“Anh cười tôi sao?” Kết quả lúc này, Tần Thủ Sinh lập tức lên cơn cáu giận, chỉ vào Lăng Thành kêu lên.
Hắn biết, người đàn ông trước mắt này chỉ là tên con rể ở rể.
Giai Kỳ đẹp tựa nữ thần như vậy lại phải gả cho đồ vô dụng này! Mặc dù có tiếng mà không ó miếng, nhưng như vậy cũng đã có lợi cho tên này rồi!
Cho nên Cầm Thú Sinh nhìn Lăng Thành không vừa mắt, lúc này thấy hắn cười chính mình lại càng lên cơn giận dữ: “Lại cmn cười một tiếng nữa, ông đây xé miệng anh ra.
Tới đây tới đây, anh cmn nói cho tôi nghe xem anh vừa cười cái gì?”
“Không có gì không có gì.
Tên cậu nghe rất hay.” Lăng Thành nói.
Nghe thấy Lăng Thành nói vậy, không ít người đều lẩm nhẩm tên của hắn.
Tần Thủ Sinh, Cầm Thú Sinh? Cầm Thú Sinh?! Ha ha ha ha! Cmn buồn cười quá, buồn cười quá ha ha ha!
Nhìn thấy mọi người xung quanh đều đang nhịn cười, Tần Thủ Sinh lại nhịn không được muốn xông lên.
Kết quả Giai Kỳ ngăn hắn lại, khẽ nói: “Tần nhị công tử, đến đây chơi thì đừng tức giận chứ.” “Được, được, nữ thần nói đúng.” Vẻ mặt Tần Thủ Sinh lập tức thay đổi, cười hắc hắc, muốn nắm tay Giai Kỳ: “Nữ thần, rất hân hạnh được biết cô, ngưỡng mộ cô đã lâu.”
Lăng Thành cười lạnh một tiếng.
Vừa rồi một đám người đùa cợt hắn, tên Tần Thủ Sinh này cũng ồn ào dồn dập theo, cười vui vẻ nhất.
Chỉ chớp mắt sau lại muốn bắt chuyện với vợ hắn?
Đúng lúc này, Giai Kỳ hờ hững nở nụ cười bắt tay hắn rồi ngay lập tức lùi về bên cạnh Lăng Thành, động tác rất cẩn thận lại không mất đi sự phóng khoáng.
Bắt tay hắn là đã rất cho hắn mặt mũi rồi.
Tần Thủ Sinh nói chuyện rất khách sáo, có điều ánh mắt của hắn vẫn luôn quét đi quét lại trên thân thể của cô, khiến cho người ta thấy không thoải mái.
Tần Thủ Sinh thấy nữ thần rút tay về, mặt mũi đầy lúng túng.
Nhưng mà ngay tại lúc này, ánh mắt của hắn nhìn sang một bên, lập tức lộ ra vẻ mặt kích động! Không chỉ hắn, cơ hồ ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía đó, sau đó phát ra tiếng kinh ngạc không dứt!
Chỉ thấy cách đó không xa có hai bóng người xinh đẹp mỹ miều, một trước một sau bước xuống xe.
Lâm Tuyết, Tiêu Diệu Vân! Hai người bọn họ hẳn là trùng hợp rốt cuộc lúc với nhau, lúc này đang cùng đi tới đây, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm!
Hai vị nữ thần này, một người là hoa khôi cảnh sát nổi danh ở thành phố Đại Phong, một người là đại tiểu thư Tiêu Gia xinh đẹp cao quý.
Hôm nay Lâm Tuyết mặc một chiếc váy bao hông, làm lộ ra dáng người hoàn hảo gợi cảm, đường cong chữ S khiến cho không ít người nhìn chằm chằm.
Lại nhìn tới Tiêu Diệu Vân, cô mặc quần dài màu tím, vừa dịu dàng vừa hấp dẫn, cực kỳ đoan trang tao nhã.
Hai người bọn họ xuất hiện khiến cho bầu không khí lập tức trở nên sinh động.
Tiêu Diệu Vân đến nay còn chưa có bạn trai, cho nên rất nhiều người từ các gia tộc khác nhau theo đuổi cô.
Trước khi đến đây, những người theo đuổi cô đều âm thầm hạ quyết tâm, muốn trong lần dạo chơi này ở trước mặt cô biểu hiện tốt một chút.
Nhưng mà ngay tại lúc này, Tiêu Diệu Vân trực tiếp đi tới trước mặt Lăng Thành.
“Hai người tới rồi à, sớm vậy.” Tiêu Diệu Vân cười tủm tỉm mở miệng.
Thế nhưng nhìn thấy Lăng Thành đi cùng với Giai Kỳ, hơn nữa đứng chung một chỗ rất thân mật, trong lòng cô ít nhiều có chút thất vọng.
Đúng lúc này, Lâm Tuyết cũng nhấc giày cao gót đi tới, cười với Lăng Thành: “Em trai ngoan, em cũng tới à?” Thực ra trong tầng lớp thượng lưu, hàng năm đều sẽ tổ chức loại tụ hội này.
