Chương 186:
Tô Tuệ Vân bị Tề Huynh hung thần ác sát dọa sợ, nhịn đau bò lên, không dám tiếp tục nhiều lời, cắn răng trở về phòng của mình và Hoắc Anh Tú.
Hoắc Anh Tú còn đang ngủ say, căn bản không phát giác cô ta mới vừa rời đi, nằm trên giường, Tô Tuệ Vân làm thế nào cũng không thể ngủ được, câu nói “tội thông dâm” của Đỗ Minh quả thực đã phá nát hết sự can đảm của cô ta.
Ở bên kia, Đỗ Minh một mình trở về phòng, đóng cửa lại, cả người dựa vào cánh cửa lạnh như băng từ từ trượt xuống đất, bóp thật chặt miệng mình, khóc nấc.
Trước mặt người khác, cô không bao giờ để lộ sự yếu đuối và đau khổ của mình, nhưng lúc này chỉ có một mình cô, sự kiên cường của cô đã không còn cách nào ngụy trang.
Tô Tuệ Anh tất nhiên không biết những chuyện đã xảy ra, đến hôm sau, phát hiện không tìm thấy Đỗ Minh, bèn hỏi Lăng Bá.
Lăng Bá nhún nhún vai, nói: “chị Minh nói công ty đột nhiên có việc, chị ấy phải trở về xử lý, đã sớm lên máy bay về rồi.”
Vốn dĩ, là trợ lý hành chính của Đỗ Minh, công ty có việc, anh hẳn phải cùng Đỗ Minh trở về xử lý, nhưng Đỗ Minh lại để anh ở lại du ngoạn, đương nhiên là cầu còn không được.
Tề Huynh biết được Đỗ Minh đã trở về nước, liền tùy tiện mượn cớ, vội vàng chạy ra sân bay.
Mặc dù Hàn Phiêu có thể cùng đi, dù gì cũng nhờ Tề Huynh giúp đỡ, thấy Tề Huynh muốn đi, Hàn Phiêu cũng bắt đầu do dự, mình có nên đi hay không, nhưng rất nhanh thu hồi ý nghĩ này. Lần này trở về từ Hàn Quốc, anh quyết định sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào ở bên Tô Tuệ Anh, không thể bởi vì một chút thất bại nho nhỏ trước mắt mà rút lui.
Kế tiếp, chính là tiết mục xem người chuyển giới biểu diễn.
Chỉ là nửa đường, Sở Trình Thiên lại đưa Tô Tuệ Anh len lén rời khỏi đoàn, bắt đầu cuộc du ngoạn riêng của hai người bọn họ.
Bởi vì sự xuất hiện của Hoắc Anh Tú và Hàn Phiêu, Tô Tuệ Anh cảm thấy rất khó chịu, đương nhiên vô cùng vui vẻ đi theo Sở Trình Thiên.
Người chuyển giới Thái Lan đa số đều rất xinh đẹp.
Nhìn những người chuyển giới còn đẹp hơn cả phụ nữ trên sân khấu, Tô Tuệ Anh không khỏi cảm thán, thế giới này thật sự quá điên cuồng.
Đến ngày thứ ba, Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh đột nhiên cũng bay tới Thái Lan, vừa thấy mặt liền mắng to Sở Trình Thiên trọng sắc khinh bạn, đi du lịch cũng không mang theo bọn họ.
Có Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh gia nhập vào, cuộc du ngoạn càng thêm náo nhiệt, đương nhiên Sở Trình Thiên và Tô Tuệ Anh càng không thể nào đi chung với đoàn, suốt ngày, Tô Tuệ Anh rất hiếm đụng mặt Hàn Phiêu và Hoắc Anh Tú, dần dà quên đi sự tồn tại của hai người này.
Trong nháy mắt, đã đến ngày thứ bảy.
Ngày mai, mọi người phải chuẩn bị trở về nước.
Vì vậy, Tô Tuệ Anh bắt đầu thu dọn trước hành lý của cô và Sở Trình Thiên, anh đang dựa vào ghế sofa xem tin tức ti vi, quay đầu nhìn dáng vẻ bận rộn của Tô Tuệ Anh, đột nhiên cảm thấy đặc biệt ấm áp.
Đứng dậy, đến gần Tô Tuệ Anh, anh nhẹ nhàng ôm eo Tô Tuệ Anh từ phía sau, nói: “Em yêu, mấy ngày nay chơi vui không?”
“Rất rất vui, còn Trình Thiên anh thì sao?”
Tô Tuệ Anh ngọt ngào cười.
“Em yêu vui thì anh cũng vui.”
Sở Trình Thiên cắn nhẹ vành tai bé nhỏ của Tô Tuệ Anh, đôi tay bắt đầu không an phận vuốt ve cơ thể Tô Tuệ Anh.
“Trình Thiên… Em còn phải dọn quần áo đó, đừng làm loạn.”
Gương mặt Tô Tuệ Anh đỏ lên, đẩy tay Sở Trình Thiên đang muốn tiến vào bên trong lớp quần áo.