Mục lục
Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muốn ngất. . . . . .



Hạ Hải Dụ sau khi nghe xong Đường Húc Nghiêu nói chính là có cảm giác choáng váng, muốn ngất.



Anh ta đang nói gì? !



Vĩnh viễn không buông tha? !



Hơi thở căng thẳng, cũng vì thế mà trở nên khó khăn, tay gắt gao nắm chặt áo khoác.



Cắn răng, cô nhìn thẳng Đường Húc Nghiêu, quật cường nói, "Đó là chuyện của anh, không cần nói cho tôi! Còn nữa..., thuốc của anh, tôi cũng không cần!"



Nói xong, Hải Dụ tự nhiên ôm lấy cách tay Bạch Hạo Nhiên, trượt qua tay Đường Húc Nghiêu đang đưa về phía cô, không biết là muốn trấn an bản thân, hay suy nghĩ muốn an ủi Bạch Hạo Nhiên, cô ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: "Hạo Nhiên, em sẽ không, tuyệt đối sẽ không dao động!"



Nói xong, chính cô cũng cảm thấy có chút không giải thích được hành động của mình, có chút cảm giác chột dạ, giấu đầu hở đuôi.



Bạch Hạo Nhiên dừng bước, ánh mắt trìu mến: “Hải Dụ, em chờ anh chút”



"Dạ ! Vâng. . . . . ." Cô có chút mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.



Bạch Hạo Nhiên nhẹ nhàng vỗ bả vai cô có ý trấn an, xoay người, đi về phía Đường Húc Nghiêu.



Hai người đàn ông này vốn đối nghịch nhau, nhưng lần này, bầu không khí lại rất ôn hòa, không giống dáng vẻ hung hăng lúc trước, chỉ là nhìn thẳng vào mắt nhau, dò xét tâm ý đối phương.



Tay cầm thuốc của Đường Húc Nghiêu vẫn còn đưa ra giữa không trung, Bạch Hạo Nhiên cười như không cười, cầm lấy hộp thuốc: "Loại thuốc này sản xuất ở Đức, không có bán ở bên ngoài, e rằng đi khắp Mĩ quốc cũng không tìm được, có thể thấy anh cũng tốn không ít tâm tư!"



Nghe vậy, Đường Húc Nghiêu khẽ nhíu mày, "Vì Hải Dụ, cũng đáng!"



Bạch Hạo Nhiên cười nhẹ: "Đúng vậy, tôi cũng là vì Hải Dụ mà cầm!"



Lần thứ hai nhìn thằng vào mắt nhau, không khí như có dòng điện lóe sáng, bọn họ đều nhìn thấy trong mắt đối phương hai chữ —— nghiêm túc!



Đường Húc Nghiêu xoay người, trong chớp mắt đã đi xa, chiếc ô tô Maybach màu trắng vụt khỏi ngõ, hướng đường cao tốc mà chạy với tốc độ kinh hoàng.



Mà Bạch Hạo Nhiên cũng nhẹ nhàng đi về bên Hạ Hải Dụ, đem thuốc đưa cho cô: "Em cầm đi, sao lại không dùng chứ? Đây là loại thuốc bôi tốt nhất trên thế giới”.



Hạ Hải Dụ chợt sợ run lên, cúi đầu, rầu rĩ "Vâng", đem thuốc cất vào một bên túi, mà bên kia túi hai hộp thuốc mua ở bệnh viện vẫn còn.



◎◎◎



Nửa đêm, đột nhiên, trời đổ mưa to.



Hạ Hải Dụ trở mình nhiều lần trên giường, trong giấc ngủ bất an cô còn mơ hồ nghe được tiếng mưa ngoài cửa sổ, lòng nặng trĩu.



Bỗng, tiếng điện thoại di động vang lên, thanh âm tuy nhỏ, nhưng ở trong đêm yên tĩnh nghe đặc biệt chói tai.



Nhìn màn hình, là có tin nhắn, hơn nữa là nhiều tin nhắn liên tiếp của cùng một số máy.



"Cánh tay của em sao rồi?"



"Đã bôi thuốc chưa?"



"Còn đau nữa không?”



"Tại sao em không trả lời tin nhắn ? !"



"Còn chưa dùng thuốc anh đưa sao? Nhanh bôi lên vết thương nếu không em chết chắc đấy!"



Mặt Hạ Hải Dụ tối sầm lại,nhanh chóng tắt điện thoại di động, "Đường Húc Nghiêu, anh mới là chết chắc!"



◎◎◎



Thứ hai.



Buổi sáng, Hạ Hải Dụ có giờ giảng, nên dậy thật sớm, trong tay cầm hai tập giáo án, bước nhanh xuống tầng.



Nhìn thấy bóng dáng Hạ Hải Dụ vượt qua khỏi tầm mắt, Đường Húc Nghiêu vội đạp chân ga, lái xe đến đỗ ngay trước mặt cô.



"A!" Hạ Hải Dụ giật mình, giáo án trong tay rơi xuống đất, phát ra những tiếng động khô khốc.



Cô trợn mắt nhìn, "Đường Húc Nghiêu, anh định mưu sát tôi à? !"



Đường Húc Nghiêu cười nhẹ, "Yên tâm! Kỹ thuật lái xe của anh tốt lắm, tuyệt đối sẽ không đâm vào em! Lên xe, anh đưa em đi làm!"



Hạ Hải Dụ trợn mắt nhìn hắn "Kệ anh!", sau đó khom lưng nhặt giáo án lên, vòng qua xe của anh đi tiếp.



Đường Húc Nghiêu đùa giỡn vuốt cằm, sau đó dùng ánh mắt thâm sâu liếc cô một cái, "Vậy chúng ta. . . . . . hẹn gặp nhau ở lớp học? !"



"Anh. . . . . ." Hạ Hải Dụ biết là anh cố ý khiêu khích, anh đã bỏ học rất nhiều buổi rồi, hôm nay rõ ràng là cố ý gây khó dễ!



Cắn răng, cô đi tới chiếc xe trước mặt, mạnh mẽ mở cửa xe, ngồi vào chỗ bên cạnh tay lái, "Rầm", so với việc bị anh quấy rầy trong lớp học, cô thà tình nguyện chọn cách này còn hơn!



Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, tâm tình Đường Húc Nghiêu đột nhiên tốt lên, cười híp cả mắt, "Cánh tay em sao rồi? !"



Gì chứ? !



Lại hỏi vấn đề này? !



Tối hôm qua không phải đã nhắn tin hỏi rồi sao? !



Anh ta không thấy phiền sao? !



Giả bộ giống như thật lòng quan tâm đến cánh tay cô vậy!



Sắc mặt Hạ Hải Dụ không chút thay đổi, lạnh lùng nói, "Tốt hơn nhiều!"



"Ồ, như vậy sao. . . . . . Vậy chắc có thể nhanh hồi phục để nấu cơm cho anh rồi, phải không ? !" Ánh mắt anh mang theo ý cười.



Hạ Hải Dụ nhất thời cảm thấy mình như bị trúng kế!



Đồ lưu manh đáng chết!



Cô mới là không thèm quan tâm tới việc ăn uống của anh ta!



"Nấu cơm là chuyện của bản thân anh, tôi không làm, anh thích ăn cơm thì tìm người khác mà nấu!"



Anh cười, "Nhưng tiền của anh em cũng đã cầm rồi, không phải đó là tiền lương nửa năm sao? !"



". . . . . ." Đáng chết! Cô lại trúng kế! Anh nói trả tiền theo ngày rất phiền toái, cho nên liền"Tính tiền tháng"! A a a a a, ghê tởm!



"Tôi đem tiền trả lại cho anh!" Dứt lời, cô liền cầm ví tiền, rút ra mấy tờ tiền mặt đưa anh, "Đây là tiền lương một tháng, số còn lại ngày mai tôi trả nốt”.



Đường Húc Nghiêu liếc cô một cái, ánh mắt khinh thường, "Anh là Đường Húc Nghiêu, đã bỏ tiền ra sao có thể thu lại !"



"Anh chính là cố ý không cầm tiền? !"



"Không —— cần!"



Hạ Hải Dụ giận đến nghiến răng nghiến lợi, đáng chết, cô làm sao lại không thể thoát khỏi anh ta!



Nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn anh.



Không gian đột nhiên yên tĩnh trở lại, Đường Húc Nghiêu cười có chút không thỏa mãn, thật mất mát, rốt cuộc lại trời quang mây tạnh.



Chỉ cần được cùng cô nói chuyện, dù là cãi nhau, tâm tình của anh liền tự động tốt lên rất nhiều, cô như vậy, anh sao có thể buông tay? !



Xe chạy về phía học viện, tốc độ không nhanh không chậm, từ từ đi trên đường.



Không bao lâu, đã tới nơi.



Hạ Hải Dụ vội vàng xuống xe, hận không thể ngay lập tức cách xa anh ta, càng xa càng tốt, nhưng sự tình không như mong muốn, vì quá vội vàng nên dây an toàn vướng vào khóa cặp của cô.



Thật quá xui xẻo đi!



Đường Húc Nghiêu khẽ cười, nhìn dáng vẻ ảo não không thôi của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, ngực phập phồng lên xuống, không khỏi có chút hồn bay phách lạc.



Trời ạ, anh muốn hôn cô!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK