Mục lục
Tà Y Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Linh

Beta: Nhã Vy

Tuy Quân Mặc Ca cảm thấy nghi hoặc, nhưng lại không nghĩ nhiều, nàng vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra được học tỷ ở trước mặt chính là Dạ Nhiễm đã qua dịch dung.

Quân Mặc Ca quay đầu gật đầu với những người trong phòng bế quan, sau đó cũng Dạ Nhiễm ra khỏi phòng bế quan.

Dạ Nhiễm tuy mặt ngoài bất động thanh sắc, kì thực đều nhìn qua đại khái những người bên trong, căn cứ vào tư liệu lấy được trước đây, cơ bản là đem tên tuổi của những người đó nhớ lại.

“Không biết học tỷ tìm ta có chuyện gì?” Quân Mặc Ca nhìn Dạ Nhiễm, lạnh nhạt mỉm cười, biểu lộ khó hiểu.

“A…, học muội, ta là có nghe qua một chút…” Dạ Nhiễm ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng cùng ngọt ngào, sau đó lại cúi thấp đầu, thấp giọng nói: “Cẩn vương gia, là ca ca của học muội sao?”

Quân Mặc Ca vừa nghe được lời nói của Dạ Nhiễm, lập tức đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét, lại là một nữ nhân háo sắc muốn nhờ nàng để quen biết Quân Mặc Hoàng.

Dạ Nhiễm rủ xuống ánh mắt vui vẻ, thiếu nữ mười lăm tuổi, tâm tư sao có thể kín đáo, nàng cùng lắm cũng mới có mười lăm năm kinh nghiệm nhân thế.

Lúc này, hai người đã đi vào một gian phòng bế quan không người, đóng cửa phòng bế quan lại, Quân Mặc Ca thản nhiên nói: “Học tỷ, hoàng huynh hắn có nữ nhân hắn thích rồi.”

Đáy mắt Dạ Nhiễm xẹt qua tia thương tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào điềm đạm đáng yêu: “Học muội có thể hay không an bài ta cùng hắn gặp mặt …”

Quân Mặc Ca đáy mắt thật sâu chán ghét, không nhìn kỹ sẽ không mảy may phát hiện được: “Thật có lỗi, ta không giúp ngươi được.”

Dạ Nhiễm mắt cúi xuống, hai vai run run, như là đang khóc.

Ngay lúc này, Dạ Nhiễm truyền âm với Tạp Tạp trong tay áo: “Tạp Tạp, chờ một chút hành sự tùy theo hoàn cảnh, làm cho nàng ta chóng mặt hôn mê.”

Tạp Tạp lặng yên cười cười, trả lời: “Giao cho bổn đại gia!”

Dạ Nhiễm ngẩng đầu: “Mặc Ca học muội, thật sự không thể giúp ta sao?”

“Ta…” Quân Mặc Ca nhìn mắt to ngập nước sáng lóng lánh trước mặt, thậm chí có một chút thất thần, vừa mở miệng nói một chữ.

Bỗng dưng, một viên đan dược bay vào trong miệng Quân Mặc Ca.

Quân Mặc Ca đột nhiên im lặng, vừa muốn nhổ ra, dưới chân Dạ Nhiễm xoay người một cái, trực tiếp một tay đánh xuống làm cho Quân Mặc Ca hôn mê.

Nhìn Quân Mặc Ca té xỉu, Dạ Nhiễm nheo mắt cười cười, ngồi xổm xuống xoa mặt Quân Mặc Ca: “Tiểu nha đầu, ngủ một giấc thật ngon ở chỗ này đi ha.”

Cửa phòng bế quan mở ra, bốn người Tập Diệt Nguyệt đi vào, nhìn Quân Mặc Ca đang hôn mê, nhịn không được giơ ngón tay cái lên với Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm cười cười, nói với họ: “Trước tìm đan dược.”

Tập Diệt Nguyệt nắm nắm đấm, cười hắc hắc, đi đến bên người Quân Mặc Ca, giở trò lục lọi.

“Đã tìm được!” Con ngươi Tập Diệt Nguyệt sáng ngời, từ trong ngực Quân Mặc Ca tìm được một lo đan dược.

Tập Diệt Nguyệt đem cái lọ đưa cho Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm mở ra xem, đưa cho Liễu Phi Tiếu, Liễu Phi Tiếu ngửi một chút gật gật đầu: “Đích thật là Nguyên Linh Đan. Chỉ là …”

Dạ Nhiễm nheo mắt lại nói tiếp: “Bên trong chỉ có ba viên, nói cách khác bốn người kia có một viên.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Khúc Thừa Trạch bỗng chốc có chút sốt ruột rồi, Tiểu Đội Vô Địch bọn hắn cùng đội Mộng Huyễn Thần tổng thể thực lực vần là kém rất nhiều, người ta năm người toàn bộ đều là đệ lục võ giả, mà bọn hắn thì chỉ có Dạ Nhiễm là đệ lục võ giả.

Tư Mạt Tiêu một tay đánh lên đầu Khúc Thừa Trạch: “Đồ đần, đội trưởng am hiểu nhất là cái gì?”

Không tới phiên Khúc Thừa Trạch trả lời, Tư Mạt Tiêu kích động mở to hai mắt: “Đội trưởng, luyện dược!”

Dạ Nhiễm lợi hại nhất đúng lại thuật chế thuốc của nàng, cho tới bây giờ, bọn họ còn chưa thấy có đan dược gì là đội trưởng luyện không ra.

Ánh mắt ba người Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt cùng Tư Mạt Tiêu nhìn Dạ Nhiễm chớp chớp, Nguyên Linh Đan thế mà lại là phương pháp làm bọn hắn đột phá nhanh nhất.

Dạ Nhiễm trợn mắt liếc ba người: “Các ngươi nếu là dám tự tiện uống Nguyên Linh Đan này, ta nhất định sẽ phế đi nội lực của các ngươi.”

Ách…?

Lời nói của Dạ Nhiễm quả thật hù đến ba người, cho dù không phải, đội trưởng cũng không cần hung ác như vậy nha.

“Vô bổ! Hoàn toàn là đan dược vô bổ!” Dạ Nhiễm chỉ nghe nói qua Nguyên Linh Đan này, còn chưa nghiên cứu qua thành phần của nó, hiện tại chỉ là đơn giản ngửi qua, Dạ Nhiễm liền thấy được tai hại trong Nguyên Linh Đan.

“Đến tột cùng là Đan Dược Sư nào nghiên cứu ra đan dược vô bổ này! Bao nhiêu thiên tài có thể hủy ở trên tay hắn!” Dạ Nhiễm tức thời nóng giận đem Nguyên Linh Đan mà mỗi người trên đại lục xem là báu vật bóp chặt lấy, ném xuống đất.

“Đan dược này…” Liễu Phi Tiếu nhíu nhíu mày, y thuật cùng thuật chế thuốc của Dạ Nhiễm là hắn tuyệt đối tín nhiệm, chẳng lẽ cái đan dược này có gì không đúng?

“Bên trong Nguyên Linh Đan có chứa cổ Khô Mộ, là linh vật bây giờ, nhưng lại tăng thêm cổ châm vô bổ, cổ châm cùng cổ Khô Mộ thuộc tính tương khắc, cùng sử dụng một chỗ tất nhiên có thể tiến giai hoặc là củng cố, nhưng cũng dần dà làm tiêu biến hết thiên phú của bản thân!” Dạ Nhiễm ở trước mặt bọn họ, chưa bao giờ nghiêm túc như thế, lạnh như băng.

Mấy người Liễu Phi Tiếu không chút hoài nghi, nếu Đan Dược Sư luyện chế ra Nguyên Linh Đan kia ở chỗ này, Dạ Nhiễm nhất định sẽ thượng thủ bóp chết hắn.

“Có biết bản năng thiên phú của cơ thể nếu không còn nữa, kết quả là gì không?” Dạ Nhiễm lạnh lùng nhìn lướt qua ba người Khúc Thừa Trạch, tiếp tục nói: “Kết quả chính là ngươi đời này, cho ăn bể bụng cũng chỉ có thể làm một cái Tiên Thiên tông sư, không thể thăng cấp lên cấp bậc cao hơn nữa!”

“Tiên Thiên tông sư, không phải cũng đã cao rồi sao?” Khúc Thừa Trạch sờ sờ cái ót, trong vũ trụ của hắn, sau này sẽ làm một cái Tiên Thiên tông sư mỗi người đều kính sợ, sau đó đem hiệu buôn của nhà mình khai mở trên toàn bộ đại lục.

Liễu Phi Tiếu lắc đầu, thản nhiên nói: “Võ giả chi đạo, chưa bao giờ có cái gọi là cao, trên Tiên Thiên còn có nhiều cường hãn mộng cấp cao thủ, trên mộng cấp cao thủ còn có Tiên Nhân trong truyền thuyết, võ giả chi đạo, đủ để chúng ta dùng một đời theo đuổi rồi.”

Liễu Phi Tiếu nhìn Khúc Thừa Trạch, cười nhạt lấy, hắn cũng đã từng vô tri như vậy, cho rằng Tiên Thiên cao thủ cũng đã là cao lắm rồi, nhưng là lúc hiểu biết được cao thủ chân chính, thế giới của hắn đã hoàn toàn thay đổi.

“Chúng ta tự mình tu luyện vậy.” Diệt Nguyệt sờ sờ cái mũi, nàng muốn trở thành cường giả, một cường giả mạnh mẽ hơn nữa.

“Tốt rồi, vẻ mặt không cần đau khổ, luyện chế cho các ngươi một cổ chai đan dược để đột phá đệ tứ võ giả, ta vẫn làm được.” Dạ Nhiễm thở dài, nói với ba người Phi Tiếu, ngầm hạ quyết định, sau khi kết thúc nhiệm vụ lần này, nhất định phải đi gặp Đan Dược Sư đã luyện chế Nguyên Linh Đan.

“Thật sao? Đội trưởng vạn tuế!” Ba người Diệt Nguyệt trong nháy mắt hưng phấn, cao giọng la lên.

Giải quyết xong sự việc đan dược, Dạ Nhiễm theo trong tay áo đem Tạp Tạp đi ra, nói: “Tạp Tạp, cho ta dịch dung thành bộ dáng của Quân Mặc Ca.”

Tạp Tạp cẩn thận nhìn Quân Mặc Ca một chút, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc gật đầu: “Giao cho bổn đại gia.”

Ba đại nam nhân tránh đi, Dạ Nhiễm thay quần áo của Quân Mặc Ca, sau đó tháo dịch dung trên mặt xuống, dưới bàn tay nhỏ bé khéo léo của Tạp Tạp, đã dịch dung trở thành bộ dáng Quân Mặc Ca.

“Mỗi lần xem, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi mà. Lại hoàn toàn không tìm thấy bất kì sơ hở gì.” Tập Diệt Nguyệt nhìn Dạ Nhiễm chỉ vài phút liền hóa thân thành Quân Mặc Ca, trợn mắt há hốc mồm mà cảm thán.

Tạp Tạp ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn kiệt tác của mình cũng nhịn không được mà nâng lên cái đầu nhỏ: “Bổn đại gia quả nhiên là giỏi nhất.”

“Phải phải, đại gia Tạp Tạp là giỏi nhất.” Xem ra trời đất bao la, không có ai có thể giỏi hơn Manh Tạp Tạp đại gia.

Dạ Nhiễm sủng nịnh vỗ vỗ đầu Tạp Tạp, nói với bọn Mạt Tiêu đang đi tới: “Mạt Tiêu, Diệt Nguyệt cùng Thừa Trạch ở chỗ này coi chừng Quân Mặc Ca.”

Sau đó Dạ Nhiễm nói với Liễu Phi Tiếu đang nở nụ cười yếu ớt: “Phi Tiếu, ngươi ẩn vào một nơi bí mật gần đó đi theo ta, tùy thời chuẩn bị trợ giúp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK