Chương 187:
Tuy đã có nhiều hành động thân mật cùng Sở Trình Thiên nhưng Tô Tuệ Anh mỗi lần vẫn sẽ mặt đỏ tim đập, ngượng ngùng tựa như làm ngày thứ nhất lần.
“Quần áo mai dọn cũng không muộn.”
Sở Trình Thiên ôm lấy Tô Tuệ Anh song song ngã vào chiếc giường lớn thoải mái, vừa dịu dàng lại vừa bá đạo đè Tô Tuệ Anh xuống dưới, thuần thục cởi hết quần áo trên người nhau.
Nhưng, ngay lúc Sở Trình Thiên muốn xông pha cửa ải cuối cùng, điện thoại di động lại vang lên vào lúc này.
Sở Trình Thiên rất không vui nhận điện, là Mạc Tiên Lầu gọi tới, nói mình và Hứa Thịnh đang ở một FLub đêm, gọi Sở Trình Thiên tới chơi cùng.
Sở Trình Thiên đang muốn cự tuyệt, bên kia Mạc Tiên Lầu đã cúp máy cái bụp.
“Trình Thiên, bây giờ đã hơn mười một giờ đêm rồi, anh còn muốn ra ngoài sao?”
Hai tay Tô Tuệ Anh ôm lấy cổ Sở Trình Thiên, không vui chu chu khuôn miệng nhỏ nhắn.
“Em yêu không muốn anh đi, vậy không đi.”
Sở Trình Thiên gian xảo cười: “Chúng ta… tiếp tục!”
Vừa nói, anh vừa hôn môi Tô Tuệ Anh, hông dưới ấn xuống, từ từ cố gắng tiến vào.
“Trình Thiên…”
Tô Tuệ Anh ư ư nhè nhẹ, thân thể cong lên, mười ngón tay bấu nhẹ vào tóc Sở Trình Thiên.
Ai ngờ hai người triền miên chưa đến ba phút, điện thoại di động lại vang lên lần nữa.
Lần này, người gọi tới là Hứa Thịnh.
Sở Trình Thiên vốn không muốn nghe, nhưng Hứa Thịnh như chống đối anh, anh không nghe, bên kia cứ mãi không dứt khiến anh không thể toàn tâm toàn ý tiến vào.
“Trình Thiên… anh nghe điện thoại đi.”
Tô Tuệ Anh đỏ mặt, đẩy người Sở Trình Thiên.
“Chết tiệt.”
Sở Trình Thiên khẽ nguyền rủa một tiếng, không thể làm gì khác hơn là dừng lại tất cả động tác, cầm điện thoại lên nghe, đầu kia lập tức truyền đến tiếng Hứa Thịnh thúc giục anh nhanh chóng đến đây, sau đó không để anh đáp lời câu nào, cũng cúp máy cái bụp.
Bị Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh thay nhau làm loạn, hứng thú Trình Thiên đều bị bọn họ dập tắt, mà Tô Tuệ Anh đã mặc quần áo xong nhân lúc anh đang nghe điện thoại, lại bắt đầu bận rộn thu dọn hành lý.
“Em yêu à, anh thấy anh vẫn nên đi một chuyến, nếu không hai tên tiểu tử Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh chắc chắn sẽ không tha cho anh.”
Sở Trình Thiên không vui nhíu mày nói.
Tô Tuệ Anh đã sớm biết Sở Trình Thiên căn bản không có cách cự tuyệt hai người huynh đệ này nên cũng không kinh ngạc, chỉ nói: “Em đi chung với anh.”
Vừa nói, cô vừa lựa cho mình và Sở Trình Thiên hai bộ quần áo.
“Nhưng em yêu à, đã trễ thế này, em ở lại phòng ngủ trước đi, hai tiểu tử đó chơi rất điên cuồng, e rằng chưa đến hai ba giờ sáng thì sẽ không thả anh về.”
Sở Trình Thiên thực sự luyến tiếc Tô Tuệ Anh và anh cùng nhau thức đêm.
“Không muốn!”