Trong tiểu thuyết tôi chưa bao giờ đề cập Vũ sợ cái gì phải không? Vũ sợ nhất là chó, ngay cả một con cún nhỏ xíu nàng cũng sợ. Mỗi lần nhìn thấy chó, Vũ sẽ lập tức biến ngay thành nét mặt của một cô bé, núp sau lưng tôi, chỉa chỉa con chó xa xa, hãi hùng hét:
"HI! CHÓ! Đằng kia có CHÓ!"
"......" Tôi muốn cười nhạo nàng nhưng không thể. Bởi vì tôi sợ mèo, sợ kinh hồn, vừa nghe tiếng mèo ngao, toàn thân tôi bỗng chốc sởn đầy gai ốc. Tuy tôi không sợ sệt rít: "VŨ! MÈO! Đằng kia có MÈO!" như Vũ, nhưng tôi cũng sẽ theo bản năng trốn sau lưng Vũ, lấy nàng làm lá chắn.
Tóm chung, tôi với Vũ là một cặp bù trừ, ai cũng không thể tách rời ai. Tôi sợ mèo không sợ chó, nàng sợ chó không sợ mèo. Tôi giỏi tự nhiên, dốt xã hội; nàng trùm xã hội, dỏm tự nhiên. Tôi chuyên tin nhưng mù địa lý, nàng rành địa lý nhưng mù vi tính, đụng đến đánh chữ là một cực hình. Lúc chát chít với người ta, thường là nàng nói chuyện, tôi đánh chữ. Trong kho ứng dụng có rất nhiều emotion khác nhau, những khi không có tôi ở bên, nàng có thể thông qua chúng bày tỏ cảm xúc.
Một hôm tôi cùng Vũ dắt tay Quân đi dạo phố mua quần áo, trên đường về, Quân nhìn thấy cách đó không xa có một con thú lông lá, con bé liền kêu to:
"Má mi, Tiện Tiện, hai người mau nhìn kìa!"
Trông thấy động vật lông lá, tôi e là mèo, vội vàng hỏi Vũ:
"Cái gì? Vũ, đó là con gì? Là MÈO hả?"
"Không phải, là CHÓ!" Vũ vừa kinh hoảng đáp, vừa núp sau lưng tôi.
Nghe Vũ nói thế, tôi ngược lại hết hãi, kênh mặt ngó Vũ, rồi chạy tới cạnh Quân. Xem qua quả nhiên là một con cún bị bỏ rơi.
"Tiện Tiện, chúng ta cùng nhau nuôi nó, được không?" Quân nhìn tôi khẩn cầu.
"Chuyện này dì không làm chủ được, má mi của con sợ chó. Nếu má mi cho nuôi, chúng ta sẽ nuôi. Có điều..." Tôi vẫn chưa nói hết câu, con bé đã bê con chó dơ hầy xù lông chạy qua chỗ Vũ.
"Á!!!!!!! THẨM HI, HI MAU QUAY LẠI ĐÂY NGAY CHO EM!!!!!!" Vũ trông thấy quả cầu lông lá trong lòng Quân, tức khắc thụt lùi mấy bước, khóc thét, gào tên tôi.
"Ha ha..." Khi tôi chạy về bên nàng, hai mắt nàng đã ngân ngấn nước. Tôi cười bảo: "Không phải chỉ là một con cún thôi sao, em sợ cái gì?"
Nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng mà tôi cười đau cả ruột. Cười hả hê xong, tôi nói với Quân:
"Quân à, chúng ta thực sự không thể nuôi nó. Bằng không, má mi của con sẽ bị hù chết đó."
Nhưng Quân lại quật cường, sống chết cũng phải nuôi, còn cam đoan rằng sẽ nuôi nó trong phòng con bé, ăn ngủ cũng ở trỏng, sẽ không dọa được Vũ.
Con chó này tuy dễ thương, nhưng thực sự không thể nuôi trong nhà. Không chỉ vì Vũ sẽ sợ, mà còn bởi chúng tôi không có thời gian chăm sóc nó, chẳng lẽ bắt Quân phải chăm nó sao?
Tôi liếc nhìn Vũ đứng sau lưng, rồi quay đầu tiếp tục khuyên bảo Quân:
"Quân nè, lầu dưới có một ông cụ sống một mình. Chúng ta đem con cún này tắm sạch sẽ rồi đưa cho ông, để ông có bạn, chịu không?"
"......" Quân không đáp, cúi đầu chu môi, lông mày khẽ nhướng, cử chỉ ấy giống hệt Vũ.
"Quân, con nói xem, ông cụ sống thui thủi một mình, tội nghiệp biết bao ha."
"...... Vậy được rồi." Quân ngoài miệng bằng lòng, nhưng con nít không giấu được tâm sự, liếc sơ là biết nó cụt hứng.
Tôi với Vũ cũng không nói gì thêm, trong nhà không thể nuôi chính là không thể nuôi. Vũ thường bảo tôi đừng chiều con bé quá, tôi cực kỳ tán thành quan điểm của nàng.
Chúng ta không nên để cho con trẻ có nhận thức: Chỉ cần mở miệng, muốn cái gì là có cái đó. Mà phải cho nó thấy rằng, bất cứ việc gì đều phải có cơ sở hợp lý, phải dùng sự nỗ lực mới có thể đổi lấy.
Đương nhiên, tôi nói là nói như thế, chứ thường thường rốt cuộc vẫn là tôi chiều Quân. Hễ con bé muốn cái gì, tôi sẽ lập tức phi như bay mua liền cho nó. Mua xong, lại hao tổn tâm trí nghĩ lý do thuyết phục Vũ, sau đó mới dám tặng cho Quân.
Dọc đường, Quân ôm mãi con cún. Về đến nhà, Vũ vội vàng chạy vào phòng ngủ, nói là không muốn cùng tôi với Quân tắm chó.
"Vậy, em đi mua lọ phấn tẩy bọ chét nha? Nếu không có thì mua mấy bình rượu đế cũng được."
"Rượu đế?"
"Ừ. Nghe lời Hi, đi đi." Tôi vừa nói, vừa kéo Vũ ra cửa.
Vũ vùng vẫy không chịu đi, nàng thẳng thừng lắc đầu:
"Ứ..."
"Ngoan đi mà, đi đi em."
"Gấp cái gì, thiệt tình, em còn chưa lấy tiền mà."
"......Ờ."
Vũ chụp cái ví, trước khi ra ngoài cũng không quên trừng tôi một cái, sau đó hướng vào nhà dặn tôi với Quân:
"Hai dì cháu các người, ngoan ngoãn chờ ở nhà, nghe chưa?"
"...... Dạ." Quân đáp vọng ra từ buồng tắm cho có lệ.
Tôi mấp máy môi nói với Vũ:
"Bà xã, trên đường cẩn thận."
"Xì, lo xa."
Vũ nói không sai, tôi với Quân chính là hai đứa trẻ một lớn một nhỏ. Đợi sau khi Vũ đi khuất, tôi với Quân bắt đầu nghịch phá.
Từ công đoạn chuyên chú tắm chó, phát triển tới giai đoạn hai đứa té nước tạt nhau. Đến khi tôi ý thức được đống bừa bộn trên mặt đất, mọi chuyện đã quá muộn. Vũ về nhà, mở cửa ra, đập vào mắt là nước và bọt xà phòng lênh láng khắp buồng tắm. Nàng nhìn tôi, nhạt nhẽo bảo:
"Ai bày bựa, người đó phụ trách dọn dẹp sạch sẽ." Dứt lời, quay gót trở về phòng ngủ. Mặc dù giọng nàng rất hờ hững, nhưng chúng tôi đều biết, nàng không vui.
Cá tính của tôi và Quân đều là dạng bất quy tắc, bình thường Vũ buông chúng tôi thả ga, bất cứ việc gì cũng nhường nhịn chúng tôi. Nhưng một khi nàng giận, tôi với Quân đều rất sợ hãi. Vũ không giống những người khác, nàng sẽ không cãi cọ, nàng chỉ biết đỏ hoe mắt nhìn bạn thôi. Tôi rất sợ bắt gặp tia thất vọng xẹt qua trong mắt nàng, tôi đoán có lẽ Quân cũng giống tôi chăng?
Vũ ở trong phòng ngủ, tôi với Quân đầu óc trống trơn, cũng mất đi khí thế hoang dại ban nãy. Hai dì cháu lặng thinh lau chùi vũng nước, đem máy sấy thổi khô lông cho con chó, sau đó rắc lên mình nó phấn tẩy bọ chét Vũ vừa mua.
Tay làm việc mà trái tim đã ở bên kia cánh cửa. Đều tại ham chơi, rước họa...
Danh Sách Chương: