Cùng lúc đó ở cửa sổ,từ ngoài trời bỗng truyền đến một tiếng sấm sét lớn.
Trên bầu trời đêm đầy sao, đột nhiên xuất hiện một trận gió lớn dữ dội, những đám mây đen cuồn cuộn nuốt hết những tia sáng lấp lánh của các vì sao.
Cùng lúc đó, huyết chưởng từ một bàn tay lớn mà hướng tới phía Dạ Nhiễm và Tạp Tạp!
“Chết!” Dạ Nhiễm và Tạp Tạp đồng thời hô to một tiếng, thân hình nhoáng một cái, lập tức Dạ Nhiễm dùng một chưởng nội công thâm hậu đánh thẳng về phía huyết chưởng kia!
Oanh!
Trong gian phòng, hai chưởng chạm vào nhau mang theo một năng lượng khổng lồ phát ra.
Ầm ầm!
Phòng ốc lập tức sụp đổ!
Trong nháy mắt huyết chưởng bị thu hồi, mà Dạ Nhiễm cũng phun ra một ngụm máu tươi, nàng ôm lấy Tạp Tạp nhoáng một cái bay ra khỏi phòng.
Không ngờ, đã rời khỏi gian phòng mà huyết chưởng vẫn theo sát phía sau hai người, lúc này Dạ Nhiễm mới nhìn rõ, chưởng kia hạ xuống trực tiếp đem toàn bộ mây đen trên trời phá vỡ.
Nhìn thấy huyết chưởng tới gần, thân thủ Dạ Nhiễm nhanh nhạy lùi về phía sau, đồng thời đại não điên cuồng hoạt động, nghĩ sơ qua, kẻ đó ít nhất cũng phải luyện đến tầng thứ bảy mới có thể xuất ra huyết chưởng, một chưởng thăm dò đó nếu như không có bảo tháp Thương Khung phát ra một tầng bảo vệ, thì lúc này Dạ Nhiễm bị trọng thương là chắc chắn .
“Muốn lấy mạng của ta, chôn thây ngươi trước rồi nói sau!” Nhìn thấy huyết chưởng lần nữa từ không trung phóng tới, đôi mắt đen của Dạ Nhiễm bỗng chốc nhuộm một màu giận dữ, hai tay nhanh chóng ở trước ngực kết lấy ấn ký vô cùng phức tạp!
“Cửu Tự Chân Ngôn” tầng thứ nhất – lâm!”
“Cửu Tự Chân Ngôn” tầng thứ hai – binh!”
“Cửu Tự Chân Ngôn” tầng thứ ba – đấu!”
“Lâm, binh, đấu, đánh cho ta!”
Liên tiếp hét lớn vài tiếng, sau lưng Dạ Nhiễm thình lình lóe sáng ba chữ kim quang lớn, theo tiếng hét lớn cuối cùng, ba chữ lâm, binh, đấu lớn bỗng nhiên đánh ra từ tay Dạ Nhiễm!
“Kiệt…”
Khi huyết chưởng vừa tiếp xúc với ba chữ kim quang, ngay lập tức liền hóa thành một vũng máu, ngay sau đó trên bầu trời, từ trong mây đen truyền ra tiếng kêu thảm thiết, rít lên mấy tiếng khó khăn, trong giọng nói tràn đầy sự tà ác cùng hận ý: “ Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ha ha ha ha, bồn cô nương chờ ngươi! Hôm nay ta có thể hủy đi một tay của ngươi, thì nhất định sau này ta có thể giết chết được ngươi!” Dạ Nhiễm nhìn lên trời không khỏi cười phá lên, một bộ hồng y, đứng trong không trung, tuyệt diễm xinh đẹp!
Trên bầu trời đầy mây đen điên cuồng kia, dường như lại kiêng kị kim quang công pháp thần bí của Dạ Nhiễm, không dám động thủ lần nữa, song vẫn như cũ giằng co với nhau!
Hồi lâu sau, những đám mây đen lần lượt tuôn ra, chậm rãi rút lui khỏi bầu trời, lộ ra bầu trời đầy sao ban đầu bị mây đen che khuất.
Rột cục, sau khi xác nhận chủ nhân bàn tay kia đã rời đi, lập tức bóng người Dạ Nhiễm từ không trung rơi xuống, Dạ Nhiễm che lấy huyệt đan điền, từ khóe miệng nhổ ra từng ngụm từng ngụm từng ngụm máu tươi.
“Tạp Tạp, lấy thuốc.” Tạp Tạp lập tức lấy ra hai viên thuốc đỏ, trực tiếp bỏ vào trong miệng Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm ăn vào hai viên thuốc dưỡng thương, khó khăn lắm mới cầm được máu, toàn thân nằm trên mặt đất đã không còn chút khí lực nào. “Tạp Tạp, tên tiểu tử này mau cõng ta trở về…”
Dạ Nhiễm vừa nói dứt lời, thì bóng người mấy người Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt, Khúc Thừa Trạch, Tư Mạt Tiêu, La Lỵ còn có cả Linh Ngọc Nhi bỗng xuất hiện, nhìn thấy Dạ Nhiễm nằm trên mặt đất, dưới thân còn dính đầy máu tươi, sắc mặt mọi người phút chốc tái nhợt lại, chạy đến “Đội trưởng!”
Dạ Nhiễm ngẩng đầu, vừa trông thấy mấy người này, khóe miệng giơ lên cười cười, dùng hết toàn lực quơ quơ tay: “Ôi!!!”
Ôi!!! Một sơi tóc, ta bị mất một sợi tóc!!!!
Cũng không nhìn xem mình thành bộ dạng gì nữa rồi!
“Kẻ nào đã làm thương sư phụ, ta muốn chém chết hắn!” La Lỵ vội chạy tới bên Dạ Nhiễm, chưa bao giờ giọng nói chứa đầy hàn ý và run rẩy như vậy.
Mấy người Liễu Phi Tiếu đứng nguyên tại chỗ, nhìn thấy thiếu nữ trên mặt đất yếu ớt đến nỗi nhấc tay cũng khó khăn, vậy mà còn cười nói không cần lo lắng, không khỏi khiến cho bọn họ nắm chặt nắm đấm.
Lần đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến Dạ Nhiễm yếu ớt đến như vậy.
Dạ Nhiễm, đội trưởng của bọn họ, vẫn luôn y hệt như thần tiên, vừa phóng khoáng xinh đẹp, lại bẩm sinh có tài năng tuyệt đỉnh, nhưng nàng lại không kiêu căng, ngạo mạn.
Hôm nay bọn họ mới ý thức được, thiếu nữ trước mặt, cũng chỉ là con người như họ mà thôi.
Tư Mạt Tiêu trầm mặc bước đến gần nàng, cúi đầu xuống bế Dạ Nhiễm lên, vốn dĩ khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng khiến người khác nhìn vào không khỏi run rẩy, bây giờ càng lạnh hơn nữa.
“Về phòng trước rồi nói sau.” Tạp Tạp trầm giọng nói ra, nhìn Dạ Nhiễm đã hôn mê, thầm cảm kích ơn cứu mạng của nàng.
Linh Ngọc Nhi đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt phức tạp, chưa vội đi lên, mà lại dò xét dấu vết đánh nhau còn lưu lại trên mặt đất, rồi không một tiếng động mà rời đi.
Sau khi sắp xếp lại gian phòng.
Tư Mại Tiêu bế Dạ Nhiễm để trên giường, mặt âm trầm đứng một bên.
Liễu Phi Tiếu cũng giống như mọi người đứng nguyên tại chỗ, đáy mắt toát ra toàn hàn ý.
Tạp Tạp ngồi bên cạnh Dạ Nhiễm, thông qua các triệu chứng của Dạ Nhiễm thấy nàng chỉ bị một vết thương nhẹ ở huyệt đan điền, nội lực hơi yếu, lúc này mới yên lòng.
Tạp Tạp đảo mắt nhìn về năm người Liễu Phi Tiếu, lắc đầu nói: “Mọi người đừng tự trách mình, vừa rồi quái vật kia bày ra kết giới ở khắp nơi.”
Vậy nên toàn bộ động tĩnh trên bầu trời và việc gian phòng bị sụp đổ không người nào hay biết.
Chỉ khi La Lỵ hưng phấn đi tìm Dạ Nhiễm để khoe với nàng công pháp ẩn thân của mình đã tiến thêm một bậc, thì mới phát hiện ra không thể tìm thấy phòng của Dạ Nhiễm mà quanh đi quẩn lại cũng chỉ đi lại chỗ đó.
La Lỵ phát hiện có điều gì đó không đúng, lấp tức đi tìm mấy người Liễu Phi Tiếu, nhưng bọn họ cũng không làm được gì khiến bọn họ càng lo lắng hơn, không biết đã đi đi lại lại mấy lần. Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một luồng ánh sáng, ngay sau đó thì thấy Dạ Nhiễm ngã trên mặt đất.
Mấy người Liễu Phi Tiếu đang thả lỏng, nghe thấy Tạp Tạp nói có kết giới thì không khỏi sợ hãi đồng thời trên người cũng toát ta một cỗ khí lạnh.
Có thể không một tiếng động mà bộ trí được kết giới, lại không bị ai phát giác, rốt cục võ công của kẻ đó biễn thái đến mức nào.
Tạp Tạp nghĩ, ngoại trừ mấy người ra ngoài tìm dấu vết bàn tay của con quái vật, thì chuyện tối nay nó chỉ nói cho bọn Liễu Phi Tiếu biết.
Vừa nghe xong lời nói của Tạp Tạp, thì mấy người Liễu Phi Tiếu đang ngồi trên ghế, cũng không biết nên nói hay làm gì nữa.
Đảo mắt về phía Dạ Nhiễm đang nằm trên giường, gương mặt tái nhợt, nàng lúc nào chỉ một mình gánh hết mọi nguy hiểm, vậy nên luôn khiến cho người khác đau lòng và bất an.
Bỗng dưng –
Quanh thân Dạ Nhiễm xuất hiện một tầng sương mù ngưng đọng màu trắng.
Cái sương mù ngưng đọng này, là dấu hiệu của việc thăng cấp? !
Lúc trước, Dạ Nhiễm sớm đã luyện đến đỉnh của tầng thứ chín, chỉ cách Tiên Thiên tông sư một chút, hôm nay đột nhiên xuất hiện huyết chưởng, dù trên thực tế hoàn toàn chèn ép Dạ Nhiễm, nhưng đồng thời lại chặn lấy sinh lực của nàng, điều này càng trợ giúp tầng tầng sinh lực của Dạ Nhiễm, một lần đột phá đỉnh tầng thứ chin, đi vào Tiên Thiên tông sư!
Mấy người Liễu Phi Tiếu lập tức phân tán bốn phía, giám sát tất cả các nơi hẻo lánh, mặc kệ là người phương nào cũng không thể quấy nhiễu đội trưởng bọn họ vào thời điểm sắp đột phá.
Lúc này, trong biển ý thức của Dạ Nhiễm, Thương Khung bảo tháp theo huyệt đan điền bay đến trong biển ý thức, bắt đầu chậm chạp xoay vòng, một vòng, ba vòng, mười vòng.
Đến khi Thương Khung bảo tháp xoay tròn đến vòng thứ ba mươi, mới dần dần ngừng lại.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, cũng là lần đầu tiên Dạ Nhiễm bước vào tầng thứ nhất của Thương Khung bảo tháp.
Dạ Nhiễm đứng tại tầng thứ nhất của Thương Khung bảo tháp, cảm giác đầu tiên chính là sự trống trải, trong khi không gian ở trung tâm mở ra, có cái gì đó của cơ sở tháp tương tự như cái cột điện bằng sắt, phảng phất có đồ vật gì đó tại khu sử mà Dạ Nhiễm đã đi qua.
Dạ Nhiễm từng bước một hướng về phía cái bệ kia mà đi đến, chỉ vừa đặt chân đến chỗ cách cái bệ kia một thước, thì một hồi ánh sáng phát ra, giữa luồng ánh sáng một đạo bóng người chậm rãi hiện lên.
Ánh mắt Dạ Nhiễm vừa chạm đến bóng người trước mắt, đồng tử bỗng dưng mở rộng, đưa tay lên che môi của mình, nước mắt không kìm được liên tục rơi xuống.
Bóng người cao lớn, một thân trường bào màu xanh, mày rậm mắt sáng, khí chất trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lùng, trên người toát lên vẻ uy nghiêm khó đỡ.
“Sư phụ” Dạ Nhiễm thoáng một cái quỳ rạp xuống đất, nước mắt theo gương mặt không ngừng chảy xuống, trước mắt nàng là bóng người hư ảo của sư phụ kiếp trước, là người nghiêm khắc với nàng nhất cũng là người yêu thương nàng nhất.
“Dạ Nhiễm” giọng nói trầm thấp mà nghiêm túc, mang them vài phần sủng ái.
Dạ Nhiễm lập tức quỳ thẳng người, ngẩng đầu lên tôn kính nhìn sư phụ trước mặt, nhiều năm qua, kể từ lúc sư phụ qua đời, đây là lần đâu tiên nàng được nhìn thấy bộ dạng vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng của người một lần nữa.
“Con đã mở ra tầng thứ nhất sở thiết ở dưới cầm chế, vi sư vì con lưu lại một phần lễ vật cuối cùng, liền tặng cho con.” Hư ảnh sư phụ bên trong vẫn như trước nghiêm túc, trong trẻo và lạnh lùng, một luồng ánh sáng từ trong tay người phát ra, một lần nữa ngưng tụ đi vào mi tâm của Dạ Nhiễm.
Một hồi hồ thế giội vào đầu, Dạ Nhiễm chỉ cảm thấy vô số thứ thoáng một cái xuất hiện trong óc, Dạ Nhiễm hai tay ôm đầu, chỉ cảm thấy trong đầu như muốn xé rách ra.
Bỗng nhiên, một năng lượng mát lạnh chạy vào người Dạ Nhiễm, đau đớn thoáng chốc giảm bớt rất nhiều, Dạ Nhiễm khó khăn mở mắt, thì ra là tay sư phụ, hốc mắt lần nữa ướt át.
“An tâm tiếp thu, vi sư ở chỗ này” Chỉ mấy chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến cho nàng rất an tâm.
Từng câu chuyện cũ dần hiện lên trong đầu, kiếp trước khi còn bé nàng rất nghịch ngợm, không hiểu chuyện, mỗi lần gây họa, sư phụ đều nghiêm khắc trừng phạt nàng. Và mỗi khi nàng bị bắt nạt hoặc bất lực, sư phụ luôn vuốt tóc nàng, nói với nàng, có vi sư đây, con sợ cái gì?
Trong thiên hạ, người có thể khiến cho Dạ Nhiễm quỳ gối xuống chỉ có sư phụ mà thôi.
Dạ Nhiễm một thân sở học, một thân sức mạnh, nàng hiểu tất cả mọi thứ đều là do sư phụ truyền thụ lại, thậm chí nếu không có sư phụ, có lẽ nàng và Tiểu Vũ đã sớm chết đói ở vùng hoang vu rồi.
Thu hồi tâm tư, Dạ Nhiễm ngồi khoanh chân, bắt đầu sắp xếp lại thông tin trong đầu.
Nhưng Dạ Nhiễm còn chưa bắt đầu sắp xếp, trong đầu thông tin đã tự động phân loại, hơn nữa gần chín phần trong mười phần thông tin đều ẩn đi, chỉ vẹn vẹn một phần thông tin còn lại là để nàng xem xét.
Dạ Nhiễm vừa chạm vào thông tin, lập tức mấy chữ uy mãnh màu vàng to thình lình xuất hiện trong đầu.
Cửu Thiên Diệt Thần Quyết!
Giờ phút này, Dạ Nhiễm đã bị năm chữ này gây chấn động tại chỗ, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
ở kiếp trước lúc còn rất nhỏ, nàng thường nằm trong vòng tay của sư mẫu, nghe người nói về Chư Thần Quyết của Trung Quốc năm ngàn năm trước, Cửu Thiên Diệt Thần Quyết.
Mà tương truyền, tại bên trong Chư Thần Tối Cường Giả ở trên Viêm Đế và Hoàng Đế, còn có một vị đệ nhất cao thủ thần bí.
Ngoại trừ Viêm Hoàng lưỡng đế, không ai có thể bái kiến vị cao thủ thần bí này, chỉ biết là Viêm Hoàng lưỡng đế hàng năm đều biến mất một thời gian ngắn vào cuối mùa thu, mà trong khoảng thời gian này, mọi người tương truyền rằng ngài đi gặp đệ nhất cao thủ.
Mấy trăm năm về sau, Chư Thần hai phía Đông Tây hướng tới, kéo ra bức màn che.
Năm đó, Tây Phương được thần giáo che chở, Đông Phương Chư Thần liên tiếp bại lui, cũng đúng vì như thế, vị đệ nhất cao thủ thần bí kia, lần đầu hiện thân, một thân xuất thần nhập hóa siêu cường vũ lực, một bả Xích Long trường thương hủy thiên diệt địa, chỉ một mình, hoàn toàn đánh bại Tây Phương Chư Thần!
Mà công pháp danh tự tu luyện của vị đệ nhất cường giả này, đúng là —— Cửu Thiên Diệt Thần Quyết!
Năm đó, nàng còn nhỏ không hiểu, nghe đến điều này cứ nghĩ rằng đây chỉ là một câu chuyện Thần Thoại, nàng chỉ nhớ kỹ ba cái tên.
Một là Hoàng Đế, hai là Viêm Đế, ba là năm cái chữ to, uy vũ, bá khí này.
Cửu Thiên Diệt Thần Quyết!
Cho tới nay, nàng vẫn nghĩ đó chỉ là một câu chuyện Thần Thoại, vẫn nghĩ đó chỉ là một nhân vật trong truyền thuyết, bây giờ thình lình xuất hiện trước mắt, làm sao Dạ Nhiễm có thể không kinh ngạc đến ngây người.
Dạ Nhiễm không kịp tiêu hóa nội dung trong đầu, mở to mắt nhìn hư ảnh của sư phụ trong không trung, thanh âm Dạ Nhiễm có chút run rẩy: “Sư phụ, người và sư mẫu, không có chết đúng không?”
Sư phụ, vị đệ nhất cường giả mà sư mẫu kể là người phải không?
Vậy, sư phụ người và sư mẫu vẫn còn sống, phải không?
Hư ảnh lơ lửng ở phía trung tâm nhẹ run lên một cái, sau nửa ngày mới nhẹ khẽ thở dài: “Đứa nhỏ ngốc.”
Mà Dạ Nhiễm lại nở nụ cười, thậm chí là cười phá lên cười, lập tức quỳ trên mặt đất, cung kính dập đầu ba cái “Sư phụ ở trên, đệ tử bất tài Dạ Nhiễm hành lễ, chỉ mong một ngày có thể lần nữa kính trà cho sư phụ và sư mẫu.”
Nghe được lời nói của sư phụ, Dạ Nhiễm biết, sư phụ không có chết, sư mẫu cũng không có qua đời, giờ khắc này, Dạ Nhiễm không còn biết làm như thế nào để hình dung sự phấn khích và kinh ngạc của bản thân nữa.
Sư phụ và sư mẫu, thật giống như cha mẹ của nàng, yêu thương tỷ muội các nàng, chiếu cố tỷ muội các nàng.
“Vi sư biết tâm tính của con, đợi con đem Cửu Thiên Diệt Thần Quyết này tu luyện đến tầng thứ 9, vi sư và sư mẫu của con sẽ đến thăm con.” Hư ảnh nhìn xem Dạ Nhiễm dập đầu, trong lòng đặc biệt vui mừng, tại thế gian mấy ngàn năm, nhận lấy một người đệ tử như vậy, là phúc của hắn.
Hào quang trong mắt Dạ Nhiễm lập tức tách ra, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy niềm vui và sự phấn khích: “Vâng! Tầng thứ 9, đồ nhi nhất định sẽ cố gắng!”
Sư phụ, sư mẫu, Tiểu Vũ, đi tới nơi Dị Giới này, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ được gặp lại họ, hôm nay biết được sư phụ và sư mẫu cũng không qua đời, mà sau còn có gặp lại, nội tâm Dạ Nhiễm kích động và vui vẻ vô cùng, không từ ngữ nào có thể diễn tả đươc.
“Đứa nhỏ, cố gắng tu luyện thật tốt.” Hư ảnh nhìn Dạ Nhiễm, lộ ra một nụ cười hạnh phúc, bóng người dần dần biến mất.
“Sư phụ, đợi con tới vấn an sư mẫu” Dạ Nhiễm cung kính quỳ trên mặt đất, nhìn sư phụ dần dần biến mất đến khi không còn thấy gì nữa, muốn nói lại thôi.
“Không cần lo lắng cho Tiểu Vũ, nàng có con đường của riêng mình. Sư mẫu của con nói, tiểu tử kia coi cũng không tệ, chỉ có điều theo vi sư thấy…” Hư ảnh vẫn chưa nói hết, một bàn tay trắng nõn véo lên lỗ tai của hắn, chưa chi Dạ Nhiễm đã nghe thấy thanh âm hung dữ của sư mẫu, “Chàng nhìn cái gì vậy, hừ, không phục? Vậy thì xuống hạ giới đánh bại tiểu tử kia đi!”
“Sư mẫu!” Dạ Nhiễm nghe thanh âm mềm mại có chút hung dữ, kích động gọi.
“Ha ha, tiểu Nhiễm, sư mẫu thấy tiểu tử kia rất được!!!, về phần ý kiến của sư phụ con, hừ, trực tiếp xem nhẹ là được rồi, Tiểu Nhiễm, hẹn gặp lại.” Từ trước đến nay sư mẫu đại nhân luôn lôi lệ phong hành (*quyết định nhanh chóng) sư phụ bị véo lỗ tai tuy rất giận nhưng không giám nói gì, liền biến mất ở trước mặt Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm quỳ trên mặt đất, lần nữa cung kính dập đầu ba lần, đứng dậy, nhìn vào vị trí hư ảnh vừa tiêu tan, nắm tay khẽ nắm chặt, sư phụ sư mẫu, con sẽ không phụ lòng hi vọng của hai người!
“Dạ Nhiễm?” Tiểu Khung đứng sau lưng Dạ Nhiễm, có chút không xác định được bóng lưng của nàng, liền gọi tên.
Dạ Nhiễm xoay người, nhìn hai đôi mắt yêu dị của Tiểu Khung, đôi mắt đen sáng ngời: “Tiểu Khung, đệ xuất quan?”
“Tiên Thiên tông sư? Đã phá vỡ tầng thứ nhất cấm chế ? Thật tốt quá!” Tiểu Khung thoáng cảm giác một cái gì đó rất nhẹ, cảm giác được khí tức quanh thân Dạ Nhiễm càng thêm hùng hậu, lập tức có chút kích động vỗ tay một cái.
Dạ Nhiễm cười tủm tỉm nháy mắt mấy cái “Hì, đúng vậy”
Thật ra Dạ Nhiễm có chút nghi hoặc, kiếp trước ở Trung Quốc, nàng đi vào Tiên Thiên tông sư suốt năm năm, cũng không có thể đi vào Thương Khung bảo tháp này, ngược lại hôm nay vừa vặn đột phá cấm chế.
Dường như hiểu được nghi hoặc của Dạ Nhiễm, Tiểu Khung đi đến bên cạnh Dạ Nhiễm mở miệng nói: “Đó là bởi vì kiếp trước ta không có thức tỉnh, sức mạnh của Dạ Nhiễm cũng không đủ mạnh.”
“Thức tỉnh?” Chẳng lẽ chưa ra đời?
Tiểu Khung bị Dạ Nhiễm nhìn có chút quẫn bách, sờ lên mũi, tiếp tục nói, “Về sau có thể đến Thương Khung bảo tháp để tu luyện rồi, có một số thứ sẽ hiệu quả. Nhưng sức mạnh bây giờ quá yếu nên chưa phát huy ra uy lực quá lớn, cho nên —— “
Tiểu Khung nhìn Dạ Nhiễm cười giống như một con hồ ly.
Dạ Nhiễm nhướn mày, cho nên cái gì?
“Cho nên, khi đột phá được tầng thứ nhất cấm chế này, khi muốn mở ra tầng thứ hai, không đơn giản chỉ cần đến Cửu Thiên Diệt Thần Quyết tầng thứ hai.” Nói đến đây giọng nói của Tiểu Khung dừng một chút, đi đến trước cái bệ cột điện bằng sắt nhìn có vẻ bình thường kia, chỉ vào “Cần sáu viên tinh thạch bổ sung vào chỗ trống này nữa.”
Dạ Nhiễm nhìn theo tay Tiểu Khung chỉ, bởi vì sư phụ mới xuất hiện nên không chú ý nhiều đến cái bệ lục giác, chăm chú xem xét, quả nhiên phát hiện một cái lỗ khảm hình lục giác phía trên, Dạ Nhiễm nghi hoặc, cau mày, nói: “Tinh thạch là gì?”
Nhìn bộ dạng hồ ly của Tiểu Khung, giờ khắc này Dạ Nhiễm dám thề, tuyệt đối tinh thạch rất quý hiếm.
Quả nhiên ——
Chỉ thấy, Tiểu Khung sờ lên mũi, quay đầu lại nói: “Sáu viên băng chi tinh tâm.”
Lúc ấy, Dạ Nhiễm trực tiếp đá một cước về phía Tiểu Khung, “Băng chi tinh tâm! Tại sao không nói muốn băng chi tinh vương luôn đi!”
Băng chi tinh tâm, băng chi tinh tâm
Loại băng thiên tuyết địa này ở bên trong hội tụ tinh hoa vạn vật mà tạo thành băng chi tinh tâm, Dạ Nhiễm đã nghe nói qua, lại chưa bao giờ nhìn thấy, sáu viên băng chi tinh tâm, Dạ Nhiễm chỉ nghĩ đễn thôi cũng thấy đây là bảo vật rồi.
Tiểu Khung sớm đã có chuẩn bị, bóng người xoay tròn tránh ngay được một cước của Dạ Nhiễm, hai đôi mắt nhấp nháy lơ đãng nở nụ cười, nói “Tầng thứ hai cần chính là hỏa chi tinh vương.”
“Tiểu Khung, biết rõ hỏa chi tinh vương, có ở đâu sao?” khóe miệng Dạ Nhiễm nhẹ nhàng co lại, ngẩng đầu nhìn Tiểu Khung.
“Khảm nạm trên ghế ngồi của Hỏa Long Vương được lấy từ một viên hỏa chi tinh vương.” Đây là tin tức duy nhất mà Tiểu Khung biết, đồng thời cũng là tung tích của hỏa chi tinh vương duy nhất :Hạ Lạc.
“Vậy đệ biết Hỏa Long Vương chỉ có một viên? Không, hoặc phải nói là toàn bộ hỏa hệ Long tộc chỉ có một viên?” Dạ Nhiễm nhìn Tiểu Khung, có phải nàng nên đem tiểu tử này bóp chết hay không? Cái cảm giác này, nàng thấy rất tốt, hừ.
Tiểu Khung nhún vai, thu hồi vẻ cười tà ác trên mặt, đi đến bên cạnh Dạ Nhiễm, trịnh trọng nói với Dạ Nhiễm: “Dạ Nhiễm, Thương Khung bảo tháp tổng cộng có mười ba tầng, mỗi một tầng đều cần đủ sức mạnh để mở ra, mà mỗi một tầng trong phong ấn đều có được đồ vật, tuyệt đối so với tưởng tượng còn trân quý hơn nhiều.”
“Đợi bổn cô nương tìm đồ cho đệ ăn là tốt rồi.” Dạ Nhiễm giơ tay lên gõ một cái lên đầu Tiểu Khung, sau đó giọng nói dừng lại một chút, nhướng mày hỏi, “Đệ xuất quan?”
Tiểu Khung xoa xoa đầu của mình, lắc đầu: “Không có, thời gian chênh lệch một chút có thể giúp hình thành ngưng tụ hình thể rồi.”
“Tiểu tử ngươi tiếp tục, thân thể của ta còn ở trong tình trạng hôn mê, sợ là mấy người bọn Phi Tiếu còn đang lo lắng.” lúc này chỉ có tinh thần của Dạ Nhiễm tiến vào Thương Khung bảo tháp, thân thể bên ngoài vẫn còn hôn mê.
Ý thức trở về, trong phòng, mấy người Liễu Phi Tiếu vẫn chăm chú nhìn nàng, Dạ Nhiễm chậm rãi mở mắt.
“Đội trưởng, tỷ đã tỉnh?” Tập Diệt Nguyệt trực tiếp nhảy đến bên người Dạ Nhiễm, cả buổi tối, sau lúc đội trường đột phá dường như nước mắt Tập Diệt Nguyệt không có dừng lại, mấy người Tập Diệt Nguyệt không biết chuyện gì xảy ra, thực sự không thể tới gần thân thể Dạ Nhiễm, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.
Dạ Nhiễm nhìn mấy người vây quanh bên người nàng, Liễu Phi Tiếu và mọi người mặt lộ vẻ quan tâm, khóe miệng nàng cong lên gợi một nụ cười, ngồi dậy, cười tủm tỉm nháy mắt mấy cái: “Không có việc gì rồi, ngược lại là mọi người, cần phải cố gắng lên, đừng để bị ta bỏ quá xa nha.”
“Đội trưởng chờ xem, chúng ta nhất định rất nhanh đuổi theo tỷ” đôi bàn tay trắng như phấn củaTập Diệt Nguyệt quơ quơ trên không trung, đều là người có tài năng, đều là người trong cùng tiểu đội, tự nhiên tất cả bọn họ đều muốn hướng Dạ Nhiễm làm chuẩn, khoảng cách quá xa, thật không nên.
Liễu Phi Tiếu nháy mắt mấy cái, phóng ra quanh thân một thoáng khí tức, lập tức tròng mắt Dạ Nhiễm hơi híp lại, thở dài, “Phi Tiếu, huynh đúng là đồ thiên tài yêu nghiệt.”
Dạ Nhiễm tiến được vào là nhờ vào cái huyết chưởng kia bức bách đột phá được cánh cửa cuối cùng, vậy mà giờ phút này một thiếu niên như Liễu Phi Tiếu khoảng cách với Tiên Thiên tông sư chỉ kém có một chút.
Dạ Nhiễm thoáng suy nghĩ một phen, bởi vì đã tiến them một bước, nên nội lực trong cơ thể lúc này rất hùng hậu, hoàn toàn có thể trợ giúp Phi Tiếu một tay, giương mắt nhìn nhìn thời tiết, còn chưa tới hừng đông, lập tức hướng Liễu Phi Tiếu cười nói “Phi Tiếu, ta giúp huynh đột phá Tiên Thiên.”
Liễu Phi Tiếu sửng sốt, hắn không nghe lầm chứ?
Dạ Nhiễm nhìn về phía mấy người Tập Diệt Nguyệt, nói: “Diệt Nguyệt, Thừa Trạch, Mạt Tiêu, La Lỵ, mọi người hộ pháp.”
Bốn thiếu niên thiếu nữ đáp ứng một tiếng, lập tức đã bắt đầu hộ pháp, hôm nay ở khắp mọi nơi đều nguy hiểm, chỉ có sức mạnh càng mạnh mới có thể đột phá được cửa ải cuối cùng, nhưng trong lòng lại sợ hãi vì Tạp Tạp thần bí kia, bọn họ nhất định phải đi dò xét một phen!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là —— sức mạnh tăng lên.
Bây giờ Liễu Phi Tiếu cũng hiểu rằng đội trưởng không phải nói giỡn, lúc Dạ Nhiễm hạ lệnh, lập tức khoanh chân ngồi xuống ở phía trước Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm lấy ra một viên đan dược, đưa cho Liễu Phi Tiếu: “Ăn vào.”
Tiếp nhận đan dược Liễu Phi Tiếu không chút do dự, trực tiếp nuốt xuống, đan dược vừa nuốt lập tức biến hóa, lập tức một cỗ năng lượng hùng hậu trong Đan Điền khuếch tán đi ra, Liễu Phi Tiếu lập tức ổn định tâm thần.
Dạ Nhiễm đem nội lực vận đến song chưởng, thoáng một cái nhắm ngay hai huyệt vị chống đỡ sau lưng Liễu Phi Tiếu .
Một cỗ nội lực hung hậu theo lòng bàn tay Dạ Nhiễm đi đến huyệt Đan Điền của Liễu Phi Tiếu, sau đó hội tụ cùng nội lực Phi Tiếu, nội lực cuồn cuộn cuồn cuộn từng bước đột phá.
Trên trán Liễu Phi Tiếu chảy một chút mồ hôi lạnh, Dạ Nhiễm lập tức quát nhẹ một tiếng: “Phá cho ta!”
Theo tiếng Dạ Nhiễm quát nhẹ, một cỗ nội lực hùng hậu lập tức tại huyệt Đan Điền Liễu Phi Tiếu cuộn trào!
Oanh ——
Nội lực hội tụ, đột nhiên đột phá bình chướng cửu giai võ giả đỉnh phong!
Quanh thân Liễu Phi Tiếu ngưng tụ khởi một tầng sương trắng, trong mắt Dạ Nhiễm lóe lên tia vui vẻ, chậm rãi thu công, bình chướng đã đột phá, kế tiếp là giai đoạn nước đến thành kênh mương rồi.
Toàn bộ quá trình nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng trên thực tề đã phải làm xuyên suốt ba giờ.
Sau ba giờ, theo sương trắng tiêu tán, Liễu Phi Tiếu thành công đi vào Tiên Thiên tông sư, chính thức đi vào hàng ngũ võ giả.
Nhắc đến cửu giai võ giả, giống như là đứa nhỏ ở nhà trẻ, chỉ là hàng ngũ võ giả có bước đi cơ bản nhất, về sau đi vào Tiên Thiên tông sư, mới xem như một võ giả thật sự.
Liễu Phi Tiếu mở ra đôi mắt đen sáng chói, lông mi hưng phấn, kế tiếp nhảy lên, vung lên một quyền hướng phía Dạ Nhiễm bay đến: “Ha ha ha, đội trưởng, tiếp một quyền của ta!”
Nhìn thấy Phi Tiếu đột nhiên vung nắm đấm đến, Dạ Nhiễm cũng nhịn không được nữa phá lên cười, thân hình lóe lên, nghênh đón một quyền nắm đấm Liễu Phi Tiếu: “Tốt, Phi Tiếu đã cao hứng, ta sao có thể làm mất hứng ? !”
Hai đấm trên không trung đụng nhau, hai người lập tức từ không trung tách ra, Dạ Nhiễm nhìn nắm đấm của mình đỏ bừng, Liễu Phi Tiếu chậc chậc thở dài, “Phi Tiếu, tiểu tử huynh thật không biết thương hương tiếc ngọc à?”
Trên không trung Liễu Phi Tiếu khẽ giật mình, quả thực kinh ngạc bởi những lời nói ra từ miệng đội trưởng, vừa muốn mở miệng nói cái gì, bỗng nhiên từ phía sau lưng truyền đến một hồi ớn lạnh, trong thân Liễu Phi Tiếu kêu lên một hồi chuông báo động, vừa muốn trốn tránh, bả vai đã bị bắt lấy.
Một tay Dạ Nhiễm bắt lấy bả vai Liễu Phi Tiếu, vận nội lực, nắm lấy Liễu Phi Tiếu trực tiếp đá văng ra ngoài! Liễu Phi Tiếu bị chiêu thức đánh bất ngờ của Dạ Nhiễm nên trở tay không kịp, nhẹ nhàng hạ người xuống đất, Dạ Nhiễm công kích đã theo sát tới!
Liễu Phi Tiếu chỉ cảm thấy trước mặt bạch quang lóe lên, ngay sau đó mũi kiếm sáng loáng kề trên cổ họng của hắn.
Dạ Nhiễm cười tủm tỉm nhìn Liễu Phi Tiếu: “Còn muốn tiếp tục hay không ?”
Liễu Phi Tiếu nhìn dáng tươi cười xấu xa của đội trưởng nhà mình, vội vàng giơ hai cánh tay, “Đội trưởng quả nhiên là đội trưởng, Phi Tiếu bái phục…”
Dạ Nhiễm thu hồi trường kiếm, xoay người đang muốn hô mấy người Tập Diệt Nguyệt, thì một thanh đoản kiếm lại bỗng nhiên xuất hiện ở trên cổ họng của nàng.
Liễu Phi Tiếu nháy mắt cười tủm tỉm nhìn Dạ Nhiễm, “Đội trưởng, cái này có phải gọi là binh bất yếm trá.”(binh bất yếm trá: việc quân cơ không nề dối trá; nhà quân sự luôn phải lừa địch)
Dạ Nhiễm mình cố nén xúc động, mắt trợn trắng, tiểu tử này, thực là lúc nào cũng sẽ không chịu thua.
“Ah ừ, vận dụng không sai.” Dạ Nhiễm hất càm lên, đắc ý nhìn Liễu Phi Tiếu.
Sau đó, nhìn Liễu Phi Tiếu thu hồi đoản kiếm rủ đầu xuống, thiệt là, cho là mình có thể hòa nhau một ván, mới phát hiện dù dùng đến vũ khí vẫn bị đội trưởng giáo huấn như thường, hắn có giống tự lấy đá đập chân mình hay không?
“Đi thôi, đoán chừng mọi người cũng đều đến đông đủ rồi.” Dạ Nhiễm vỗ vỗ bả vai Liễu Phi Tiếu, dương dương tự đắc, Xú tiểu tử, ta dù thế nào cũng sống lâu hơn ngươi hai mươi năm.
Vì vậy Liễu Đại thiên tài, thành thật đi theo sau lưng Dạ Nhiễm, âm thầm tự nói về sau tuyệt đối không nên cùng đội trưởng đối đầu, cho dù như thế nào đi nữa, khẳng định kết quả đều là tự chôn sống mình!
Tâm tình Dạ Nhiễm thật tốt đẩy cửa phòng ra, mấy người Tập Diệt Nguyệt đều đứng ở ngoài cửa, nhìn Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu bật cười, bốn đôi mắt lập tức phát sáng lên, lại ảm đạm rồi chớp mắt một cái.
Đội trưởng và Phi Tiếu đều bước lên hang ngũ Tiên Thiên tông sư, mà bọn họ vẫn còn đang dừng lại ở bát giai võ giả.
Dạ Nhiễm nhìn mấy người Tập Diệt Nguyệt, híp mắt nói: “Chỉ cần mọi người tu luyện đến cửu giai vô giả, ta liền giúp đỡ mọi người trực tiếp đột phá Tiên Thiên!”
Mấy người Tập Diệt Nguyệt đối với lời nói của Dạ Nhiễm cực kì tin tưởng, huống chi tối hôm qua còn có Liễu Phi Tiếu là người thật vật thật, chỉ kém hoa chân múa tay vui sướng.
Sáu người ra khỏi phòng, đi đến sân nhỏ, bốn người Tập Diệt Nguyệt trở về đội ngũ, Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu đứng lại chỉnh tề đội ngũ 500 người.
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu chỉ vừa xuất hiện, lập tức con mắt mấy thiếu niên thiếu nữ trong đội ngũ đột nhiên co rút lại!
Tiên Thiên tông sư!
Mười lăm tuổi thất giai võ giả, là thiên tài.
Mười lăm tuổi bát giai võ giả, là kỳ tài.
Mười lăm tuổi cửu giai võ giả, là quỷ tài.
Như vậy mười lăm tuổi đã tiến vào Tiên Thiên tông sư? Cái gì mới đủ để để hình dung? !
Không, cái kia quả thực quá biến thái!
Woa! Lúc này không biết bao nhiêu thiếu niên thiếu nữ ngưỡng mộ sức mạnh của Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu, ánh mắt không khỏi sáng lên khi nhìn thấy hai người!
Cái gì gọi là đả kích người? Cái gì gọi là kích thích người? Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu, còn có phải là người hay không! Mọi người trong lòng cuồng hô, quả thực là khóc không ra nước mắt.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều tôn kính nhìn Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu.
Cửu giai võ giả và Tiên Thiên tông sư, tuy gần kề chỉ kém nhau một cấp bậc, nhưng mà sức mạnh cách xa vạn dặm.
Một cái Tiên Thiên tông sư, đủ để đơn giản bóp chết năm cái cửu giai vô giả. Đương nhiên, võ giả như Dạ Nhiễm lại là một chuyện khác để nói.
Linh Ngọc Nhi đứng trong đội ngũ, thần sắc phức tạp, mười năm khổ luyện, sư phụ nói thiên phú của nàng hơn hẳn các bạn cùng trang lứa, nhưng mà khi tới Học viện Quân sự này, sức mạnh thiên phú của nàng, so với toàn bộ tiểu đội Dạ Nhiễm, đều không là gì.
Linh Ngọc Nhi nhìn Dạ Nhiễm, đáy mắt lóe lên tia ánh sáng nhìn không thấu.
Dạ Nhiễm nheo mắt lại nhìn lướt qua mọi người, cất giọng nói: “Tất cả đã sẵn sàng? Hạ một thành trì, tuyệt đối sẽ không đơn giản như hạ bức tường trắng bao quanh sân bãi nghỉ ngơi của chúng ta.”
“Sẵn sàng!” Tất cả mọi người cao giọng trả lời, bọn họ đều chuẩn bị xong! Săn giết quái vật, tăng sức mạnh lên, đoạt được nghịch thiên đan!
“Rất tốt, đi theo ta!”khóe môi Dạ Nhiễm cong lên một nụ cười, rất tốt, đối với ánh mắt kiên định của những học viên này rất hài lòng.
Năm người Vô Địch thần đội và Dạ Nhiễm vượt lên đầu, mọi người tiến lên cùng Vô Địch thần đội, hỏa thiêu toàn bộ thành trì và quân địch, đội ngũ chỉnh tề hướng một thành trì khác xuất phát.
Ra khỏi cửa thành, Dạ Nhiễm lấy ra cờ đại diện của Học viện Quân sự, rồi vận khinh công, bay lên, trực tiếp cắm cờ lên cổng thành! Thành trì này, đã bị Học viện Quân sự chiếm đóng!
Mọi người thấy động tác của Dạ Nhiễm, ngay ngắn hướng lên ngọn cờ được cắm trên cổng thành thực hiện chào theo nghi thức quân đội, sau đó, dưới sự dẫn dắt của Dạ Nhiễm, quay người, tiến đến một thành trì khác.
Thành trì thứ hai là một trong mười ba tiểu thành của Tuyết Quốc – Tuyết Hoang thành.
Cửa thành đóng kín, đứng ở bên ngoài Tuyết Hoang, Dạ Nhiễm dừng bước lại, phất phất tay với mọi người : “Toàn bộ dùng khinh công bay vào thành trì, không được mở cổng thành ra!”
Trước khi dến thành trì này, Dạ Nhiễm đã cảm nhận được trên cổng thành tựa hồ có kết giới, đến lúc tới nơi, Dạ Nhiễm có thể khẳng định chắc chắn, mỗi một thành trì lúc này đều tương đương với nguyên một người rồi.
501 người, vừa vận khinh công đến Tuyết Hoang thành, đập vào mặt là vô số bầy quái vật!
Cả ngày hôm qua đồ sát, các vị đệ tử có thể nói là bây giờ đối diện với mấy con này quái vật này mặt đã không đổi sắc tim đã không nhảy rồi.
Dạ Nhiễm nhìn bầy quái vật, đáy mắt lóe lên tia hàn ý: “Giết cho ta! Ban thưởng giống như ngày hôm qua!”
Nghe được lời ban thưởng của Dạ Nhiễm, trừ mười tiểu đội đã đạt được nghịch thiên đan, các đội khác phảng phất giống như đánh máu gà, lập tức hướng về phía bầy quái vật chém giết!
Hiện tại bọn họ không sợ nhiều quái vật, chỉ sợ quái vật đến thiếu, không đủ cho bọn họ giết.
“Mạt Tiêu, Thừa Trạch, Diệt Nguyệt, La Lỵ, chiến trường này giao cho mọi người, cũng không thể làm yếu đi tên tuổi thần đội .” Dạ Nhiễm cười tủm tỉm nhìn bốn đội viên nhà mình, bây giờ nàng và Liễu Phi Tiếu đi vào Tiên Thiên, những con quái vật này đều không là gì, đưa tay có thể bóp chết một mảng lớn.
“Không có vấn đề!” Bốn người bọn Tư Mạt Tiêu cùng đồng thanh trả lời, xoay người gia nhập cuộc chiến, sức mạnh sức mạnh! Hiện tại bọn họ cần có nhất là sức mạnh, nhất định không thể rớt lại phía sau đội trưởng và Phi Tiếu quá nhiều, không phải sao?
Hai người Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu chân nhón nhẹ một cái, đơn giản đứng trên không trung, không phải khinh công, mà là sức mạnh khi bước vào Tiên Thiên tông sư, liền có thể ngự không phi hành.
Hai người mình phóng thích Thần Niệm, bao trùm lấy toàn bộ Tuyết Hoang thành, đợi đến khi Dạ Nhiễm phát hiện không còn bất kỳ nguy hiểm nào, Dạ Nhiễm đảo mắt nhìn Liễu Phi Tiếu cười nói: “Phi Tiếu, Tiên Thiên tông sư liền có thể áp dụng vào việc thi tốt nghiệp Học viện Quân sự, huynh nghĩ như thế nào?”
Đúng vậy.
Bình thường các học viên Học viện Quân sự đều là tự chủ xin tốt nghiệp,vượt qua mấy môn khảo hạch, là trực tiếp được tốt nghiệp.
Mà nhiều học viên, vẫn lựa chọn ở lại học viện quân sự, đến nay không người nào đủ thần thông để đứng đầu thần đội, đặt một hỏi lớn về sức mạnh của người đứng đầu.
“Đội trưởng muốn tốt nghiệp?” Liễu Phi Tiếu không đáp hỏi lại.
Dạ Nhiễm chăm chú nhìn Liễu Phi Tiếu nghiêm túc, lắc đầu, nói: “Không biết.”
“Chỉ cần đội trưởng vẫn còn, Vô Địch thần đội tuyệt đối sẽ không có người rời đi” Liễu Phi Tiếu kiên định mà khẳng định nói, chỉ cần Dạ Nhiễm vẫn còn, Vô Địch thần đội vĩnh viễn tuyệt đối không giải tán!
“Ha ha ha, coi như là theo học viện tốt nghiệp, Vô Địch thần đội cũng tuyệt đối không giải tán.” Dạ Nhiễm vô cùng vui vẻ nở nụ cười, Vô Địch thần đội, bọn họ là chiến hữu, là huynh đệ, là tỷ muội, là người thân.
Ngay cả trong tương lai nếu có xa nhau, thì tiểu đội của họ vẫn mãi tốn tại.
“Đội trưởng, đối với Linh Ngọc Nhi, muội nghĩ như thế nào?” Liễu Phi Tiếu nhìn phía dưới, người sát phạt chí khí không kém gì mấy người Diệt Nguyệt – Linh Ngọc Nhi, nhăn nhíu mày, Linh Ngọc Nhi và Dạ Nhiễm là địch thủ sự thật này không thể phủ nhận.
Dạ Nhiễm nhìn lướt qua phía dưới, chỗ Linh Ngọc Nhi, chậm rãi lắc đầu: “Phi Tiếu, kể từ lúc mới bắt đầu, nàng ta đã thua rồi.”
Thân hình Liễu Phi Tiếu khẽ run rẩy, bờ môi giật giật, nhìn Linh Ngọc Nhi rồi thở dài một tiếng, yêu không sai, chỉ là yêu mến sai người, còn lại lòng tràn đầy vết thương, hi vọng Linh Ngọc Nhi đừng để vì ái sinh hận, mà làm chuyện điên rồ.
“Không đề cập tới nàng nữa, ngược lại là huynh, lúc nào mới có thể đem Diệt Nguyệt của chúng ta lừa gạt mang về nhà hả?” Dạ Nhiễm mang theo vài phần chế nhạo nh́n Liễu Phi Tiếu, thiếu niên Phi Tiếu đối với tâm tư Diệt Nguyệt, mấy người bọn họ người đều phát hiện, lại ngược lại là không thấy tiểu tử này ra tay.
Liễu Phi Tiếu nghe được lời nói của Dạ Nhiễm quẫn bách không đáp lại được lời chế nhạo của nàng, mà là thật sâu nhìn một bộ Kim Y phía dưới tựa như thiếu nữ Chiến Thần kiêu ngạo, trong thanh âm của Liễu Phi Tiếu tràn đầy chăm chú: “Đội trưởng, bây giờ ta không có năng lực mang lại cho nàng hạnh phúc.”
Hắn bây giờ quá yếu, từ nhỏ yếu đến cường giả chân chính trước mặt, liền một mạch, không được đi ra ngoài.
Hắn không phải là không muốn đáp trả lại tâm tư của Diệt Nguyệt, chỉ là hắn là một nam nhân, tại phần cảm tình này trước khi nói ra hắn nhất định phải có đầy đủ năng lực để cho Diệt Nguyệt thấy hắn hoàn toàn có thể bảo vệ được người mình yêu.
Mà hôm nay, ngoại trừ một thân sức mạnh Tiên Thiên tông sư này, hắn còn không có cái gì.
Dạ Nhiễm nhìn thật sâu Liễu Phi Tiếu, sau nửa ngày mới cười nói: “Huynh coi chừng Diệt Nguyệt bị cướp đi đó.”
Liễu Phi Tiếu nhướng mày, đáy mắt xuất hiện một tia hàn ý: “Ta ngược lại là muốn nhìn một chút xem ai dám đối đầu với Vô Địch thần đội chúng ta.”
Xì…
Dạ Nhiễm nhịn cười không được mà bắt đầu vỗ vỗ bả vai Liễu Phi Tiếu, nói: “Phi Tiếu, đội trưởng ủng hộ huynh, chúng ta giúp huynh đập bay hết đám ruồi!” Tại thời điểm này, Liễu Phi Tiếu hơi lung túng, thoáng một cái, đội trưởng đem mình làm thành cái vỉ đập ruồi đấy ư.
Hai người Dạ Nhiễm trên không trung nhàn nhã tản bộ nói chuyện phiếm, còn Thần Niệm lại luôn luôn chú ý đến tất cả động thái ở phía phía dưới .
Tại thời điểm đó, một thiếu niên trên thân dính đầy máu tươi của quái vật, tay lau lau trên trán, nhìn Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu trên không trung, ai oán hướng về phía đội trưởng nhà mình rống lên một tiếng: “Trung đoàn trưởng chung quy người trên không trung tản bộ cùng đội phó …”
Mà bọn họ lại phải ở chỗ này chém giết vô số huyết tinh quái vật, ah ah, hắn cũng muốn tản bộ trên không trung.
BA~!
Một cánh tay đánh tới sau gáy thiếu niên kia, cùng với nó là tiếng gào to của một vị đội trưởng thiếu niên: “Đồ đần! Ngươi đột phá Tiên Thiên tông sư, trung đoàn trưởng khẳng định cũng kéo ngươi đi tản bộ!”
Tất cả ai oán của vị thiếu niên kia trong nháy mắt đều biến mất, bởi vì một con quái vật đã hướng phía hắn vọt tới, trong lúc quần quái bị phân tâm nên hậu quả là bị nó xắn xé một mảnh vải lớn ở quần, hắn nhanh chóng xé áo bên ngoài xuống, buộc lại quanh hông, thiếu niên hoàn toàn bộc phát ra: “Ah ah, quái vật để mạng lại! Rõ ràng dám kéo quần ta!” Đặc biệt còn có sự hiện diện của trung đoàn trưởng và đội phó, càng khiến thiếu niên không thể giữ được bình tĩnh.
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu trên không trung buồn cười, Học viện Quân sự thu nhận các học viên, thật sự rất có cá tính.
“Đội trưởng, nhanh đến trung tâm, bên trái và phía sau Tuyết Hoang thành còn có mấy bầy quái vật, hai người chúng ta đi giải quyết.” Liễu Phi Tiếu nhìn thời gian, suy nghĩ một lát, mặc dù quan trọng là tăng cường sức mạnh, nhưng đồng thời cũng phải cạnh tranh với hai học viện khác, vậy thì tiện thể chiếm luôn mấy cái thành trì này.
Thần Niệm Dạ Nhiễm nhìn một lượt, nhẹ gật đầu: “Cũng tốt, ở chỗ này nghỉ ngơi một lát,qua giữa trưa lại xuất phát đến hạ một thành trì khác.”
Lập tức hai người Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu tách ra, Dạ Nhiễm đi bên trái, Liễu Phi Tiễu tự nhiên đi phía sau.
Nhìn bọn quái vật phía dưới, Dạ Nhiễm cũng không có chút do dự nào, lập tức trên không trung, hai tay ở trước ngực kết xuất một cái ấn ký, một chữ “Đấu” màu vàng cực lớn xuất hiện sau lưng Dạ Nhiễm!
Hai tay Dạ Nhiễm hướng phía trước, hét lớn một tiếng: “”Cửu Tự Chân Ngôn” tầng thứ ba —— Đấu, đánh cho ta!”
Chữ Đấu cực lớn lập tức bắt đầu bao trùm toàn bộ bầy quái vật, những nơi đấu chữ đi qua, tất cả quái vật đều hóa thành tro bụi, trực tiếp tinh lọc.
Chỉ cần một chiêu!
Ngày hôm qua, Dạ Nhiễm sử dụng tầng thứ nhất và tầng thứ hai cũng không thể giết chết quá nhiều quái vật, hôm nay chỉ sử dụng tầng thứ ba, hơn mười vạn quái vật lập tức biến thành tro bụi.
Dạ Nhiễm nhìn hai tay của mình, khóe miệng lộ ra một nụ cười, cái này —— đúng là sức mạnh!
Hôm nay sử dụng “Cửu Tự Chân Ngôn” tầng thứ ba, Dạ Nhiễm thấy cũng không tiêu tán bao nhiêu nội lực trong cơ thể hùng hậu nội lực của mình.
Sức mạnh của Tiên Thiên tông sư cùng võ giả tầm đó, cách biệt một trời.
Khoảng cách Dạ Nhiễm tương đối gần các học viên, các học viên thấy một cảnh như vậy lập tức nuốt một ngụm nước bọt, sức mạnh đột phá của trung đoàn trưởng, thật kinh khủng!
Căn bản bọn họ không thể tượng tưởng nổi sức mạnh chiến đấu của Dạ Nhiễm ở vùng trung tâm.
Giải quyết xong bọn quái vật, Dạ Nhiễm trực tiếp tìm cái nóc nhà ngồi lên, đáy lòng hô một tiếng: “Tạp Tạp.”
Giọng nói Tạp Tạp lập tức xuất hiện trong đầu Dạ Nhiễm, “Nhiễm Nhiễm, làm sao vậy?”
“Tu luyện trong Thương Khung bảo tháp như thế nào?” Tối hôm qua sau khi nàng tỉnh lại, Tạp Tạp vừa biết được Thương Khung bảo tháp có thể tiến vào, Tạp Tạp lập tức thật hưng phấn chạy đi vào, cho tới bây giờ đều không có đi ra.
“Ừ ừ, Nhiễm Nhiễm, tại đây linh khí thật sự rất dồi dào, so với cấm địa thì chỉ kém có một chút. Bổn đại gia mới ở đây một giờ mà đã có cảm giác tiến bộ rồi!!!.” giọng nói hưng phấn của Tạp Tạp vang lên trong đầu Dạ Nhiễm.
“Một giờ?” Dạ Nhiễm sờ mi tâm mình, theo Tạp Tạp tiến vào Thương Khung bảo tháp cho tới bây giờ, có vẻ như đã qua mười giờ rồi!
“Đúng vậy đúng vậy, Nhiễm Nhiễm, vừa vặn đưa nhân tài như bổn đại gia vào đến nha.” ngược lại Tạp Tạp cái gì cũng không biết, vẫn còn đang suy tư về sự nghi hoặc lúc nãy của Nhiễm Nhiễm.
Khóe mắt Dạ Nhiễm nhảy dựng, vừa muốn nói gì, thì giọng nói lạnh lùng của Tiểu Khung truyền ra: “Quên nói cho tỷ biết rồi, thời gian bên trong Thương Khung bảo tháp có thể được điều chỉnh ở trạng thái trước sau 1-10 hoặc là 10-1 so với hiện thực.”
Dạ Nhiễm mở to hai mắt kinh ngạc, tầng thứ nhất còn có cái hiệu quả như vậy sao? Nếu là điều chỉnh thành 1-10, cái kia, không phải là một ngày ở thế giới bên ngoài tương đương với mười ngày trong bảo tháp sao?
Hơn nữa với linh lực hùng hậu này, cái này, tác dụng quả thực là nghịch thiên!
“Tiểu Khung, trực tiếp đem thời gian bên trong Thương Khung bảo tháp điều chỉnh 1-10.” Dạ Nhiễm lập tức nói với Tiểu Khung.
“Không có vấn đề, đã điều chỉnh tốt rồi, ta tiếp tục bế quan.” Tiểu Khung trực tiếp điều chỉnh trong tâm trí, Thương Khung bảo tháp liền điều chỉnh tỉ lệ thời gian.
Ngay sau đó Dạ Nhiễm giải thích một phen với Tạp Tạp, Tạp Tạp càng hưng phấn dậm chân “Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia phải ở chỗ này tu luyện rồi, Nhiễm Nhiễm có việc trực tiếp hô bổn đại gia.”
Sau đó, không còn bất cứ âm thanh nào của đại gia Tạp Tạp.
Dạ Nhiễm bất đắc dĩ ôm trán, gia hỏa bên người nàng bề ngoài thật giống như một người lôi lệ phong hành (*quyết định nhanh chóng).
Trong phút chốc, bóng người Liễu Phi Tiếu liền từ không trung bay tới, thiếu niên Phi Tiếu không có khách khí, trực tiếp ngồi bên cạnh Dạ Nhiễm.
“Đoán chừng qua nửa giờ nữa mọi người cũng sẽ giải quyết xong, đội trưởng, chúng ta có nên đến một nơi sạch sẽ để chút nữa cho mọi người ăn ít đồ?” Liễu Phi Tiếu vừa mới trên đường thăm dò tình hình mỗi đội về lập tức mở miệng nói với Dạ Nhiễm.
“Đến nơi trống đó đi.” Dạ Nhiễm vừa cười tủm tỉm vừa chỉ tay vào nơi nàng mới động, những nơi “Cửu Tự Chân Ngôn” đi qua, tất cả huyết tinh khí tà ác đều được tinh lọc sạch sẽ.
Khóe miệng Liễu Phi Tiếu co lại, đội trưởng đại nhân, ngài có phải muốn đánh như vậy để kích người hay không!
27 phút đồng hồ.
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu đứng trên không trung nhìn các học viên đã hoàn toàn giải quyết xong lũ quái vật, khóe miệng khẽ nở nụ cười, Dạ Nhiễm chỉ một chỗ, nói: “Bên kia có một hồ nước, tất cả mọi người đi tắm rửa qua, 10 phút sau đến đây tập hợp.”
Đội ngũ chỉnh tề lập tức tự động biến mất, 10 phút sau, mọi người tinh thần sảng khoái một lần nữa đứng thành đội ngũ trước mặt Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu.
Liễu Phi Tiếu chỉ chỉ hai người vừa mới tắm rửa sạch sẽ vào nơi để cái bếp lớn, nói: “Dựa theo đội ngũ trước đó làm thành một vòng tròn, ở chỗ này cơm nước xong xuôi rồi tiến đến hạ thêm một thành trì nữa.”
“Vâng!” Tất cả đồng thanh trả lời, nhanh chóng xếp thành hình tròn rồi ngồi xuống.
Tại thời điểm này, không cần Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu nói rõ, trong các đội ngũ liền đi ra, kể cả Tập Diệt Nguyệt một trong sáu thiếu nữ duy nhất, lấy đồ ăn ra, bắt đầu làm cơm trưa.
Liễu Phi Tiếu nhìn bóng lưng của Diệt Nguyệt, dần dần thành bong bóng màu hồng, ánh mắt Dạ Nhiễm thoáng một chút lạnh, ừ , cũng chỉ là một lát mà thôi.
Một cậu thiếu niên gần Dạ Nhiễm, giương mắt nhìn về phía Dạ Nhiễm, muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Trung đoàn trưởng đột phá đến Tiên Thiên tông sư rồi sao?”
Dạ Nhiễm quay đầu, nhìn thấy chính là cậu thiếu niên kia, người lúc nãy đã gây cho nàng ấn tượng sâu sắc, thiếu niên này cho người cảm giác hoàn toàn thuộc về tàn nhẫn, nhưng Dạ Nhiễm biết rõ thiếu niên này cực kỳ trọng nghĩa khí.
Thiếu niên kia nói xong, ánh mắt của tất cả học viên đều rơi trên người Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu, cho dù đã xác định, nhưng bọn họ vẫn muốn nghe Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu tự mình xác nhận.
Dạ Nhiễm khẽ cười nói, “Ừ, tối hôm qua vừa mới đột phá.”
Tầm mắt của mọi người lại lần nữa nhìn về phía Liễu Phi Tiếu.
Thiếu niên Phi Tiếu bị mọi người nhìn chăm chú nên chuyển ánh mắt từ trên người Diệt Nguyệt sang nhìn mọi người chậm rãi nhẹ gật đầu: “ Ừ, buổi sáng vừa mới đột phá.”
Tâm tư suy đoán đã được một phen ngưỡng mộ, chính thức nghe được Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu thừa nhận, nội tâm mọi người lại được một phen chấn động không biết nói gì nữa.
Mười lăm tuổi đã tiến vào Tiên Thiên tông sư, cái này truyền đi, không biết trên toàn bộ đại lục lại nổi lên sóng to gió lớn đến thế nào nữa.
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu hai cái tên này, dần dần được lưu truyền trong toàn bộ đại lục, là cường giả chân chính trong lòng mọi người, lại có một phen đánh giá.
Cơm trưa làm tốt, đại đa số các thiếu niên và thiếu nữ đều cầm trong tay đồ ăn thơm nức, nhưng lại không cách nào động đũa nuốt xuống được, trong đầu chỉ hiện ra một trời đầy huyết tinh quái vật.
Chỉ có bốn người mặt không đổi sắc ăn đồ ăn với tốc độ nhanh nhất.
Dạ Nhiễm, Liễu Phi Tiếu, thiếu niên âm tàn, Linh Ngọc Nhi.
Dạ Nhiễm buông chén đũa, ánh mắt quét một lượt hết mọi người, giọng nói có chút lạnh như băng: “Mọi người bây giờ đã đạt tới cảnh giới không cần ăn cơm rồi sao? Chẳng lẽ mọi người hi vọng buổi chiều có người bởi vì đói khát mà bị quái vật đả thương thậm chí giết chết? Coi như ăn không trôi cũng cố nuốt xuống cho ta!”
Ánh mắt Dạ Nhiễm lạnh như băng chạm đến chỗ bốn người Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạt Tiêu, bốn thiếu niên thiếu nữ chạm đến ánh mắt của đội trưởng, lập tức cắn răng một cái nhắm mắt lại, thậm chí không cần nhai, trực tiếp đem đồ ăn nuốt vào.
Dạ Nhiễm nheo nửa mắt lại, nhìn bốn người Tư Mạt Tiêu, âm thanh lạnh lùng nói: “Không có lần sau!”
Bốn người Tư Mạt Tiêu lập tức ngồi thẳng người, cứng ngắc lấy gật đầu, đội trưởng là thương bọn họ, che chở cho bọn họ, nhưng vừa động đến loại chuyện này, nếu không nghe theo lời Dạ Nhiễm, bọn họ tuyệt đối không chịu nổi hình phạt của Dạ Nhiễm.
Các học viên khác thấy một cảnh như vậy, cho dù trong dạ dày lại cuồn cuộn, nhưng đụng phải ánh mắt của Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu, cũng cố nuốt đồ ăn xuống.
Dạ Nhiễm nhìn mọi người ăn đồ ăn, âm thầm nhẹ gật đầu, trải qua trải nghiệm lần này, tương lai trên Nhân Ma chiến trường, những tân sinh này biểu hiện tuyệt sẽ không thua mảy may kém so với lão sinh (học sinh lâu năm)!