Em giai ngoan, gọi điện thoại cho chị có chuyện gì thế?” Đầu dây bên kia, Lâm Tuyết cười tủm tỉm nói.

Có việc cần nhờ hắn thì gọi hắn là anh trai tốt, không có việc gì thì lại trở mặt gọi là em giai ngoan.

Xưng hô thay đổi xoành xoạch...
Hửm? Lúc này, sắc mặt hai anh em lừa đảo kia lập tức thay đổi.

“Đờ mờ, giọng nói này sao lại quen tai như vậy?” Tên mập cau mày nói.

Tên gầy âm thầm nuốt nước miếng, gật đầu thấp giọng nói: “Em nghe sao lại giống cái cô cảnh sát Lâm Tuyết vậy?”
Hai người thường xuyên giở trò bị đụng đồ, là kẻ tái phạm nhiều lần, cũng đã từng nhiều lần bị Lâm Tuyết bắt lại đưa vào trại giam.

Cho nên hai người không sợ mấy cảnh sát khác, duy chỉ có Lâm Tuyết là ngoại lệ, bọn hắn sợ cô như chuột sợ mèo, vừa nghe thấy giọng đã chạy mất dép.
“Mẹ kiếp! Lâm Tuyết là chị tên này?” “Cmn, chạy nhanh lên!” Dưới tâm lý hoảng loạn, hai tên lừa đảo nhanh chóng chạy vào trong đám người, trong nháy mắt bỏ chạy không thấy bóng dáng.

Nhìn thấy một màn này, Lăng Thành nhịn không chịu được bật cười.
“Này, em giai ngoan, sao không nói chuyện thế, tìm chị có chuyện gì?” Lúc này, trong điện thoại Lâm Tuyết nhịn không chịu được thúc giục một tiếng.

Người cũng chạy mất rồi, cũng không cần phải nói gì nữa.

Lăng Thành cười cười: “Không có chuyện gì.” Nói xong cũng không giải thích gì thêm đã cúp điện thoại.

Ở đầu dây bên kia, Lâm Tuyết tức giận giậm chân một cái.

Cái tên Lăng Thành này, đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho người tôi lại không nói gì.

Thực sự là không hiểu nổi!
Lúc này đám người đứng phía trước cao ốc truyền hình đã giải tán.

“Thực sự là rất cảm ơn anh.” Trương Đóa Đóa cảm kích đi tới, hơi hơi cúi người.

May mắn người này kịp thời xuất hiện, bằng không cô bị lừa còn không biết.

Lăng Thành mỉm cười, hời hợt nói: “Không có gì, là chuyện nên làm thôi.”
Vừa nói xong, hắn bèn nhìn Trương Đóa Đóa.

Cô gái này đẹp một cách là thanh khiết đáng yêu.

Trương Đóa Đóa bị nhìn có chút xấu hổ, nói: “Nói thế nào thì cũng vẫn phải cám ơn anh, lẽ ra tôi nên mời anh ăn cơm, có điều lát nữa tôi còn có việc gấp, phải lái xe cho khách, nếu không thì ngày khác nhé.

Tôi...!Tôi có thể thêm bạn WeChat với anh không?”
Nói xong, Trương Đóa Đóa cúi đầu xuống, bộ dạng rất cẩn thận và xấu hổ.

Ha ha, cô gái này thật là đáng yêu.

Lăng Thành cũng không từ chối, sau khi trao đổi WeChat bèn đi đến bên đường đón xe taxi.
Lúc này đã là mười giờ hơn, người trên đường phố cũng đã vắng.

Mắt thấy cách đó không xa có một chiếc xe taxi đang đi tới, vừa muốn đưa tay ra vẫy, kết quả đúng vào lúc này, Lăng Thành nghe được từ sau lưng truyền đến một tràng tiếng bước chân, nghe thì có vẻ có không ít người.

Hắn theo bản năng lui về phía sau, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái bao tải đang úp về phía hắn!
Mẹ kiếp.


Tình huống gì đây? Lăng Thành thầm mắng một tiếng, bị bao tải bọc lại cực kỳ chặt.

Vừa định tránh thoát, cái ót của hắn đã bị đập cho một gậy.

Ông! Lăng Thành có cảm giác toàn bộ đầu óc một mảnh mơ hồ, hai mắt lập tức tối sầm lại, cái gì cũng không biết nữa.
Cũng không biết hôn mê bao lâu, giống như mơ một giấc mơ rất dài.

Khi tỉnh lại, đầu còn có chút đau muốn nứt ra.Mở mắt ra, Lăng Thành phát hiện mình bị trói gô lại! Trước mắt hắn là một cái văn phòng, bố cục đơn giản, một cái bàn làm việc cùng một bộ ghế sô pha, nhưng trang trí lại rất xa hoa, trên đỉnh phòng treo một cái đèn thủy tinh giá trị xa xỉ.
Nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt Lăng Thành dừng lại trên ghế sa lon.

Có một cô gái thân hình gợi cảm đang ngồi trên ghế sa lon.

Chính là chị của Dương Long, Dương Tĩnh.
Là cô tôi bắt hắn tới đây?
Không thể không nói, Dương Tĩnh rất đẹp, ban đầu trong hôn lễ Vương Viêm, Dương Tĩnh chính là tiêu điểm ở đó, một đoạn thời gian không gặp, Lăng Thành phát hiện, cô gái này tựa hồ càng thêm mê người.

Áo phông cộc tay, váy bó hông, tất cả tôn lên dáng người mềm mại uyển chuyển của cô.
Lúc này Dương Tĩnh nghiêng chân ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay bưng một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng lắc lư, vô cùng tao nhã, gợi cảm.

Thấy Lăng Thành nhìn chằm chằm vào mình, Dương Tĩnh mỉm cười, từ trên ghế salon đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Lăng Thành.
Vòng eo thon gọn, đôi chân thon dài, khoảng cách gần như vậy khiến cho hầu kết Lăng Thành hơi động.

Kết quả đúng vào lúc này, Dương Tĩnh duỗi tay ra, tát lên mặt Lăng Thành mấy cái.

“Còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi sẽ tát cậu đó, nhìn một cái tát một lần.”
Cmn, Lăng Thành thở dài một hơi: “Dương tiểu thư, cô có chút không đúng rồi đó.

Lúc trước trong tiệc cưới của Lăng Gia, cô bởi vì Kính Bát Quái mà ngất xỉu, là tôi cứu cô đó, sao cô lại bắt tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK