Mục lục
Sống lại để chuộc lỗi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Calcium
"Vì sao?" Arthur nhìn Dung Tuân.
Thực ra chuyện biên kịch chỉ định diễn viên cũng có, nhưng không phải chuyện hay gặp, trong chuyện này có duyên cớ gì hay quan hệ thực sự mẫn cảm. Tuy nhiên những người dám đưa ra yêu cầu này đều là biên kịch nổi tiếng, bọn họ sẽ có diễn viên yêu thích của mình, nhưng Dung Tuân mới chỉ là một người mới, đã đưa ra yêu cầu này, thấy thế nào cũng không nên làm vậy.
Dung Tuân trầm mặc một lát, không định nói dối, liền nói thẳng: "Cháu không muốn nói quá nhiều, nhưng nhân vật công chính trong kịch bản lấy hình mẫu từ Ninh Phong."
Trong ánh mắt Arthur lộ ra vẻ bất ngờ, nhưng giây tiếp theo dường như suy nghĩ cẩn thận lại toàn bộ kịch bản, hỏi: "Vai nam còn lại chính là hình mẫu của cậu?"
Dung Tuân không ngờ Arthur sẽ trực tiếp đoán được điều này, tuy nhiên nếu đã đoán ra, Dung Tuân cũng không phủ nhận, liền gật đầu.
Ân Hạo vẫn luôn bình tĩnh, dường như anh đã sớm phát hiện ra chuyện này.
Arthur cười, ở quốc gia của ông, hôn nhân đồng tính đã sớm được hợp pháp hóa, cho nên đối mặt với quan hệ tình cảm thế này ông đương nhiên sẽ chúc phúc.
"Con trai, chúc cậu hạnh phúc." Arthur nói.
"Cảm ơn." Dung Tuân mỉm cười gật đầu.
"Tâm trạng muốn để Ninh Phong đảm nhận vai nam chính ta có thể hiểu được, nhưng đây là bộ phim do ta quay nên ta không nghĩ rằng chỉ đơn giản cậu ấy là nguyên mẫu mà giao vai này cho cậu ấy. Nhỡ đâu năng lực không đủ, quay không ra hiệu quả ta mong muốn, vậy thì sẽ lãng phí thời gian của mọi người. Cho nên ta muốn gặp mặt cậu bé ấy một lần rồi mới quyết định." Arthur nói: "Hợp đồng này cậu chưa cần ký vội, chờ ta quyết định xem có dùng Ninh Phong không rồi hãy nói tiếp. Dù sao ta cũng hy vọng đây là một lần hợp tác vui vẻ, nếu Ninh Phong thật sự không thích hợp thì ta sẽ không miễn cưỡng cậu bán kịch bản cho ta. Ta không quay phim nát, cũng không cần diễn viên kém cỏi."
Đối với Ninh Phong, Arthur trước giờ đều chưa nghe tên. Đương nhiên, diễn viên trên thế giới nhiều như vậy, ông không thể nào nhớ hết được, càng không thể nhớ tên từng người. Tuy nhiên Ân Hạo không có ý kiến phản đối, Arthur đoán hẳn là Ninh Phong này không tệ, ít nhất lọt vào mắt của Ân Hạo cũng khiến ông yên tâm hơn.
Arthur chịu cho Ninh Phong cơ hội đã khiến Dung Tuân rất vui rồi, "Anh ấy sẽ không khiến ngài thất vọng."
"Hy vọng như thế." Chưa gặp người cũng chưa được xem bộ phim nào của người đó trước kia, Arthur sẽ không nói gì nhiều.
Lúc này, Ân Hạo mới mở miệng nói với Dung Tuân: "Lát nữa em đưa số điện thoại của Ninh Phong cho Arthur tiên sinh đi để ông ấy liên hệ với Ninh Phong."
"Vâng." Dung Tuân căn bản không cần nhìn danh bạ, trực tiếp lấy bút viết một dãy số.
Thực ra nếu chỉ vì ông không dùng Ninh Phong mà bỏ qua kịch bản của Dung Tuân thì thực sự hơi đáng tiếc, nhưng xem ra nếu kịch bản này không phải do Ninh Phong diễn thì sẽ là một sự tiếc nuối đối với Dung Tuân.
Sau đó Arthur còn có việc khác nên rời đi trước.
Ân Hạo đưa Dung Tuân vào thư phòng, không đưa ra bất cứ dị nghị nào về yêu cầu vừa rồi của cậu, thậm chí không hỏi đến một tiếng, chỉ cầm kịch bản của Dung Tuân, bắt đầu chỉ ra những điểm cần sửa lại. Hôm nay chủ yếu là nói về các tình tiết và hướng lớn kịch bản, Ân Hạo dùng bút đánh dấu lại. Có chỗ cần tập trung viết lại, có chỗ thì cắt bỏ, một số chỗ khác thì tự điều chỉnh hoặc thêm điểm nhấn.
Lời phê bình của Ân Hạo trước giờ đều chỉ đúng trọng tâm, ngôn từ ngắn gọn cho nên nhiều điểm Dung Tuân cần phải hỏi, đây cũng là một cơ hội giúp cậu rèn luyện thêm.
Chờ tới khi Dung Tuân ôm kịch bản về nhà thì đã là chạng vạng. Ninh Phong vẫn chưa về, cậu liền buông đồ vật chạy đi thay quần áo, sau đó đi nấu cơm.
Ninh Phong nói với cậu rằng anh sẽ về ăn cơm tôi, nếu hôm nay không phải Ân Hạo gọi cậu tới thì có khả năng là cậu sẽ ngủ cho đẫy giấc, sau đó đi dạo siêu thị mua đồ ăn về, làm một bữa tối thật phong phú. Nhưng hiện tại...đành tận dụng đồ trong nhà thôi.
Cơm trong nồi cơm điện vừa chín thì Ninh Phong về.
Dung Tuân còn đang trộn salad, nghe thấy động tĩnh liền ngừng tay, ra ngoài: "Anh về rồi?"
"Ừm." Anh mỉm cười sau đó duỗi tay ôm cậu, nhẹ giọng nói: "Đồ ngốc..."
Dung Tuân chớp chớp mắt, không hiểu sao tự nhiên anh lại nói cậu ngốc.
Ninh Phong khẽ cười một tiếng nói: "Buổi chiều đạo diễn Arthur có gọi điện cho anh...."
Một câu này thôi đã có thể giải thích hết thảy. Dung Tuân không hiểu biết nhiều về đạo diễn Arthur, nhưng Ninh Phong thì rất hiệu, Arthur không phải là một đạo diễn thương mại và ham lợi ích, ông ấy phần nhiều là muốn quay những tác phẩm mà ông ấy thích. Hơn nữa chỉ cần là tác phẩm của ông, đều có thể xứng danh tinh phẩm, đa số các bộ phim điện ảnh đều bỏ túi vô số giải thưởng. Thế nhưng Arthur lại luôn giản dị, cho nên nếu không phải có mỗi quan hệ với Ân Hạo thì kịch bản của Dung Tuân khó mà đến được mắt Arthur.
Ninh Phong khẽ thở dài một cái: "Anh nhất định sẽ giành được nhân vật nay. Em đúng là ngốc mà, tự nhiên lại nói không phải anh diễn thì không bán, em có biết trong giới này có bao nhiêu người dám nói như em không hả?"
Dung Tuân biết bản thân nói như vậy rất không thỏa đáng, cũng có thể khiến người khác cảm thấy cậu không biết điều, nhưng mà....
"Em sợ Arthur đã có diễn viên ưa thích hoặc định sẵn diễn viên rồi, đến lúc đó đến cơ hội casting anh cũng chẳng có. Trong lòng em, nhân vật này không ai có thể diễn chân thật như anh được." Dung Tuân nói.
"Nếu Arthur không đồng ý, em định không bán thật à?" Ninh Phong cười hỏi.
"Vâng, không bán. Chẳng sợ nó không được quay thành phim, em hàng ngày lấy ra đọc cũng đủ vui rồi." Dung Tuân nói.
"Em ấy à...." Ninh Phong hết cách không biết nói gì, điều Dung Tuân băn khoăn không phải không có đạo lý, cũng vì như vậy nên Ninh Phong mới đau lòng cậu cũng càng quý trọng cậu hơn...
Tối ngày hôm sau, Ninh Phong đúng giờ tới điểm hẹn gặp mặt Arthur. Arthur đi một mình, không mang theo trợ lý. Ninh Phong cũng vậy, không đưa Bách Phỉ hay Dung Tuân đi cùng.
Arthur tuy rằng là một đạo diễn nổi tiếng thế giới, nhưng Ninh Phong nhìn thấy ông cũng không quá khách sáo, ngược lại còn tự nhiên chào hỏi, tự tin không mất đi lễ phép.
Arthur ngày hôm qua kêu trợ lý riêng tìm các bộ phim của Ninh Phong tới xem, kết quả khiến ông rất bất ngờ, Dung Tuân không phải một người tùy tiện đề cử diễn viên, kỹ thuật của Ninh Phong đúng là rất tốt, hơn nữa khả năng ứng phó rất mạnh, có khả năng phát triển rất lớn. Cho nên nháy mắt ông có thêm mấy chục phần trăm hảo cảm với anh.
Trong bữa tối, hai người không nhắc đến chuyện phim ảnh hay kịch bản mà chủ yếu nói về tình yêu.
Kỹ thuật diễn xuất của Ninh Phong khiến Arthur hài lòng, nếu có chỗ nào không ổn thì sau đó có thể dạy thêm, không quá áp lực. Hiện tại chính là muốn nghe được cảm nhận và lý giải của anh về tình yêu, điều này là một điều cần thiết để hiểu hơn về nhân vật, mặc dù hình mẫu chính là của Ninh Phong, nhưng có nhiều điểm vẫn cần đắp nặn thêm.
Hai người ngồi vừa ăn vừa nói chuyện tầm 4 tiếng, hoàn toàn đạt thành hợp tác, chờ sau đó thương lượng hợp đồng.
"Ánh mắt Dung Tuân tốt thật đấy, cậu bé nói cậu sẽ không làm ta thất vọng, hiện tại ta đã tin rồi." Arthur nói.
"Cảm ơn ngài đã khẳng định." Ninh Phong nói.
Arthur hít một ngụm khí: "Lần đó cũng là lần đầu ta nói chuyện với Dung Tuân."
"Thực ra Dung Tuân rất coi trọng lần hợp tác này với ngài, vì sợ ta không có cơ hội cạnh tranh nhân vật này nên mới đề xuất yêu cầu như vậy với ngài, mong ngài đừng trách em ấy." Ninh Phong thành tâm nói.
Arthur ha ha cười: "Cậu bé ấy giới thiệu cậu cho ta, ta không thấy mệt gì đâu. Tuy rằng lúc đầu chỉ cảm thấy tên nhóc đó có tài năng, nhưng hiện tại xem ra còn là một người có ánh mắt."
"Cháu nhất định sẽ nỗ lực." Ninh Phong nói.
Arthur gật gật đầu, sau khi quyết định vai diễn này cho Ninh Phong, thực ra tâm tình ông cũng không tệ, "Đúng rồi, vai nam chính còn lại, các cậu có đề xuất nào không?"
Vì đề cử của Dung Tuân rất thành công, nên Arthur cũng nguyện ý cho hai người thêm một số đề cử nữa, có đôi khi tín nhiệm chính vì như thế mà thành lập.
"Ngài đột nhiên muốn cháu đề cử thì cháu nhất thời không nghĩ ra ai." Đây là lời thật lòng, trước đó lúc Dung Tuân viết kịch bản anh không hề nghĩ tới vấn đề này.
"Ừm, nếu là câu chuyện về người Phương Đông thì vẫn nên tìm người phương đông đi. Để về ta hỏi Ân một chút xem sao, xem hắn có người nào tốt để đề cử hay không. Cậu biết đấy, vai chính phim điện ảnh ta đều là xem qua cảm thấy hình tượng phù hợp mới gọi tới thử vai, chứ chưa bao giờ casting rộng rãi cả." Arthur nói. Vì muốn giữ tính bảo mật của bộ phim nên giai đoạn trước đó ông không để tuyên truyền rộng rãi.
"Vâng, nếu bên phía thầy Ân không có người nào thích hợp thì ngài có thể liên hệ với mấy công ty quản lý tương đối có danh tiếng để họ đề cử diễn viên." Ninh Phong nói. Loại phương pháp này các công ty đều sẽ gửi ảnh chụp và một số tác phẩm tiêu biểu, nếu cảm thấy thích hợp có thể gọi tới thử vai. Trước mắt đây là phương pháp tương đối hay dùng để casting trong giới.
"Ta không biết nhiều mấy công ty quản lý bên này, đến lúc đó có khi phải nhờ Ân rồi," Arthur cười nói.
"Nếu có yêu cầu gì, cháu cũng rất vui lòng giúp đỡ." Ninh Phong nói. Tạo quan hệ tốt với đạo diễn vẫn là điều tất yếu.
"Tốt." Arthur cũng không khách khí với anh.
Một bữa cơm khiến cả chủ và khách đều vui vẻ, sau khi ăn xong, Ninh Phong liền đưa Arthur về khách sạn rồi mới liên hệ với Bách Phỉ nói qua một chút về kết quả. Bách Phỉ vừa nghe tin cũng thầm thở phào nhẹ nhõm chúc mừng Ninh Phong. Sau đó hai người thảo luận về vấn đề thù lao đóng phim. Bộ phim này cuối cùng khẳng định sẽ đi theo hướng ra nước ngoài, việc làm nổi bật danh tiếng của Ninh Phong quan trọng hơn so với chuyện tiền nong, hơn nữa cả danh tiếng và thực lực của Arthur đều cao, muốn lấy giải thưởng không khó. Chờ đến khi Ninh Phong thật sự nổi tiếng ra ngoài quốc tế rồi, vậy nhất định về sau sẽ có nhiều thù lao đóng phim hơn sao? Cho nên căn bản không cần phải tham lam nhất thời.
Cuối cùng hai người quyết định chỉ cần đối phương đưa ra một giá cả phù hợp với giá trị con người hiện tại của Ninh Phong là được, không cần phải nâng. ĐƯơng nhiên, cũng có thể giảm bớt một số lượng nhất định bán ân tình cho Arthur.
Sau đó, công việc hàng ngày của Dung Tuân và Ninh Phong lại bắt đầu lu bu hơn. Dung Tuân thì bận sửa lại kịch bản, Ninh Phong bận nghiền ngẫm nhân vật, cả hai không làm phiền lẫn nhau, nhưng thỉnh thoảng Ninh Phong lại lôi kéo Dung Tuân "diễn tập" cảnh giường chiếu, sinh hoạt quả thực là đường mật ngọt ngào.
Mà so với hai người họ, Arthur nhẹ nhàng hơn hẳn, chỉ có một vấn đề khiến cả đoàn phim đều lo âu đó là - bọn họ không tìm được người thích hợp diễn vai nam chính còn lại.
Chuyện này không thể để Dung Tuân tự mình xuất trận được, Dung Tuân dù sao cũng không phải là diễn viên, làm không tốt sẽ ảnh hưởng tới cả đoàn. Hơn nữa điều quan trọng nhất là cậu không có ý gì ở phương diện này...
Vì Ân Hạo và Arthur là bạn tốt, lần này Arthur là vì Ân Hạo mời tới, cho nên cả quá trình tìm diễn viên đều do Ân Hạo phụ trách, không vừa ý một ai vào vai na, chính, đến mức 60% đạt yêu cầu cũng không có. Không phải khí chất không được thì là kỹ thuật diễn xuất không đạt, hoặc là biểu hiện quá mức hay vừa giả vừa xấu hổ.
Lại tiễn đi một diễn viên nữa, Arthur vò đầu bứt tai, nói với Ân Hạo: "Nếu không được thì đành tìm diễn viên nước khác, dù sao cũng có gương mặt Châu Á. Nhưng nói thật, nếu làm vậy thì tôi cứ cảm thấy mất đi một tí ý nghĩa quan trọng."
Ân Hạo gật đầu: "Tôi cũng không muốn tuyển từ nước khác, dù sao đây cũng là một bộ phim điện ảnh về vấn đề tình cảm trong nước, vẫn nên để diễn viên trong nước diễn mới có thể truyền đạt được. Còn thời gian, lại tìm xem sao."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK