"Này! Mọi người đã xem tin giải trí chưa? !" nữ Bát Quái nói nhỏ .
"Mới vừa đọc a, có gì sao? !"
"Ôi, ngốc! Đương nhiên là lén dùng di động vào mạng! Tôi từ trước đến giờ đều là làm như thế! Hắc hắc. . . . . . Sáng hôm nay có một tin cực sốc a!"
Mấy cô nàng buôn chuyện lập tức bắt sóng, tò mò hỏi, "Tin tức gì? Nói nhanh một chút nghe coi!"
Nữ Bát Quái khụ khụ hai tiếng, bắt đầu đọc, "Kết quả điều tra của tạp chí giải trí đã có, Đường tổng giám đốc được số phiếu cao nhất, là đối tượng mà phụ nữ muốn hẹn hò nhất!"
"Oa!"
"Thì ra là mọi người cũng có cái nhìn giống tôi!"
"Ôi, thật là muốn xảy ra chuyện tình một đêm với anh ấy!"
"Chính là một cái hôn nhẹ cũng tốt a!"
"Phải là hôn lưỡi mới được!"
. . . . . .
Trong góc, Hạ Hải Dụ khóe miệng co giật, dấm chua trong lòng dâng lên.
Nghe một chút, nghe một chút, nhiều nữ nhân ngưỡng mộ anh như vậy, hận không được tất cả đều hôn anh, anh còn để ý cái hôn nhỏ của cô sao? !
Ong ong. . . . . . Ong ong. . . . . .
di động truyền đến tiếng tin nhắn.
Cái gì? !
Là Thiệu Hành? !
Hải Dụ, cô mau tới công ty, Nghiêu. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Son môi quá nhạy!
◎◎◎
Khoa học kĩ thuật Ánh Dương.
Phòng làm việc của tổng giám đốc.
"A. . . . . . Đau quá! Đau quá! Nhẹ một chút! Nhẹ một chút!" âm thanh gào khóc thảm thiết của Đường Húc Nghiêu vang không ngừng.
Mặt của Thiệu Hành tối sầm, hạ thấp giọng cảnh cáo, "Đường Húc Nghiêu, cậu đừng khoa trương nữa được không, cứ la như vậy nữa thì lỗ tai của mình sẽ điếc đấy!"
Đường Húc Nghiêu trợn mắt nhìn, "Vậy mình tăng lương cho cậu làm gì, cẩn thận đừng để lộ để mình còn diễn!"
Thiệu Hành bĩu môi, "Hối hận a! Tại sao mình lại quen biết cái người xấu xa như cậu chứ!"
Giọng nói tựa như cảm khái nhưng trong đôi mắt nụ cười cũng là thật sâu.
Đường Húc Nghiêu cười cười, "Thật là. . . . . . Tiếp tục tiếp tục. . . . . . Chúng ta diễn giống thật một chút, bằng không Hạ Hải Dụ sẽ không tin!"
"Cô ấy còn chưa tới ! Cậu trước tiên có thể im lặng!"
"Mình luyện tập trước, bằng không một lát quát lên sẽ có vẻ quá giả dối!"
Mắt Thiệu Hành trợn trắng, "Cậu thật quá mưu mô!"
"Cái này gọi là thủ đoạn, có hiểu hay không? !"
Thiệu Hành liếc một cái xem thường, "Cái này gọi thất đức! Nói gì son môi dị ứng, cố ý để cho cô ấy đau lòng nha!"
"Cô ấy không đau lòng làm sao sẽ đối với mình nghe lời? !" Đường Húc Nghiêu nghiêng mặt, dặn dò nói, "Đừng nói nhiều, tiếp tục tiếp tục. . . . . ."
Thiệu Hành từ chối cho ý kiến, cố ý cầm bông băng chấm thuốc nước, xoa gương mặt của hắn, "Tốt, tốt, mình nhất định sẽ giúp cậu làm như thật!"
"A. . . . . ." Đường Húc Nghiêu lúc này là thật lòng hét.
◎◎◎
Bên ngoài cửa phòng làm việc, tim của Hạ Hải Dụ lòng như muốn nhảy ra ngoài.
Không thể nào? !
Lại là thật? !
Làm cho thảm như vậy, nhất định là lại giở trò rồi, cô vốn muốn xem anh lại đang giở trò gì !
Trời ạ, Đường Húc Nghiêu có phải là ăn thịt người mà lớn. động một chút là dị ứng!
Lần trước là ăn cơm bình dân thì bao tử đau, lần này chỉ là một dấu môi son liền quá nhạy, son môi của cô tuy không phải là hàng hiệu nhưng cũng không đến nỗi chứ!
Ôi, sớm biết có thể như vậy, cô cũng không cùng anh nói giỡn!
Cốc cốc . . . . . Cốc cốc . . . . .
Nhẹ nhàng gõ cửa.
Tiếng gào thét bên trong dừng lại.
Thiệu Hành mở cửa, vẻ mặt cố ý giả bộ rất nặng nề, "Hải Dụ, cô đã đến rồi a. . . . . ."
"Vâng."Cô ngượng ngùng gật đầu một cái.
"Vậy cô vào xem một chút đi, cậu ấy. . . . . . Tình hình vẫn còn rất thảm . . . . . ." Giả bộ phải rất thảm đấy!
Hạ Hải Dụ run như cầy sấy đi vào phòng làm việc, Thiệu Hành rất có phong độ giúp ai đó đóng kín cửa.
Sợ hãi đến gần, nhìn bóng lưng của anh, nhỏ giọng mà nói, "Cái đó. . . . . . Anh làm sao vậy. . . . . ."
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu cố ý không có quay đầu lại, cũng không lên tiếng.
Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng một cái, sẽ không phải là hủy khuôn mặt chứ? !
"Đường Húc Nghiêu. . . . . . Cho em xem. . . . . ." Trong giọng điệu của cô mang theo chút năn nỉ.
Anh ho khan hai tiếng, cố làm giọng thâm trầm nói, "Em chính là không nên xem, tránh cho hối hận làm bạn gái của anh."
Cái gì? !
Nói gì vậy? !
Cô là kẻ trọng vẻ ngoài sao? !
"Đường Húc Nghiêu, anh cho em xem qua một chút á..., em thề, bất kể anh biến thành hình dáng gì, em đều sẽ không ghét bỏ anh, em sẽ vĩnh viễn thích anh!"
"Em thề? !"
"Vâng!"
Đường Húc Nghiêu khóe miệng khẽ cong lên, đây có thể coi là lời thề của cô, đáy lòng anh tràn đầy hạnh phúc.
Từ từ xoay người, còn không đợi cô ngẩng đầu, anh liền dùng sức kéo cô vào lòng, ngả đầu vào cổ cô ngửi một cái, giọng nói có chút cảm động, "Hải Dụ, em thật tốt."
Hạ Hải Dụ dịu dàng ôm lấy anh, "Anh cũng rất tốt, A Húc."
Hai tâm hồn giờ phút này thật sự hòa làm một.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, ngẩng đầu lên, nhìn về phía mặt của anh ——
Cả người bất động, nửa ngày không nói gì.
Đường Húc Nghiêu bị cô nhìn đến chột dạ, mặc dù anh chuẩn bị đầy đủ, nhưng là cô cũng không ngu ngốc, sẽ không phải là đã nhìn ra chứ? !
Trời ạ, ánh mắt của cô thế nào nghiêm túc như vậy, thật giống như là làm cái gì độc ác vậy!
Cũng không phải là muốn đánh anh một bạt tai, hay mạnh mẽ đạp anh một cước đó chứ? !
Bỗng, Hạ Hải Dụ giật giật, đôi tay đè lại bờ vai của anh, nghiêm túc nói, "Anh cúi đầu xuống một chút!"
Cái gì? !
Cúi đầu? !
Cô muốn làm cái gì? !
Bạt tai không cần phải tư thế như vậy chứ? !
Nghi ngờ hỏi, "Hải Dụ, em định làm gì? !"
"Không nên hỏi, nghe theo lời em là được rồi!" Cô vặn lông mày, trên mặt hiện lên vẻ đỏ ửng.
Đường Húc Nghiêu trong lòng cũng là không nắm chắc, run như cầy sấy khẽ cúi đầu, một cái chớp mắt cũng không dám, nhìn chằm chằm vào cô.
"Nhắm mắt lại." Cô lại ra lệnh.
Trời ạ, lại nhắm mắt lại? !
Cô nhất định là đã nhìn ra, cho nên lại muốn tìm cách đối phó anh!
"Nhắm lại á! Nhanh lên một chút!"
Đường Húc Nghiêu kêu rên ở trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Hạ Hải Dụ khóe miệng khẽ cong lên, chợt nhón chân lên, hôn gò má "Bị thương" của anh.
Đường Húc Nghiêu cứng đờ tại chỗ, trời ạ, mặt của hắn hiện tại chỉ có thể dùng bốn chữ hình dung "Thê thảm không nỡ nhìn", cô lại dám hôn! Đây là không phải nói rõ. . . . . . Cô thật đã rất thích, rất thích anh? !