Mạc Phi Nhi hoảng loạn nhìn lên sau đó lại khẽ nở nụ cười yếu ớt.
Tiểu bảo, không sao rồi, mẹ đau một chút thôi, họ sẽ không động vào con.
Chịu một chút là được về nhà rồi.
“Mày cười à? Giờ mà mày còn cười được? Mày nghĩ bọn tao lôi mày vào đây chỉ để tặng mày mấy cái tát.”
Nói rồi cô ta tiến lên giật mái tóc của Mạc Phi Nhi, đưa tay tặng cô một phát tát nặng nề trên miệng.
“Mày cứ xác định đi, cuộc vui còn dài lắm.
Ha… ha…ha”
Tiếng cười man rợ vang lên trong không gian.
Mạc Phi Nhi ngước mắt đau khổ nhìn bọn họ.
Họ rất đông, cũng rất ác độc.
Tại sao không chỉ hành hạ cô mà còn động vào tiểu bảo.
Tại sao lại làm hại con cô? Mạc Phi Nhi nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt trắng nhợt.
Cô cúi gằm mặt, để mặc những người phụ nữ tiến đến giật tóc mình.
Hai tay cô vòng ôm chặt lấy bụng, cố duy trì sự bình tĩnh bản thân.
Khuôn mặt bị tát đến sưng đỏ, mái tóc cũng bị giật đến đau đớn.
Cố kìm nước mắt vào trong.
Cô đưa tay vỗ về bụng mình.
Mẹ sẽ không sao đâu, mẹ hứa sẽ mang con ra khỏi đây, con chờ mẹ một chút nữa được không?
Mạc Phi Nhi không còn nhìn rõ những gì trước mắt nữa.
Ánh sáng nhạt nhòa của bóng đèn cũng hòa dần vào bóng tối xung quanh.
Cô cảm thấy mình sắp ngất rồi, à không là cô thực sự đã ngất rồi.
Tiểu bảo, là mẹ không tốt, không chăm sóc tốt cho con, mẹ xin lỗi… Lúc ấy Mạc Phi Nhi lại nhìn thấy ở đầu con hẻm có một ánh sáng trắng, người đàn ông thường xuất hiện trong giấc mơ của cô đến rồi.
Anh đến cứu mẹ con cô rồi sao? Hàn Tuấn Thiên là anh sao?
Mùi bạc hà vấn vít chóp mũi, Mạc Phi Nhi không còn phân biệt được thực hay mơ nữa.
Chỉ là hôm nay cô rất mệt rồi, anh xuất hiện, cô cũng nghỉ ngơi được rồi…
Hàn Tuấn Thiên vốn chỉ muốn ghé qua xem hai mẹ con cô thế nào rồi sẽ đi ngay.
Anh cũng không tưởng tượng nổi mình xuất hiện muộn một chút sẽ thế nào.
Lúc nhìn thấy bên đường một người phụ nữ kì lạ anh không hiểu sao không thể rời mắt khỏi cô.
Đến khi cô gái đó khẽ tháo chiếc khăn che mặt ra một chút anh mới nhìn rõ.
“Là cô, Thanh Tâm.
Dù có che nửa khuôn mặt bằng chiếc kính râm to sụ anh cũng nhìn ra.
Cô chắc vừa đi siêu thị về vẫn còn đang túi lớn túi bé trên tay.”
Hàn Tuấn Thiên khó hiểu nhìn cách ăn mặc của cô.
Chỉ là đi siêu thị thì đâu cần phải ăn mặc kín đáo như vậy.
Hàn Tuấn Thiên cũng không hiểu nổi mình nữa.
Nhìn cô bên đường, nhìn những chiếc túi đầy ắp, anh lại không tự chủ lái xe vào gara.
Anh muốn ở lại với cô và con.
Nhưng lúc anh quay lại, cô gái bên đường cũng biến mất chỉ còn lại những chiếc túi vẫn lặng lẽ trên phố chứng thực cho sự tồn tại chủ nhân của chúng.
Mạc Phi Nhi chắc chắn gặp chuyện rồi.
Hàn Tuấn Thiên lấy điện thoại trong túi áo gọi cảnh sát rồi cũng vội vàng chạy đi tìm.
Anh hoảng sợ gọi tên cô, chạy khắp mọi ngả cũng không thấy hình bóng cô đâu.
“Cô đâu rồi, cô có ổn không?” Hàn Tuấn Thiên nghĩ mình sắp phát điên rồi.
Anh chỉ còn biết tự trách mình, là anh không tốt, không bảo vệ được vợ con mình.
“Mạc Phi Nhi, em đâu rồi… Là em đang đùa anh thôi phải không? Là em trách anh vô tâm phải không? Mạc Phi Nhi đừng trốn nữa, anh thua rồi.
Em xuất hiện đi được không.”
Đến lúc Hàn Tuấn Thiên tưởng chừng vô vong rồi thì những âm thanh phụ nữ man rợ truyền đến.
Đó chẳng phải tiếng cười phụ nữ sao.
Hàn Tuấn Thiên nhanh chóng tiến lại gần chỗ có âm thanh.
Ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đầu hẻm soi rọi vào khung cảnh chung quanh.
Những người phụ nữ đang bao quanh một cô gái, lúc khi họ dãn ra một chút.
Hàn Tuấn Thiên không tin vào mắt mình.
Mạc Phi Nhi ngồi dựa trong góc tối, mặt cô cúi gằm còn tay vẫn đặt trên bụng.
Hàn Tuấn Thiên lao vào trong đám đông, kéo cô vào lòng, ôm lấy cả cơ thể gầy yếu của cô.
Lúc này, Hàn Tuấn Thiên mới nhìn rõ người con gái trong lòng.
Khuôn mặt cô bị đánh đến đáng thương, khóe môi cũng bị sứt, máu đọng lại trên mép, cả khuôn mặt cũng sưng hằn những vết tay.
Cả người cô mềm nhũn, cô ngất rồi sao? Hàn Tuấn Thiên hét lên với đám người phía trước:
“Các người đã làm gì cô ấy thế hả? Chán sống rồi à? Những gì các cô hôm nay làm với cô ấy tôi sẽ trả lại gấp trăm lần.
Hãy nhớ lấy.”
Đám người cũng bị Hàn Tuấn Thiên dọa cho hoảng sợ.
Họ chỉ còn biết trân trân đứng nhìn hai người ôm nhau bước đến phía ánh sáng.
Khi họ hoàn hồn thì cảnh sát cũng đã lao đến, tất cả bị tóm trọn.
Chuyện này không hay rồi!
Hàn Tuấn Thiên bế ngang Mạc Phi Nhi, cô gầy đi nhiều quá, người cô cũng rất lạnh.
Nếu không phải hơi thở yếu ớt phả nhẹ vào lồng ngực anh, anh còn nghĩ mình đã mất cô.
Anh siết chặt cô hơn như muốn truyền cho cô thêm hơi ấm.
Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ đến bệnh viện nhanh thôi.
Mạc Phi Nhi khẽ cựa mình, cô đưa tay kéo cổ áo anh, nhỏ giọng thầm thì: “Hàn Tuấn Thiên, chúng ta về nhà được không?”
Hàn Tuấn Thiên dừng lại, anh chăm chú nhìn vào người con gái trong lòng.
Muốn đến bệnh viện cũng phải mất một thời gian nữa, trông bộ dạng mệt mỏi của cô, Hàn Tuấn Thiên cũng gật đầu đồng ý.
Cô cần phải nghỉ ngơi ngay bây giờ..
Danh Sách Chương: