Dạ? !
Có chuyện? !
Chuyện gì chứ? !
Hạ Hải Dụ có chút nghi ngờ, chần chờ hỏi, "Có. . . . . . Chuyện gì a. . . . . ."
Trái tim, không khỏi có chút bất an.
Điện thoại trong túi Hạ Hải Dụ chợt đột ngột vang lên, mặc dù là nhỏ nhưng ở trong không gian yên tĩnh này thật rất rõ ràng.
Cô ngượng ngùng, không cần nhìn, cũng biết là người đó.
Vội vàng lấy điện thoại di động ra, phát hiện là tin nhắn —— Hải Dụ, anh đến bệnh viện thăm Hải Tinh, em ấy thích trái cây nào?
Hạ Hải Dụ hơi ngẩn ra, thật không ngờ, cô còn tưởng rằng anh lại ghen cái gì, mà nói gì đó, thật không nghĩ đến anh là hỏi cái này.
Nhanh chóng lấy lại tinh thần nhắn tin trả lời hai chữ —— quả táo.
Trái tim chợt dâng lên cảm động, lại xen lẫn một chút chua chua ngọt ngọt, vốn là đã hẹn trước, bọn họ hôm nay cùng đi xem Hải Tinh, nhưng bởi vì Thần Dật đột nhiên hẹn gặp, không nghĩ tới Đường Húc Nghiêu sẽ đi trước.
Anh thật đã bắt đầu đem người nhà của cô chăm sóc như người nhà của mình.
". . . . . ." Một lúc lâu, Hạ Hải Dụ mới trở lại thực tại, ngước mắt nhìn Thần Dật.
Thần Dật khẽ thở dài, làm bộ như cái gì cũng không biết, giả vờ trêu đùa, "Hải Dụ, tin nhắn của ai mà phải nghiêm túc như vậy a!"
". . . . . ." Khẽ đỏ mặt.
"Người trong lòng? !" Thần Dật giọng nói nhẹ nhàng.
Đúng a!
Là người trong lòng của cô!
Cũng là người thích cô!
Mặc dù người này thường làm cô giận dỗi, thường trêu đùa cô, thường khi dễ cô, nhưng là anh thật tâm đối với cô, cô cũng rất thích cảm giác ở bên cạnh anh, mặc dù có đôi khi vẫn không có cảm giác an toàn, cảm thấy hạnh phúc quá mộng ảo, nhưng là, thích chính là thích!
Trong lòng hiểu rất kiên định, nhưng là, lời như vậy có thể đối với Thần Dật nói sao? !
Nói đi!
Nói rõ ràng rất tốt!
Mặc dù. . . . . . Sẽ có chút lúng túng.
Nâng lên môi, mỉm cười, "Ừ, là người trong lòng!"
Nghe đáp án rõ ràng, Thần Dật hoàn toàn không bất ngờ nhưng mà vẫn khó tránh khỏi mất mác, cố nén rung động trong lòng, chân thành mà nói, "Chúc bọn em hạnh phúc!"
Giữa bọn họ giống như tất cả lời đều đã nói, nhưng rõ ràng bọn họ cũng không nói gì, chỉ là hiểu rõ tâm tình đối phương.
"Cám ơn anh, Thần Dật!" Hạ Hải Dụ cảm kích nói.
Cô rất may mắn, không phải sao? !
Đồng thời, cô cũng hi vọng ai cũng có thể may mắn như vậy, có được hạnh phúc như cô.
"Đúng rồi, Thần Dật, anh định nói chuyện gì với em?"
"À. . . . . . Anh cũng quên mất rồi !" Thần Dật trên mặt mỉm cười ấm áp, làm cho người ta không phát hiện được một tia khác thường.
Ước chừng nửa giờ, hai người kết thúc cuộc nói chuyện ngắn ngủi, sóng vai rời khỏi quán cà phê.
Không biết thế nào, vốn là bầu trời đang thoáng đãng trở nên âm u, hạt mưa chỉ chốc lát sau liền rơi xuống, Thần Dật ngước mắt nhìn một chút bầu trời, đáy lòng dâng lên lo lắng.
"Hải Dụ, em phải đi chỗ nào, anh đưa em đi!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là thành thực mà nói, "Em muốn đến bệnh viện thăm Hải Tinh."
Thần Dật gật đầu một cái, "Đi thôi."
Bên ngoài quán cà phê có bán ô, anh chọn một chiếc ô xanh đen, chậm rãi che cho cô.
"Cám ơn." Hạ Hải Dụ chui vào dưới ô, trong lòng ấm áp.
Một động tác thật nhỏ nhìn như hành động bình thường cũng có thể thể hiện ra nội tâm một người. Thần Dật chính là người như vậy, luôn dịu dàng, tạo cho người khác cảm giác ấm áp
Dù bọn họ hiện tại, chỉ là bạn bè.
Có lẽ là bởi vì trời mưa nên khó bắt xe, bọn họ liền đi bộ một đoạn đường, nước mưa làm ướt một bên đầu vai anh.
Có chút lạnh, nhưng là anh còn phải duy trì khoảng cách với cô, cẩn thận từng li từng tí không đụng phải cô.
Anh sợ. . . . . . Sợ khi cảm thấy nhiệt độ ấm áp từ cô sẽ quyến luyến không thôi.
"Trời, Thần Dật, bên kia của anh vẫn bị mưa ướt kìa !" Hạ Hải Dụ chợt phát hiện tình huống của anh, vội vàng đấy chiếc ô sang bên anh.
Lơ đãng, chạm được tay của anh, thật mát!
"Thần Dật. . . . . . Anh rất lạnh a. . . . . ."
"Không có." Anh lắc đầu, vẻ mặt tự nhiên.
Một chiếc tắc xi chậm rãi dừng sát ở trước mặt bọn họ, "Lên xe đi, Hải Dụ."
"Vâng." Hạ Hải Dụ mơ hồ cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó nhưng nhất thời cái gì cũng nghĩ không ra được.
Thật là kỳ quái, từ lúc cô nhận được điện thoại của Thần Dật thì đã có loại cảm giác này, hiện tại cảm giác này càng mãnh liệt.
Nhưng là, cô xem bộ dáng của anh, cũng hình như không có gì không ổn.
Là cô quá nhạy cảm sao? !
Còn là, thật sự lạ ở chỗ nào? !
Ta -xi chậm rãi mở cửa, bọn họ ngồi ở ghế sau trò chuyện, tất cả, đều rất bình thường.
Chợt, Hạ Hải Dụ nhớ lại một lần kia ở ta xi nghe được tin anh từ hôn, rốt cuộc không nhịn được hỏi ra miệng, "Thần Dật. . . . . Anh cùng Phùng tiểu thư. . . . . . Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. . . . . ."
"Thật ra thì không có gì phức tạp, ban đầu công ty hai nhà bởi vì hợp tác tiếp xúc nhiều chút, truyền thông liền bắt đầu lăng xê. . . . . . Hiện tại những thứ kia cũng kết thúc."
Xe đỗ trước cửa bệnh viện, Thần Dật xuống xe trước, mở cửa, che dù, đưa cô đến cửa bệnh viện.
"Hải Dụ, hẹn gặp lại." Thật ra thì anh cũng rất muốn lên thăm Hải Tinh, thật sự rất lâu chưa từng thấy qua đứa trẻ kia rồi, nhưng là anh không thể đi lên, anh biết còn có một người cũng ở đây, hơn nữa, anh hiện tại không muốn bước vào bệnh viện nửa bước.
"Hẹn gặp lại."
Một cuộc gặp gỡ hoa lệ lẳng lặng kết thúc.
Gặp nhau trong quá khứ, sinh trưởng tại hai thế giới khác nhau, cuối cùng vẫn là anh hướng đông, em hướng tây.
Từ đó, chỉ là thoáng qua.
Nếu có thể trờ lại quá khứ có phải không nên gặp nhau?.
Thần Dật xoay người đi trong mưa, trái tim nhói đau . . . . .