Nhưng mà những năm qua cũng không thấy Lăng Thành tới tham gia.
Không nghĩ tới năm nay hắn cũng tới.
Em trai ngoan?! Hắn lúc nào thì thành em trai ngoan rồi? Lăng Thành dở khóc dở cười.
Mà sắc mặt mọi người xung quanh lại tràn đầy kinh ngạc.
Cmn, tình huống gì đây? Đại tiểu thư Tiêu Gia cùng hoa khôi Lâm Tuyết sao lại có vẻ thân quen với hắn như vậy? Trong ánh mắt của những người theo đuổi Tiêu Diệu Vân kia tràn đầy ghen ghét.
Đến cả sắc mặt của Hách Kiến cũng trở nên khó coi.
Vợ chưa cưới của hắn đang thân thiết với Lăng Thành như vậy, điều này khiến hắn không biết để mặt mũi vào đâu.
Lại nghĩ tới lúc trước hắn có va chạm với Lăng Thành, Hách Kiến lạnh lùng nở nụ cười: “Tuyết Nhi, Lăng Thành có thể tham gia lần chơi xuân này thì có gì kỳ quái, người ta có thể tham gia hoạt động của giới thượng lưu chúng tôi là dựa vào địa vị của vợ hắn, em cho rằng hắn là dựa vào chính mình chắc.”
Trong lời nói của hắn không hề che giấu sự khinh bỉ.
Ha ha… Tất cả mọi người lập tức cười vang lên, lúc này Lăng Thành lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi người.
“Hách Kiến, cùng là đến đây chơi, anh đừng như vậy...” Lâm Tuyết nhịn không được khẽ nói.
Chỉ dựa vào việc hôm qua Lăng Thành cứu cô bé kia từ trong tay đám cướp ra, hắn xứng đáng nhận được sự tôn trọng! Chỉ dựa vào việc hắn đỡ đạn thay cho cô sinh viên vốn không quen biết, hắn xứng đáng nhận được sự tôn trọng! Mà đám người này lại chê cười hắn.
“Tuyết Nhi, sao em lại nói chuyện giúp hắn?” Hách Kiền có chút không vui.
Lâm Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái: “Em chỉ là không muốn tâm trạng của mình bị ảnh hưởng thôi, nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì lát nữa anh tự chơi mình đi, đừng tới tìm em.”
“Được rồi được rồi, anh nghe lời em còn không được hay sao?” Ngữ khí của Hách Kiến lập tức mềm nhũn ra, lấy lòng cười nói.
Nhưng mà ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong ánh mắt hắn nhìn về phía Lăng Thành lại tràn đầy âm hiểm.
Cái tên con rể ở rể nghèo kiết hủ lậu này, chỉ bằng thân phận này của hắn cũng dám tới tham gia lần du xuân này? Lát nữa tôi sẽ làm cho anh xấu mặt!
“Ha ha ha, mọi người đợi lâu rồi!” Ngay lúc này, Hách Hữu Đức đi đến, trong tay hắn cầm một cái microphone.
Hách Hữu Đức chính là ba của Hách Kiến, tộc trưởng của Hách Gia! Đồng thời ông cũng là người đứng ra tổ chức lần du xuân này.
Đi đến trước mặt đám người, Hách Hữu Đức hắng giọng một cái, nhìn xung quanh một vòng cười nói: “Chư vị ở đây đều là thế hệ trẻ tuổi tinh anh trong các gia tộc.
Quy tắc cuộc du xuân của chúng tôi thì mọi người đều biết, tôi cũng không muốn nói nhiều, tôi chỉ nhấn mạnh một điều, chơi vui vẻ nhưng nhất định phải chú ý an toàn, nhất định phải chú ý an toàn!”
Nói xong những thứ này, Hách Hữu Đức bèn phất tay nói: “Mặt khác, vị trí của cuộc du xuân lần này của chúng tôi là Hồ Thăng Long.
Thực ra đây là một vịnh biển, nơi này có rất nhiều cá, chúng tôi đã chuẩn bị cần câu, đồ ăn lát nữa của mọi người sẽ phải dựa vào năng lực câu cá của chính các vị!”
Ha ha! Vừa nghe thấy lời này, mấy trăm người ở đây đều lộ ra nụ cười.
Trong tầng lớp thượng lưu, kỹ thuật câu cá là kiến thức cơ bản.
Sau khi câu cá lên sẽ nướng tại chỗ, chỉ cần nghĩ một chút thôi cũng thấy ngon miệng.
Đám người reo hò một tiếng, dồn dập đi lấy cần câu, đi về hướng bãi biển.
Có vài người đẹp đã không kịp chờ đợi mà nằm xuống, chuẩn bị phơi nắng.
Đương nhiên, mục đích chủ yếu của lần dạo chơi ngoại thành này vẫn là giao hữu.
Có không ít người đã cầm rượu vang nâng ly cạn chén, đưa danh thiếp cho nhau rồi.
Đương nhiên, vẫn có mấy người ngoại lệ, vẫn luôn không quên được việc trào phúng Lăng Thành.
Ví dụ như mấy người Tống Tử Ngôn và Hách Kiến.
Cứ nói đến đoạn nào thú vị, bèn mượn đề tài để nói chuyện của mình, châm chọc khiêu khích Lăng Thành một phen.
Lăng Thành mặt ngoài tỏ vẻ không sao, không thèm để ý đến bọn hắn, nhưng trong lòng lại có chút tức giận.
Mẹ nó, đầu óc mấy tên này có bệnh à.
Nhất là cái tên Hách Kiến kia, người cũng như tên, thật sự rất đê tiện.
Sớm biết thế này thì lúc đầu ở cứ điểm đường khẩu của Thông Thiên Giáo, hắn không nên đồng ý với Lâm Tuyết cứu Hách Kiến.
Lúc này đã đến bờ biển, đám người câu cá đều đã hơi mệt.
Ở đó có tận mấy trăm người, phải câu bao nhiêu cá mới đủ ăn chứ.
Mấy công tử tiểu thư con nhà giàu này, câu một lúc sẽ không muốn câu tiếp nữa, lát nữa đành chấp nhận để bụng đói.
Đám người dồn dập đi vào đình nghỉ mát bên cạnh nghỉ ngơi.
Phóng tầm mắt nhìn phong cảnh mê người xung quanh, cách đó không xa có cái đảo nhỏ, cảnh sắc vô cùng xinh đẹp.
Lúc này mặt trời đang chói chang trên không, đang lúc thấy nóng, nhìn thấy hồ nước trong suốt nhìn thấy cả đáy, rất nhiều chàng trai đều muốn nhảy vào trong hồ nước vẫy vùng một phen.
Rất nhanh đã có người đề nghị: “Nóng như vậy, mọi người cùng đi bơi đi?” Lời này vừa nói ra, không ít người đều cảm thấy hứng thú.
Đồng thời, ánh mắt của mấy chàng trai cũng đều nhìn về phía mấy cô gái bọn Lâm Tuyết, trong mắt lập loè hưng phấn cùng kích động.
Ngay lập tức có thể chơi đùa trong nước cùng nữ thần, bọn hắn có thể không kích động hay sao?
Mấy cô gái bọn Giai Kỳ và Lâm Tuyết lúc này cũng nóng đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, nghe được đề nghị này, lập tức có chút muốn đi, có điều đều còn hơi do dự.
Dù sao các cô cũng là con gái, xung quanh nhiều người nhìn như vậy, khó tránh khỏi xấu hổ.
Càng quan trọng hơn là, lần này đi dạo chơi vùng ngoại thành, tất cả mọi người đều không mang theo áo tắm.
Đúng lúc này, Hách Kiến cười ha hả nói: “Chỉ là bơi lội thì chẳng thú vị gì cả, có ai không phục thì chúng tôi thi đấu đi!” Tống Tử Ngôn tò mò hỏi: “Thi đấu cái gì?” “Đương nhiên là so tài giữa các gia tộc rồi, mỗi gia tộc chọn ra hai người, một nam một nữ dự thi.” Hách Kiến nói, chỉ chỉ đảo nhỏ ở trung tâm hồ: “Gia tộc nào có thể leo lên đảo nhỏ trước tiên thì coi như thắng.”
“Được!” Đều là con em nhà giàu, nghe thấy cái đề nghị này, lập tức cảm thấy hứng thú.
Lúc này Chu Hắc Minh của Dịch Gia cũng tiến lên phía trước một bước, nói: “Nếu là thi đấu thì phải có tiền đặt cược chứ.” Hách Kiến gật gật đầu: “Đương nhiên là có tiền đặt cược, có điều trước hết chúng tôi phải nói rõ quy tắc, chỉ có người đứng thứ nhất được tính là thắng cược, những gia tộc khác thua cuộc, đều phải lấy ra 100 tỷ, người đứng đầu sẽ được hưởng toàn bộ.”
Gì? 100 tỷ.
100 tỷ là cái khái niệm gì? Mặc dù đây là buổi tụ hội của tầng lớp thượng lưu, nhưng có bao nhiêu gia tộc có thể lấy ra 100 tỷ đây? Cũng không thể táng gia bại sản đi đánh cược chứ? Có vài người của mấy gia tộc nhỏ không chịu được mà hít sâu một hơi khí lạnh! Vốn dĩ còn đang dồn dập muốn thử, thế nhưng kinh tế lại không cho phép.
Hách Kiến cười một tiếng, mẹ kiếp, lát nữa phải ép Tống Gia tham gia! Nếu như Tống Gia không dám tham gia thì chẳng khác nào hắn có cái cớ để sỉ nhục Tống Gia trước mặt mọi người.
Hắn từ nhỏ đã học bơi, trận đấu này hắn thắng chắc! Chỉ cần Tống Gia tham gia thì có thể trực tiếp khiến cho gia tộc bọn họ thiệt chết!
Thua 100 tỷ, không tin bọn hắn có thể lấy ra ngần ấy tiền! Đến lúc đó có thể cho phép Tống Gia ghi nợ, nhưng mà Giai Kỳ và Lăng Thành nhất định phải quỳ xuống cầu xin hắn!
Danh Sách Chương: