Mục lục
Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong phòng làm việc, ngoài trừ Khương Vũ, tất cả mọi người dường như đều bị ấn nút tạm dừng, dùng đủ loại tư thế kỳ quái cứng đơ một chỗ.

Mãi đến nửa phút sau, mới có người nghẹn ngào mở miệng, còn kèm theo tiếng khóc thút thít: "Cháu bận vui cho "Vùng đất điền viên" mà hoàn toàn không nhớ ra chuyện này. Sự chú ý của mọi người với game này bây giờ đã kinh khủng lắm rồi, ít nhất phải có đến 10 triệu người đang chầu chực để cướp tiêu chuẩn đăng nhập đây, chờ báo cáo kết quả kiểm tra của Viên nghiên cứu Đế quốc được công khai, người muốn vào game chơi chắc chắn sẽ càng nhiều, lúc đó càng khó cướp chỗ..."

Phát hiện mình chỉ nói có một câu mà đã đả kích đến lòng nhiệt tình của tất cả mọi người, Khương Vũ cũng thấy băn khoăn trong lòng, nghĩ một chút lại an ủi: "Mấy cậu cũng đừng quá bi quan, chờ Viện nghiên cứu Đế quốc kiểm tra game xong, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng, mấy cậu quên tháng này trò chơi cập nhật tiêu chuẩn đăng nhập vào lúc nào à, là đầu tháng đấy, ngay mùng một của tháng."

"Dựa theo quy luật này, khả năng lần phân phát tiêu chuẩn tiếp theo cũng sẽ rơi vào ngày đầu tháng, chỉ cần hôm đó các cậu nhanh tay cướp được, thì không cần phải rầu rĩ vì chuyện này nữa."

Nhưng vấn đề ở đây là, muốn cướp tiêu chuẩn là cướp được thật chắc, chỉ có thể nói là so với lần sau sau, lần sau sau nữa thì dễ hơn một tí ti thôi.

Nhóm cấp dưới tuy vẫn còn chút âu sầu, nhưng cũng không thể không chấp nhận sự thật này, đều cổ vũ nhau trở về luyện tốc độ tay.

Ngày hôm đó đi làm về, nằm trên giường bình tĩnh nhớ lại nhưng lời Khương Vũ nói lúc ban ngày, bọn họ mới chợt nhận ra, mình thế mà lại bị người chơi có tiêu chuẩn trong tay an ủi! Đáng ghét, sếp đã thành công vào trò chơi rồi, đương nhiên không cần sầu lo chi nữa, nhưng bọn họ nào có giống vậy, còn phải chen nhau vỡ đầu với một đám người để giành lấy một chỗ đây!

*

Trong game, Văn Tinh Diệu dẫn Đường Nghênh đến, chính thức gặp mặt với Bạch Lê.

"Đây là Đường Nghênh, là sĩ quan phụ tá của tôi, trong khoảng thời gian tôi không có mặt, một vài sự vụ ở quân bộ đều là do anh ấy giúp đỡ xử lý." Văn Tinh Diệu nói với Bạch Lê.

Đường Nghênh cũng rất tinh ý, lập tức tiếp lời: "Bạch Lê, chào cậu, cậu cứ gọi trực tiếp tên của tôi giống thượng tướng, không thì gọi tên nick trong game của tôi là được. Khoảng thời gian này làm phiền cậu chăm sóc thượng tướng rồi, may là kỳ con non của ngài được cậu nhận nuôi, nếu rơi vào trong tay người khác thì chắc chắn sẽ rắc rối to."

Thái độ của anh ta với Bạch Lê vô cùng biết ơn, trong đó còn lờ mờ mang theo cảm giác tôn kính. Nếu anh ta nhớ không nhầm, thì hồi bé, Văn Tinh Diệu cũng không phải là bé con đáng yêu ngoan ngoãn gì cho cam, mà chính là một nhóc ranh nghịch ngợm xé trời rơi xuống. Bây giờ về hỏi thăm mấy thú nhân sàn sàn tuổi gần nhà bọn họ một chút là biết, ai hồi bé mà chưa từng bị Văn Tinh Diệu oánh chứ?

Sau khi quay về thời kỳ con non, thú nhân sẽ hoàn toàn quên đi ký ức khi còn là con người, nhưng Văn Tinh Diệu có thể ở chung hòa thuận với Bạch Lê, là chuyện Đường Nghênh thực sự không nghĩ tới.

Một người có từng trải nhiều đến đâu, tính cách trời sinh cũng sẽ không thay đổi quá nhiều. Đường Nghênh không tin đấy là dáng vẻ thực sự trong kỳ con non của Văn Tinh Diệu, vì thế anh ta tính hết công lao này lên đầu Bạch Lê, kiên quyết cho là sức hấp dẫn từ nhân cách của Bạch Lê đã chinh phục Văn Tinh Diệu trong kỳ con non, khiến hắn trở nên ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

Cũng may là anh ta không nói ra suy đoán trong lòng mình, nếu không chắc chắn sẽ bị Văn Tinh Diệu gọi ra chỗ vắng, dạy dỗ một phen.

"Không phiền gì đâu, Chí... [Yêu Tinh] anh ấy, rất là dễ chăm sóc." Bạch Lê thiếu chút nữa đã gọi tên mà mình đặt cho Văn Tinh Diệu ra trước mặt Đường Nghênh, cậu vội vàng nuốt chữ thứ hai xuống, sau khi nói xong thì liếc vội Văn Tinh Diệu một cái, ném cho hắn một ánh mắt động viên.

Nhưng Đường Nghênh vẫn không nhịn được, "Phụt" một tiếng bật cười. Anh ta là phó quan cho Văn Tinh Diệu nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên biết trong sinh hoạt hàng ngày vị này nề nếp quy tắc đến cỡ nào. Quân trang phải là phẳng phiu không được có một nếp nhăn, cài tay áo phải thay đổi mỗi ngày, tùy theo tâm trạng, một ngày ba bữa phải ăn đúng giờ, chuẩn đến từng giây từng phút, chậm một chút hay sớm một chút đều phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị đối phương lạnh mặt cả ngày.

Nhiều năm như vậy, Đường Nghênh vốn đã thành thói quen, xuất phát từ tâm lý anh trai chăm sóc em trai, mà chiều theo ý đối phương. Dù sao chỉ cẩn anh ta chải lông đúng chiều, thì chắc chắn sẽ không có chuyện tự nhiên bị quào một vuốt.

Nhưng hôm nay, anh ta lại nghe được từ miệng người khác, nói Văn Tinh Diệu "Rất dễ chăm sóc", phản ứng bật cười tại chỗ vẫn là nhẹ chán, cười xong anh ta thậm chí còn muốn phỏng vấn tâm trạng của Văn Tinh Diệu sau khi nghe được lời này nữa kìa.

Nghĩ vậy, anh ta bèn nhìn sang phía Văn Tinh Diệu.

Lại thấy đối phương bình tĩnh nhìn Bạch Lê, trông dáng vẻ một bộ "Cậu nói đúng lắm".

Đường Nghênh: "????"

Anh ta bất cẩn nghe thiếu mất câu nào à, sao người này lại lộ ra cái biểu cảm như vậy, lúc này chẳng lẽ Văn Tinh Diệu không nên đứng dậy lớn tiếng phản bác sao?

Trong lòng Đường Nghênh tức thì hoảng hốt, có cảm giác từ khi Văn Tinh Diệu mất tích rồi xuất hiện trở lại thì bắt đầu có chỗ nào đó trở nên bất bình thường.

Bạch Lê thấy Đường Nghênh đột nhiên bật cười rồi lại kẹt cứng thì lấy làm lạ liếc anh ta một cái, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có hơi khó hiểu.

Văn Tinh Diệu âm thầm ở dưới bàn, đạp Đường Nghênh một cước, ra hiệu cho anh ta nhanh nhanh hoàn hồn.

Làm quen lại một lần nữa, đề tài không khỏi quay về chuyện "Bao giờ thì Đường Nghênh định tới đón Văn Tinh Diệu đi".

"Tuy tôi không ngại để [Yêu Tinh] tiếp tục ở lại nhà mình, dù sao đến bây giờ anh ấy vẫn chưa khôi phục hình dáng nhân loại, nhưng thân phận anh ấy đặc biệt như vậy, đã gần hai tháng chưa xuất hiện trước công chúng rồi, có phải sẽ hơi khó giải thích không?" Bạch Lê nói ra lo lắng của mình.

"Chuyện này thực ra không cần quá lo lắng, phía quân đội thực ra vẫn luôn khống chế dư luận trên mạng vũ trụ, sẽ không để chuyện phát triển đến độ không thể cứu vãn." Đường Nghênh trầm ngâm trong chốc lát, vẻ mặt nghiêm túc, thêm chút xấu hổ nói, "Thực ra hôm nay tôi tới đây là tính nói cho hai người biết một chuyện, nửa tháng tiếp theo, bên quân đội sẽ khá bận rộn, tôi không có thời gian rời khỏi "Hành tinh Phật Nhảy Tường", chắc phải chờ qua một thời gian nữa, tôi mới có thể xuất phát, đi đón thượng tướng về."

Cho đến giờ phút này, dưới sự chỉ dẫn của Văn Tinh Diệu, tin tức hắn đã khôi phục ý thức đồng thời vẫn an toàn chưa hề đến tai người thứ ba trong quân đội. Hoặc nên nói, chỉ có ba người đang ngồi đây là biết chuyện này, những người khác thì vẫn hoàn toàn không hay biết gì. Một mặt là vì cân nhắc đến an toàn của bản thân hắn, mặc khác là vì không muốn có người phải lo lắng thêm.

Nếu hắn vẫn mãi không thể khôi phục hình dáng nhân loại, vậy cứ để hắn chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt của công chúng, cũng là một kết thúc không tồi. Còn nếu sau này, hắn may mắn khôi phục lại được, dùng trạng thái hoàn toàn khỏe mạnh xuất hiện trước mắt người dân, chẳng phải là tiếp thêm động lực cho tất cả sao?

"Bận? Gần đây quân đội bận cái gì?" Văn Tinh Diệu nghe vậy thì nhíu mày, khó hiểu nói.

Từ sau khi chiến tranh với trùng tộc kết thúc, Đế quốc lập tức tiến vào trạng thái nghỉ ngơi dưỡng sức, quân đội ngoài trừ các bài huấn luyện thông thường cùng tập trận quy mô hàng quý ra thì hoàn toàn không có đại sự gì lớn. Vậy mà hôm nay, Đường Nghênh lại nói với bọn họ, anh ta sắp bận đến chân không chạm đất, đến cả thời gian đi đón người cũng không có.

"Ầy! Còn không phải lại mấy lão già ở Viện nghiên cứu Đế quốc gây ra à!" Đường Nghênh thở hắt ra một hơi, bắt đầu kể khố với hai người, "Bạch Lê, chắc cậu chưa biết nhỉ, thực ra số tiêu chuẩn game đầu tiên cậu phân phát, có đến 300 người là từ quân đội ra. Lúc đó là lần đầu tiên sau khi thượng tướng mất tích liên hệ với tôi trên mạng vũ trụ, kêu tôi tìm người đăng nhập vào trò chơi này, ôm thái đội hoài nghi tôi cũng theo vào game, đến giờ tôi vẫn còn cảm thấy vui mừng vì quyết định lúc đó của mình đây này."

"Ấy... Nói xa quá rồi. Tóm lại, cuối tháng trước, kết quả kiểm tra sức khỏe của nhóm binh sĩ đầu tiên vào game đều không tồi, khiến cho những binh sĩ khác chú ý đến, đợt phân phối tiêu chuẩn đăng nhập lần thứ hai bọn họ tranh cướp rất tích cực. Tình huống thân thể bọn họ, nhất là triệu chứng của chứng đứt gãy gien đều được giảm bớt đáng kể sau khi chơi game. Thượng tướng, ngài biết rồi đấy, chúng ta từ trước đến nay vẫn hợp tác với Viện nghiên cứu Đế quốc, cho nên bên đó rất nhanh đã phát hiện ra sự khác thường của nhóm binh sĩ này. Vì vậy bọn họ điều động nhân sự của phân nửa Viện, bảo là muốn tới nghiên cứu, xem nhóm người này đã xảy ra chuyện gì. Tất cả mọi người đều bị lôi đi làm kiểm tra toàn diện một lượt từ trên xuống dưới, tôi lại còn bị bắt phải sắp xếp mọi thứ cho họ nữa chứ, bộ tôi sướng lắm chắc!"

Nói một hồi, trên mặt Đường Nghênh không giấu nổi nét ai oán, hòng để hai người mở miệng an ủi mình vài câu.

Kết quả...

Bạch Lê chậm rãi chớp mắt một cái, vẻ mặt như vừa bừng tỉnh: "Việc này tôi thật sự không biết..."

Hóa ra, "Vùng đất điền viên" vừa đăng tải, đã trong một đêm có đầy người chơi là nhờ [Yêu Tinh] quảng cáo giúp à!

Văn Tinh Diệu thì vội trừng mắt liếc Đường Nghênh một cái, hình như đang cáu anh ta vì có tí chuyện nhỏ này cũng nói bô bô ra ngoài, khoe mình trí nhớ tốt à?

Nhìn xem anh đã làm gì đi!

- --o0o---

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK