- Tuấn Thiên, anh tỉnh dậy đi- Phi Nhi chạy ùa vào phòng đỡ lấy anh.
Sao cô lại quên mất dưới phòng bảo vệ có chìa khóa cơ chứ.
Tuấn Thiên chớp mắt liên tục.
Anh thều thào lặp đi lặp lại điều gì đó.
Phi Nhi ghé sát tai nghe anh nói.
“Nhi Nhi, anh xin lỗi.
Anh xin lỗi em.” Cô sững sờ nhìn anh, bàn tay bên cánh tay anh bỗng siết chặt.
Giọng nói dịu dàng đó, anh đã nhớ rồi sao.
Tuấn Thiên tỉnh dậy khi anh đang ở trong bệnh viện.
Mùi thuốc khử trùng lan tràn trong không khí.
Anh đang ở đâu? Cánh tay anh cũng đang truyền một túi nước biển.
Tuấn Thiên vội vàng ngồi dậy, anh rút túi truyền ra khỏi tay mình.
Anh phải tìm Phi Nhi, anh phải tìm cô ấy, anh còn rất nhiều điều muốn nói.
Tuấn Thiên thấy bóng dáng cô trên khúc rẽ ra sân bệnh viện, anh vui mừng đuổi theo.
- Cô nghĩ cô đang làm cái quái gì thế?- Hàn Lệ Sa như nổi khùng khi đến bệnh viện.
Cháu trai yêu quý của bà phải nằm viện vì cô ta sao?
- Tôi không hiểu ý bà – Phi Nhi thờ ơ đáp.
- Chẳng phải cô hối thúc nó tìm ra quá khứ để quay về với cô sao.
Cô thật ghê tởm.
Mang chắt ta đi giờ còn muốn cả cháu ta nữa.
Đồ phụ nữ tham lam, đến bao giờ cô mới chịu dừng lại?
- Tôi yêu cầu bà tôn trọng tôi.
Dù gì tôi cũng từng là vợ Tuấn Thiên.
Tôi thấy mình không sai ở đâu khiến bà khinh miệt tôi đến vậy.
Tốt nhất bà nên xem lại bản thân đi.
Bốp…
- Sao bà lại làm thế?- Phi Nhi đau đớn ôm má trái
Bốp…
- Tỉnh táo chưa? Cô dám dùng cái giọng hỗn láo đó nói với tôi à?
- Bà.
Tôi đã làm gì bà.
Hàn gia có trải thảm mời tôi, tôi cũng không vào.
Bà nghĩ chỉ có nhà bà mới cao quí thôi sao.
Bà nói tôi chi bằng bà quay lại dạy dỗ cháu trai mình đi.
Tôi đã buông tay từ lâu rồi, là anh ta cứ lẽo đẽo theo tôi, gây phiền hà cho mẹ con tôi.
Bà bảo anh ta làm ơn tránh xa mẹ con tôi một chút, tôi chỉ cần thế chứ không cần tiền của các người.
– Nói rồi, Phi Nhi bỏ đi để mặc những tiếng quát tháo của bà ta.
Nước mắt trên khóe mi vung thành một đường lấp lánh trên không khí.
Tuấn Thiên đuổi kịp cô thì bắt gặp hình ảnh bà nội tát cô, anh định bước lên bảo vệ cô thì nghe hết tất cả những gì cô nói.
Phi Nhi, anh làm em đau khổ đến vậy sao? Bàn tay của anh siết chặt, chỗ mũi tiêm vừa rồi lại rỉ máu.
Dòng máu đỏ thẫm nhỏ giọt trên cánh tay nhưng anh không hề cảm thấy đau đớn.
- Cho tôi cái này.
Lục Quyên và Mặc Luân cùng chỉ tay vào hộp bánh trên giá.
Hộp bánh tiramisu cuối cùng.
- Là anh
- Là cô.
Hai ngón tay từ chỗ hộp bánh di chuyển lên mặt đối phương.
Sao lại xui xẻo vậy chứ.
Lục Quyên đến Bắc Kinh không phải vì lí do mà mọi người vẫn nghĩ.
Cô đang trốn nợ, vì vậy phải chạy sang đây.
Lục Quyên không còn bố mẹ, ở với bác từ bé nhưng trước kia ông ta chưa từng đối xử tốt với cô, thêm thói rượu chè cờ bạc liên miên làm nhà cô nợ ngập đầu.
Ông ta vì muốn trả nợ mà gán cô cho tên chủ nợ.
Vì thế cô mới chạy đến Bắc Kinh.
Cuộc sống ở đây quá vất vả, lại không có người quen nên ngoài việc dạy trẻ cô còn nhận bưng bê cho một quán ăn.
Người đàn ông đứng trước cô bây giờ chính là anh chàng bắt bẻ nước nóng khiến cô vô tình đổ lên chỗ đó của anh ta.
Sau đó mới biết anh ta là tổng giám đốc của Vũ thị.
Vì vậy, cô lập tức xin nghỉ việc rồi chuồn gấp.
Mặc Luân nghiến răng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ta.
Người phụ nữ không phân biệt nổi độ nóng ấm lạnh của nước làm anh bây giờ đi tiểu cũng khó khăn.
Hay lắm chưa gì cô đã lộ diện rồi.
- Thế ai là người mua chiếc bánh ạ.
– Người bán hàng đã gói xong ái ngại nhìn lên.
Cả hai cũng quay ra giật lấy hộp bánh: “Là tôi.”
Đôi mắt nảy lửa lại quay sang lườm đối phương, thà chết không buông.
- Hai người còn định tiếp tục đến bao giờ.
– An An, chen vào giữa giằng lấy hộp bánh.
- Cô Lục Quyên, Chú Mặc Luân, chia làm hai là được rồi
Người trong quán tò mò về khung cảnh đổi ngược.
Trẻ con hòa giải người lớn cãi nhau, thế giới này đúng là cái gì cũng có thể xảy ra.
– Phi Nhi, cậu ra đây một chút.- Thiên Như mập mờ gọi cô ra ngoài.
Ánh mắt cô ấy như đang giấu diếm Phi Nhi cái gì đó.
Hôm nay Beauty plus cũng tham gia showroom mĩ phẩm toàn quốc.
Phòng marketing được giao việc giới thiệu sản phẩm.
Hôm nay là ngày cực kì quan trọng với cả đội của Phi Nhi.
- Đợi mình một lát, này Nhi Nhi để sản phẩm ở đây, đúng cần một người ra bên ngoài để dẫn khách vào…Này, Thiên Như mình đang bận mà… Này, cậu kéo mình đi đâu.- Phi Nhi tiếc nuối quay nhìn lại quầy hàng.
Thiên Như sao vậy, từ sáng đến giờ cô ấy cứ lơ đễnh, tâm hồn treo ngược cành cây vậy.
Thiên Như quay sang mỉm cười xảo quyệt nói nhỏ: “ Yên… theo mình rồi sẽ biết...!à, nhắm mắt lại.
Rồi đứng im ở đây, một… hai… ba.”
Phi Nhi nhẹ nhàng mở mắt, khung cảnh trước mắt choáng ngợp cô.
Đài phun nước trải đầy hoa hồng, mọi khách hàng cũng tò mò vây xung quanh.
Cô đang đứng trên tấm thảm trải đầy hoa hồng đỏ, đúng loại hoa cô yêu thích.
Phi Nhi chần chừ nhìn xung quanh, hai bên lối đi treo băng rôn: “ Phi Nhi, anh yêu em”.
Cô quay sang tìm Thiên Như nhưng không thấy đâu, chân chầm chậm đi lên phía trước.
Một chiếc bánh tiramisu hình trái tim đặt trên bàn trông rất trang nhã, cũng loại bánh cô thích.
Bây giờ cô có thể biết ai đứng sau vụ này rồi.
Mồ hôi trên trán rịn ra, mặt cũng hơi phiếm hồng, mọi người vỗ tay râm ran khi nam chính xuất hiện.
- Mặc Luân, chuyện này là sao?- Phi Nhi thì thào vào tai anh.
- Phi Nhi, anh yêu em.
Anh yêu em từ rất lâu rồi, lấy anh nhé- Mặc Luân mỉm cười quỳ xuống, ánh mắt chờ mong câu trả lời của cô.
- Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi…- Đám đông xung quanh vỗ tay hò reo.
Phi Nhi từng nhớ cô cũng từng mơ về một giấc mơ lãng mạn như vậy nhưng lúc ấy khác bây giờ.
Hoàng tử trong mộng của cô xem ra còn thua xa Mặc Luân nhưng Phi Nhi trong mơ lại tốt hơn Phi Nhi thực tại rất nhiều.
Cô đã có con, thậm chí có một đời chồng, quá khứ cô như vậy, Mặc Luân có thể cho qua sao? Cô biết tình cảm của anh dành cho mình, cũng nhận ra từ rất lâu rồi.
Chỉ là cô không muốn thử, đoạn tình cảm này rất mơ hồ, anh yêu cô nhưng suốt những năm tháng có anh bên cạnh cô không tài nào chuyển mối quan hệ hai người đi xa hơn được.
Cô sợ nếu thử mà không thành sẽ đẩy hai người ra xa, đến cả làm bạn bình thường cũng không thể.
Vì vậy, cô xem như không trông thấy đoạn tình cảm của anh..
Danh Sách Chương: