Tết âm lịch đối với đại đa số mọi người mà nói thì có ý nghĩa quan trọng nhất là đoàn tụ. Cho dù ngày thường công việc có bận rộn tới mức nào, dù ở nơi đâu thì ngày này đều sẽ cố hết sức để trở về nhà, cùng gia đình ăn tết. Cùng nhau chúc mừng năm mới, đồng thời mang tới hơi ấm của gia đình.
Ninh gia năm nay đêm giao thừa quyết định sẽ không đặt đồ ăn nhà hàng về nhà nữa mà trực tiếp ra ngoài ăn luôn. Hiện tại càng ngày càng nhiều gia đình sẽ lựa chọn dùng bữa bên ngoài, vừa đỡ mất công nấu nướng, hơn nữa có thể khiến mọi người có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn, thứ hai trong nhà nếu tề tụ toàn bộ thì có lẽ hơi chen chúc, vì thế lựa chọn dùng bữa cơm bên ngoài là lựa chọn thích hợp nhất, không chỉ vừa đủ không gian lại có thời gian cùng gia đình khác cảm nhận không khí giao thừa, khả năng so với ở nhà còn náo nhiệt hơn.
Năm ngoái mẹ Ninh còn bận rộn tham gia mấy lễ trao giải, cùng nhờ vào bộ phim trước đó mà giành về hai giải ảnh hậu trong liên hoan phim, có thể nói là vô cùng nổi bật. Tuy nhiên bà luôn cố gắng điệu thấp, ngoài trừ bắt gặp cảnh ảnh hậu ở sau khán đài phỏng vấn thì gần như bà không tham gia bất cứ một cái taLư Khashow nào, cũng không sắp xếp cho bản thân nhiều công việc, bà muốn ở bên cạnh mấy đứa nhỏ trải qua Tết âm lịch, bà tuy rằng rất yêu sự nghiệp của mình, nhưng đồng thời không phải người xem nhẹ tầm quan trọng của gia đình.
Cha Ninh vì không muốn vợ yêu của mình phải bận rộn làm đồ ăn Tết âm lịch, nên liền trực tiếp đặt chỗ tại một nhà hàng cao cấp dùng bữa tất niên, không cần nấu ở nhà nữa. Bọn họ ăn xong thì có thể thuận tiện đi xem tiệc đón giao thừa, sau đó lái xe về nhà nghỉ ngơi là xong, quả thực không quá vất vả.
Ngày hôm nay là tất niên, không ai dậy sớm cả, bởi vì buổi tối sẽ rất nhiều việc, khả năng sớm nhất cũng phải qua 0 giờ mới đi ngủ nên nếu dậy sớm sợ sẽ mệt.
Khi Dung Tuân tỉnh thì Ninh Phong đã thức dậy rồi, anh đang ngồi trên giường mở laptop lướt web.
Gần đây trong giới giải trí tương đối nhiều tin tức, lễ trao giải cũng nhiều, gần như các nghệ sĩ đều nhân thời điểm này mà tung phim của mình ra, tuyên truyền cho chính mình, dù sao Tết âm lịch mọi người đều nghỉ, cũng rảnh rỗi nên đương nhiên sẽ chú ý nhiều hơn những tin tức này.
Thấy Dung Tuân đã tỉnh, Ninh Phong liền lại gần hôn cậu một chút nói: "Em cứ ngủ tiếp đi."
Dung Tuân lắc đầu, mặt dụi dụi trên gối, thanh âm khàn khàn sau khi vừa mới thức dậy: "Không ngủ nữa, nếu không tối không ngủ được mất."
Ninh Phong một tay ôm lấy vai cậu, vỗ vỗ để cậu dần tỉnh giấc, một tay tiếp tục lướt web. Tin tức vô cùng nổi bật trong thời gian qua của Lư Kha và Thượng Lỗi vẫn như cũ chiếm một góc trên báo, có thể thấy chưa có xu hướng giảm xuống. Có thể liên tục duy trì độ hot như vậy, đến tột cùng là có bao nhiêu nhân tố xung quanh tác động đây, thật là đáng giá tìm tòi nghiên cứu.
"Anh đang xem gì đấy?" Dung Tuân vùi mặt vào ngực anh, giống như một chú mèo con dính người, ỷ vào sự đáng yêu của mình là có thể tùy hứng làm gì thì làm.
Ninh Phong cười nhạt nói: "Không có gì quan trọng, mấy tin tức giải trí mà thôi."
Bởi vì hiện tại cả nước đều nghỉ, cho nên truyền thông trên mạng sẽ không thay đổi quá nhiều, nguyên bản Ninh Phong cho rằng truyền thông trên mạng hẳn sẽ tạm dừng một thời gian, nhưng không ngờ trên đó vẫn hoạt động liên tục, ít nhất các tin tức giải trí mới cũng được đưa ra nhiều. Mà chỉ cần một số tin tức này thôi cũng có thể coi là nền tảng để mọi người tự tiêu khiển, nếu có ai khởi xướng đề tài nào, những người khác sẽ thảo luận cùng, tuy không phải tin chính thức, nhưng nếu xem xét kỹ, trình độ bát quái tuyệt đối so với giới truyền thông thâm sâu hơn nhiều. Có tin nửa thật nửa giả, cũng có thể khiến một số tin tức bát quái có độ hot cao hơn.
Dung Tuân không hứng thú nhiều với giới giải trí, nhiều nhất chỉ quan tâm tới những chuyện xoay quanh Ninh Phong, mẹ Ninh và Thiên Niệm. Nhìn Ninh Phong tỏ ra lơ đãng bình thường, Dung Tuân đoán hôm nay hẳn là không có tin tức gì khiến anh chú ý nên không hỏi thêm nữa, dù sao thứ gọi là tin tức giải trí cũng chỉ để độc giả thỏa mãn trí tò mò mà thôi.
Dung Tuân đã hoàn toàn tỉnh lại liền cầm điện thoại di động, nhìn thoáng qua, 0 cuộc gọi nhỡ, 0 tin nhắn...giống như những buổi sáng bình thường khác. Nhưng mà một buổi sáng ngày cuối năm mà lại an tĩnh như vậy khiến trong lòng Dung Tuân thầm thương cảm.
Mẹ là người thường gọi cho cậu nhất, thỉnh thoảng sẽ gọi điện đến hỏi han, nhưng từ khi cậu lên đại học, các cuộc điện thoại dường như giảm hẳn. Cậu cũng từng nghĩ liệu có phải tại mẹ không tiện gọi cho cậu hay không, cho nên cậu cũng bắt đầu chuyển qua hình thức tin nhắn, thỉnh thoảng sẽ nhắn hỏi thăm bà hoặc quan tâm đến cuộc sống của bà, nhưng thường chỉ nhận lại tin nhắn trả lời có mấy chữ hoặc thậm chí không trả lời.
Từ đầu tháng chạp, cậu liền đợi mẹ gọi điện tới, năm vừa rồi bà nói sẽ chuẩn bị cho cậu thêm nhiều tiền, để cậu mua thêm quần áo mới, hoặc đặt mua hàng tết. Cũng sẽ hỏi han xem cậu sẽ ở đâu, có cần bà đưa đồ dùng cho hay không, nhưng năm nay tất cả đều không có. Phí sinh hoạt hàng tháng đúng là vẫn gửi tới đều đặn, nhưng đối với những chuẩn bị cho Tết âm lịch thì hoàn toàn không hỏi một tiếng. Dung Tuân cũng lo lắng có phải thân thể của bà không thoải mái nên liền gọi qua một cuộc để hỏi thăm. Nhưng bà bận chăm sóc cho em trai nên nói với cậu hai câu liền cúp máy, nghe thanh âm thì có vẻ bà vẫn khỏe, chỉ là bận chăm sóc con nhỏ mà thôi.
Dung Tuân nghĩ hôm nay là ngày cuối năm bà chắc chắn sẽ gọi để hỏi thăm xem tình hình của cậu thế nào, kết quả sáng dậy điện thoại vẫn không có động tĩnh gì cả. Chắc chắn cậu sẽ thất vọng, nhưng nhiều hơn cả chính là không thể không thừa nhận một điều, có lẽ mẹ đã không còn quan tâm đến cậu nữa rồi. Đương nhiên, cậu hiểu bà bận, cậu có thể thông cảm, nhưng bận cũng chỉ là một cái cớ mà để che lấp sự vô tâm mà thôi.
Ninh Phong biết cậu đang chờ đợi điều gì, đối với cha mẹ Dung Tuân, anh không bao giờ đưa ra đánh giá trước mặt cậu, ai nhìn vào cũng đều hiểu cả, nói ra chỉ khiến cậu tổn thương thêm mà thôi.
Đặt laptop sang một bên, Ninh Phong xoay người đè Dung Tuân xuống giường, nhẹ nhàng âu yếm cắn lên tai nói: "Hôm nay lạnh, ra ngoài nhớ mặc thêm quần áo."
Dung Tuân ngứa ngứa co rụt lại, ném bay chuyện tin nhắn và điện thoại qua một bên, bắt lấy tay anh nói: "Chú lái xe mà, không lạnh đâu."
"Vừa lạnh vừa nóng sẽ dễ bị cảm." Ninh Phong thuận tay sờ vào bên trong áo ngủ, tỉ mỉ xoa nắn từng tấc da thịt một.
Dung Tuân cắn môi nói: "Đừng nháo a, dậy muộn quá Ninh Nhu sẽ tới gõ cửa đó."
Sáng sớm đúng là thời điểm dễ bốc hỏa, ý định ban đầu của Ninh Phong cũng không phải thế này, nhưng vừa ra tay một cái thì nghiện không rời tay nổi. Tuy rằng giải tỏa một chút thì không sao, nhưng mỗi lần sau khi Dung Tuân phóng thích đều bày ra bộ dáng liêu nhân, khóe mắt phiếm hồng do mẫn cảm trong một khoảng thời gian khá dài, người sáng suốt chỉ cần nhìn qua là có thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra ngay, cho nên mặc dù muốn tiếp tục thì anh cũng không thể thật sự làm gì rồi. Nhưng Dung Tuân có làn da bóng loáng, trơn mịn khiến anh thật không nỡ buông tay mà.
Dung Tuân tỏ vẻ xin tha nghiêng mặt nhìn anh, ánh mắt này tim Ninh Phong sao chịu nổi, vừa muốn tha lại vừa làm thêm một số hành động khác....
"Chờ...buổi tối rồi tiếp tục được không?" Dung Tuân nhượng bộ, giống như một chú thỏ con đang bị sói xám dồn vào góc tường, muốn thương lượng với sói xám đến tối rồi hãy ăn nó được không.
Ninh Phong cười, đem vạt áo đã bị anh cởi ra hai nút bên trên kéo thấp xuống, cúi đầu hôn lên gáy cậu một cái sau đó lại chuyển qua vai cắn tạo thành dấu răng nhạt, giống như tạo ra một dấu hiệu nho nhỏ, giao hẹn tối về ăn tiếp.
Về việc khi nào sẽ phát triển đến bước cuối cùng thì Ninh Phong tự có tính toán của mình, hiện tại chưa cần vội.
Lực cắn của anh cũng không quá mạnh, Dung Tuân lại tiếp tục nắm lấy tay anh, ngoan ngoãn cho anh cắn, cậu rất thích thân mật với anh, có đôi khi hai người càng thân mật, càng sát nhau cậu mới càng cảm thấy ấm áp.
Chờ Ninh Phong cắn đủ rồi mới kéo Dung Tuân dậy, hai người lần lượt đi tắm sau đó thay quần áo rồi xuống lầu.
Khoảng tầm 6 giờ tối, cả nhà đều đã chuẩn bị xong, cha Ninh lái xe đưa cả nhà đến nơi đã đặt trước.
Nhà hàng này cấp bậc còn cao hơn cả hội quán Sướng Phong mà Dung Tuân rất thích ăn trước kia, được cái ở đây không cần thẻ hội viên, ăn cơm tại đây sẽ tiện hơn ở Sướng Phong, đồng thời còn rộng rãi hơn.
Sau khi vào nhà hàng, nhân viên phục vụ thậm chí không cần phải hỏi cha Ninh đã đặt chỗ trước hay chưa mà trực tiếp mỉm cười nói: "Ninh tiên sinh, mời đi bên này."
Mẹ Ninh ra ngoài đều phải đeo khẩu trang để người khác không nhận ra. Còn Ninh Phong thì dùng khăn quàng cổ quấn cao một chút, vẫn luôn nhỏ giọng nói chuyện cùng Dung Tuân, không gây chú ý với người khác.
Cả nhà bước theo nhân viên phục vụ đến một cầu thang dẫn lên lầu trên.
"Tiểu Tuân?"
Dung Tuân vừa bước được hai bậc thang thì bị một người gọi lại. Vừa quay đầu xem ai gọi thì nhìn thấy mẹ mình đang đứng ở dưới cầu thang ngẩng đầu lên nhìn. Nhìn trang phục của bà, hẳn là cũng tới ăn cơm.
Ninh Phong trước kia đã từng gặp Nhuế Tư, cũng từng lễ phép nói vài câu, vì thế dù không có ấn tượng sâu sắc với bà thì anh vẫn nhận ra được.
Cha mẹ Ninh nghe có người gọi Dung Tuân, cũng dừng lại quay đầu qua nhìn một chút.
"Mẹ." Gặp mẹ mình ở chỗ này cũng khiến Dung Tuân kinh ngạc không kém gì Nhuế Tư.
Ninh Phong đơn giản giải thích tình huống lại cho cha mẹ anh, nhắc hai người lên lầu trước, anh ở lại đây với Dung Tuân nói chuyện vài câu với mẹ cậu rồi lên sau.
Ninh Đường gật đầu, không nói gì mà đi cùng Tống Hinh và Ninh Nhu theo nhân viên phục vụ lên lầu.
Nhuế Tư liếc mắt nhìn Ninh Phong một cái cũng nhận ra anh, trong mắt ánh lên vài tia kinh ngạc. Lần trước khi nhìn thấy Ninh Phong, đối với bà thì anh cũng chỉ là một người bạn của Dung Tuân, nhưng lần này gặp lại thì anh đã trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng rồi. Bà không ngờ Dung Tuân và Ninh Phong vẫn duy trì mối quan hệ tốt như trước, dù sao thì các nghệ sĩ sau khi ra mắt thì gần như đều bận công việc, ít khi mà liên lạc với bạn bè cũ được.
Ninh Phong hơi gật đầu với bà tỏ ý chào hỏi tuy nhiên cũng không bước qua.
Dung Tuân bước đến hỏi bà: "Mẹ cũng tới đây dùng bữa sao?"
"Đúng vậy." Nhuế Tư khẽ vén tóc mai bên tai rồi nói: "Anh ba của dượng con mời khách, cả nhà cùng tới đây dùng cơm tất niên."
Dung Tuân gật đầu, cậu biết trong cụm từ "cả nhà" mà mẹ nói ra không bao gồm cậu, điều này cậu hiểu.
"Con..." Nhuế Tư nhìn Dung Tuân, lại nhìn sang Ninh Phong, dường như không biết phải mở miệng thế nào. Nếu hôm nay không gặp Dung Tuân, bà còn có thể tự lừa mình dối người một chút để bản thân không có cảm giác áy náy. Nhưng hiện tại gặp được con trai mình ăn cơm tất niên cùng với nhà người khác, mà bà đang ở cùng "người nhà" ăn tết, nghĩ như thế nào cũng sẽ nảy sinh cảm giác thương cảm và xấu hổ.
Dung Tuân khẽ cười nói: "Ninh Phong mời con cùng về nhà anh ấy ăn tết."
"Thì ra vậy..." Cảm giác giọng điệu của bà cũng không nhẹ nhàng hơn là bao, "Em trai con đang lớn, đây là thời điểm rất quan trọng với thằng bé, nên mẹ không lo lắng nhiều cho con được. Thấy con có người ăn tết cùng mẹ cũng yên tâm rồi." Lời này của bà nói ra, dường như chỉ là một cái cớ để tự trấn an bản thân và lương tâm của mình mà thôi. Nói xong thì có thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn trong lòng.
"Vâng." Dung Tuân lại gật đầu, nhất thời không biết bản thân nên nói gì.
"Em đang làm gì ở đây? Con trai quấy tìm em kia kìa." Chồng của Nhuế Tư đến tìm, biểu tình hơi bất mãn. Nhưng nhìn thấy Dung Tuân thì vẻ mặt bất mãn cũng giảm đi, không muốn để người ngoài nhìn thấy mà chế giễu. (đoạn này mình hiểu mà k biết diễn đạt sao cho hợp ý, đại ý ông dượng này coi Dung Tuân là người ngoài, k muốn mất mặt trước cậu)
"Đã biết, em tới đây." Nhuế Tư đáp.
Đi cùng chồng Nhuế Tư còn một người đàn ông khá lớn tuổi, vẻ mặt của ông ta khá ôn hòa, nhưng không hề có ý nói chuyện cùng Dung Tuân. Chỉ là giương mắt nhìn về phía Ninh Phong đang đứng ở chỗ cầu thang, ngay sau đó lộ ra sự bất ngờ, hiển nhiên đã nhận ra anh.
"Mẹ đi xem em trai con trước, thằng bé giờ không rời mẹ được, người khác dỗ không nghe. Chờ qua tết mẹ sẽ gọi cho con, con ngoan một chút, đừng làm phiền nhà người ta, biết chưa?" Nhuế Tư một mặt nhắc nhở nhưng mặt khác thì tâm tư đều đặt hết lên đứa con trai thứ hai.
"Con biết rồi." Dung Tuân ngoan ngoãn gật đầu.
"Ninh Phong, Tiểu Tuân, mau lên đây gọi món đi này." Thanh âm ôn nhu của mẹ Ninh vọng lên từ đầu cầu thang. Lúc này, bà đã bỏ khẩu trang xuống, lộ ra vẻ mặt xinh đẹp lại được yêu thích.
Mấy người Nhuế Tư nhìn thấy mẹ Ninh, ai ai cũng sửng sốt. Tống Hinh căn bản là không yên tâm về Dung Tuân, nghĩ muốn tới xem thế nào, kết quả liền nghe thấy lời mẹ cậu nói.
"Con đến đây." Ninh Phong đáp.
"Tiểu Tuân...đây..." Nhuế Tư dù thế nào cũng không ngờ là Dung Tuân lại xuất hiện cùng Tống Hinh, vừa giật mình vừa khó hiểu.
Chồng Nhuế Tư cùng người đàn ông đi cùng cũng rất kinh ngạc, đôi mắt liếc qua liếc lại hết từ Dung Tuân, Ninh Phong rồi Tống Hinh.
Dung Tuân cười cười, không giải thích gì, chỉ nói: "Mẹ, con lên trước. Mẹ đi xem em đi. Tết âm lịch vui vẻ."
Nói xong liền đi về hướng Ninh Phong. Anh cười với cậu, không để ý đến Nhuế Tư nữa, cùng cậu bước lên lầu. Tống Hinh tựa như không thấy mấy người đứng dưới lầu, đón hai đứa nhỏ vào phòng gọi món. Giống như coi Dung Tuân cũng là con trai bà, còn Nhuế Tư chỉ là một người qua đường mà thôi.
- ---------------------------------------------------
Editor có điều muốn nói: Phải tâm sự thật là có một điều đôi lúc mình hơi không thích ở Dung Tuân là em quá ngoan, quá tự ti và mình nghĩ nhiều bạn cũng có suy nghĩ như thế, tuy nhiên đây có thể coi như là một tính cách sinh ra do chính hoàn cảnh của em ấy, thế nên mới có chuyện ở đời trước là em bị tự kỷ do bản thân kìm nén quá nhiều. Nên mong mn yêu thương em nó nhiều nhé.
Nếu mn để ý thì mình rất hay dùng từ Cha Ninh, mẹ Ninh mà k dùng tên riêng của hai người mặc dù trong Qt thì vốn chỉ dùng tên hai người mà thôi, vì mình muốn gọi sao cho hai người thật gần gũi, cũng bởi lẽ hai người là một trong những người thực sự quan tâm đến Dung Tuân của chúng ta. Còn mẹ Dung Tuân thì mình k gọi bất cứ một từ xưng hô nào như kiểu Mẹ Dung bởi lẽ mình cảm thấy k xứng đáng)
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ. Hãy yêu thương các nhân vật của chúng ta nhiều hơn nhé.