Mục lục
Minh Chứng Tình Yêu Của Giám Đốc Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 123:

Hoắc Anh Tú dùng bộ mặt hung dữ đạp cái bàn dịch sang một bên, lạnh lùng nói với mấy người đó: “Đừng ai quản chuyện của tôi, cô ta là vợ của tôi, trốn tôi ra ngoài lén lút với người đàn ông khác, đã hơn 10 ngày không về nhà rồi. Bây giờ tôi đưa cô ta về nhà có gì không đúng, các người nói xem, tôi làm gì sai sao?”

Mọi người nghe thấy vậy liền nhốn nháo đứng lại xem, ánh mắt nhìn Tô Tuệ Anh không còn có lòng thương tiếc và không đành nữa, chỉ còn khinh thường và ghét bỏ.

“Không phải, không phải, tôi không phải vợ của anh ta, …aaa….”

Tô Tuệ Anh muốn giải thích,nhưng không ngờ Hoắc Anh Tú lại trở tay tát tiếp một cái đầy đau đớn nữa. Tô Tuệ Anh bị hắn ta đánh tới hoa cả mắt không nhìn thấy trời đất đâu nữa, hai tai ù đi không nghe thấy gì cả.

“Hoắc Anh Tú… anh đúng là đồ cầm thú, bỏ Tuệ Anh ra…. Rõ ràng là anh vụng trộm ngoại tình mà vẫn còn mặt mũi ở đây trâng tráo không biết ngượng, anh không phải là đàn ông…”

Tô Tuệ Kỳ một tay ôm phần bụng vừa bị Hoắc Anh Tú đá cho một cú đến giờ vẫn còn đau dữ dội, một tay cố chống cả người đứng dậy dịch chuyển về phía trước, rất muốn ngăn chặn cơn bạo ngược mà Hoắc Anh Tú trút lên Tô Tuệ Anh.

Nghe đến đây, tình thế quay ngoắt 360 độ, lúc này mọi người xung quanh không biết rốt cuộc ai đúng ai sai, cứ như vậy thì càng không có ai muốn giúp đỡ nữa.

Thanh quan cũng khó giải quyết chuyện gia đình, hơn nữa họ cũng chỉ là người đi đường vào đây uống cốc cà phê mà thôi.

Đương khi Hoắc Anh Tú đang rất đắc ý tiếp tục kéo Tô Tuệ Anh ra ngoài thì cửa quán cà phê đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao to đẹp trai, khôi ngô tuấn tú ôm lấy một cô gái trẻ đẹp yêu kiều vừa đi vừa cười nói bước vào bên trong.

Tô Tuệ Anh vừa nhìn thấy người đàn ông này, trong mắt liền ánh lên ngọn lửa hi vọng, cô vội vàng hét to: “Mạc Tiên Lầu, cứu tôi, cứu tôi với!”

Không sai, người đàn ông đó chính là Mạc Tiên Lầu.

“Mẹ kiếp!”

Mạc Tiên Lầu nghe thấy có người gọi tên mình liền ngước mắt lên, nhìn thấy Tô Tuệ Anh đang bị Hoắc Anh Tú túm tóc lôi đi, trông bộ dạng rất thê thảm.

“Ở đâu ra cái thằng nhãi ranh này, dám động vào người phụ nữ của anh Trình Thiên, muốn chết à?”

Mạc Tiên Lầu chửi rủa một trận, bước lên phía trước đấm thẳng một cú lên khuôn mặt khôi ngô của Hoắc Anh Tú.

Hoắc Anh Tú lúc đó không ngờ rằng Mạc Tiên Lầu nói đánh là đánh, hơn nữa động tác còn rất nhanh, hắn cơ bản không kịp né tránh. Bên má trái vừa bị ăn một cú đấm đau đớn Hoắc Anh Tú không còn tâm tư đâu mà để ý đến Tô Tuệ Anh nữa, tay phải đang túm tóc Tô Tuệ Anh bất giác buông lỏng ra.

Tô Tuệ Anh vừa được cứu liền chạy một mạch về phía Tuệ Kỳ.

Mạc Tiên Lầu đấm một cú đắc thủ, bèn giơ chân lên đạp thẳng lên ngực Hoắc Anh Tú.

Mạc Tiêu Lâu là thượng tá trong quân đội, bản lĩnh tất nhiên hơn người. Hơn nữa hình thể của anh ta rất cao to, khí chất cũng mạnh mẽ, người ngồi trong văn phòng làm việc cả ngày như Hoắc Anh Tú làm sao chịu nổi cú đá ấy, nhất là lại còn đá vào ngực.

“Ọc!”

Một ngụm máu phun từ miệng ra kèm với một chiếc răng gãy, Hoắc Anh Tú mất hết sức lực dựa vào cạnh bàn, đến đứng còn không đứng vững.

Mạc Tiên Lầu đánh anh ta bầm hết mắt lên, vẫn còn muốn tiến lên phía trước, Tô Tuệ Anh cuối cùng cũng không thể tiếp tục nhìn cảnh này được nữa, liền lên tiếng can ngăn: “Mạc Tiên Lầu, thôi bỏ đi, đừng đánh nữa, đánh chết người là anh phải ngồi tù đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK