Ninh Phong đưa Dung Tuân đến nơi mà cậu vẫn luôn thích ăn - Hội quán Thính Phong, hôm nay hội quán có thực đơn mới, trên cơ bản đều là đồ ăn chay, cho nên anh muốn đưa cậu tới nếm thử.
Hội quán không đông lắm, nhân viên đưa hai người tới vị trí đặt trước, sau khi ngồi xuống, Ninh Phong gọi các món chay mới có trong thực đơn ra một lượt, sau đó lại gọi thêm một số món mà Dung Tuân vẫn thích ăn, tuy rằng thế này hơi nhiều một chút nhưng nếu không ăn hết còn có thể gói mang về, dù sao bọn họ còn cuối tuần nghỉ ngơi với nhau.
Uống một ly nước ấm, Dung Tuân hỏi: "Lúc anh về cô có nhà không?"
Ninh Phong sau khi làm các hoạt động ở công ty thì nhờ Bách Phỉ đưa về nhà để lấy xe. Tuy rằng hơi tốn công nhưng nếu để Ninh Đường trực tiếp mang xe từ nhà tới công ty để anh đi thì không tiện lắm, dù sao trong công ty đa số mọi người đều không biết quan hệ của anh và ông chủ, cho nên Ninh Phong cảm thấy bản thân nên điệu thấp một chút sẽ tốt hơn.
"Không có nhà. Bà ấy sắp tới nhận một bộ phim mới, chắc ra ngoài gặp nhà làm phim rồi." Ninh Phong nói. Về việc mẹ mình luôn bận rồi, anh đã sớm thành thói quen rồi.
"Vâng." Dung Tuân gật gật đầu. Địa vị của Tống Hinh trong giới hiện tại có tầm ảnh hưởng lớn, mỗi năm có rất nhiều đạo diễn tới tìm bà, trong tay bà chưa bao giờ thiếu các kịch bản tốt. Thời điểm mà cậu còn ở Ninh gia, bà còn lấy một số kịch bản ra cho cậu xem, tuy rằng nhưng kịch bản đó bà chưa nhận, vì đủ loại nguyên nhân không thích hợp, nhưng đều là những kịch bản không tệ chút nào, thông qua đó có thể giúp Dung Tuân có thêm nhận thức về tiết tấu cốt truyện. Tuy nhiên việc này người trong nhà biết là được, không nên nói ra ngoài.
Ninh Phong mỉm cười nói: "Nhưng mà mẹ anh có nhắc phòng bếp chuẩn bị nhiều đồ ăn lắm, đều để trong cốp xe đó."
Dung Tuân cười tươi, có đôi khi mẹ Ninh quá tốt với cậu khiến cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Sau khi đồ ăn được đưa lên, hai người bắt đầu ăn cơm.
Ninh Phong gặp đồ ăn cho Dung Tuân hỏi hắn: "Đúng rồi, sách của em có phải sắp được xuất bản rồi không?"
"Vâng, sau ngày kỷ niệm thành lập trường thì sẽ xuất bản ra thị trường." Dung Tuân cười nói. Sau một thời gian chuẩn bị thì cuối cùng bản đầu tiên bộ truyện dài kỳ của cậu cũng được ra mắt công chúng rồi. Đối với Dung Tuân thì có bán được nhiều hay không không quan trọng, quan trọng là sách của cậu thật sự được xuất bản.
"Em có muốn ký tặng sách không? Ninh Phong hỏi. Hiện tại các tác giả ký tặng tương đối ít, không nhưng mấy năm sau các hoạt động ký tặng rất nhiều, hơn nữa phần đông là các tác giả mạng.
"Không có ý định này. Nhưng biên tập có nói sẽ gửi cho em bưu thiếp, em sẽ ký vào rồi kẹp trong sách." Dung Tuân nói. Hình thức này quả thực không tệ, vừa không cần lộ diện, lại có thể giao lưu với người đọc.
"Cũng được." Ninh Phong gật đầu. Nếu cậu muốn ký tặng, anh sẽ giúp cậu tuyên truyền. Nhưng với danh tiếng hiện tại của anh thì có vẻ chưa đủ, không nói chưa chắc đã giúp cho Dung Tuân nổi hơn hay không, mà ngược lại có khả năng sẽ khiến người khác thấy khó tiếp nhận (đoạn này t không chắc lắm) Cho nên cứ chờ anh nổi tiếng thêm chút nữa, lúc đó lấy thân phận là fan sách giúp Dung Tuân mở hoạt động ký tặng, mới đạt được hiệu quả tuyên truyền tốt hơn. Giai đoạn trước anh cũng có nghĩ tới ý tưởng này, để về sau thử xem, đương nhiên phải thương lượng của Bách Phỉ một chút.
"Đúng rồi, nhà mới có thể vào ở được rồi đó." Ninh Phong nhìn Dung Tuân, nụ cười sâu thêm, "Chờ thuê người đến dọn dẹp lại vệ sinh một chút là chúng ta chỉ việc chọn ngày rồi chuyển qua thôi." Tuy rằng còn cần thêm một chút thời gian, nhưng đã lên kế hoạch rồi thì sẽ xong nhanh thôi.
"Vâng!" Dung Tuân cười gật đầu. Trước đó mẹ Ninh đã thuê một đội đến phun thuốc loại bỏ uế vật, nhưng vì chưa yên tâm nên cần chờ thêm một thời gian nữa.
"Hôm nay về nhà em, chúng ta cũng bắt đầu thu dọn hành lý đi. Cứ từ từ thu dọn, không cần sốt ruột quá." Ninh Phong nói. Như vậy Dung Tuân sẽ không bị mệt.
"Được ạ." Nghĩ đến sắp tới cậu và anh sẽ sống trong căn nhà nhỏ của hai người, khóe miệng Dung Tuân không ngăn nổi ý cười tràn lan. Có nhà rồi, tình cảm của hai người sẽ càng thêm kiên cố.
Sau khi ăn xong hai người liền về nhà cậu, bắt đầu hưởng thụ thế giới hai người không ai quấy rầy.
Một ngày trước khi diễn ra ngày kỷ niệm thành lập trường, sân trường vô cùng náo nhiệt. Các câu lạc bộ trên cơ bản đều tham gia vào ngày kỷ niệm này, ngoài trừ party chính của ngày này, ban ngày còn có phố ăn vặt và lửa trại buổi tối, kéo dài từ tối thứ sáu cho đến tối chủ nhật, đây là hoạt động nhỏ được đan xen vào, khiến cho ngày kỷ niệm không bị quạnh quẽ.
Lúc Ninh Phong lên lớp, Dung Tuân đột nhiên rất muốn ăn bánh mì, tan học liền gửi cho anh một tin nhắn, cậu chuẩn bị tới tiệm bánh gần trường mua một ít bánh về, thuận tiện hỏi xem anh có muốn ăn gì không thì cậu mang về cho.
"Bạn học Dung Tuân, cậu chờ tôi một chút với."
Dung Tuân vừa đi không được bao xa thì có người gọi lại.
Quay đầu qua nhìn, không ngờ là Trần Ấu Tinh. Đối với cô gái này, Dung Tuân ngoại trừ có ấn tượng vào hôm cô tới phòng ngủ thuyết phục Ninh Phong tham gia biểu diễn tiết mục ngày kỷ niệm ra thì không còn ấn tượng nào khác. Cậu cũng biết cô gái này rất hay xuất hiện xung quanh Ninh Phong, nhưng anh không để ý đến cô nàng nên cậu không quan tâm nhiều.
"Có việc gì vậy?" Dung Tuân hỏi. Cho dù ấn tượng của cậu đối với cô gái này thế nào, nếu có người gọi, cậu đương nhiên phải giữ phép lịch sự tối thiểu mà đáp lại.
"Ừm." Trần Ấu Tinh nhẹ nhàng nói, có vẻ vô cùng nhã nhặn và lịch sự, đứng trước mặt Dung Tuân thể hiện ra một mặt đặc biệt đơn thuần lại hiểu chuyện, "Tôi biết cậu là bạn tốt của Ninh Phong. Tôi thực sự rất hâm mộ cậu ấy, cũng rất thích cậu ấy, cho nên mong cậu có thể giúp tôi hẹn cậu ấy ra ngoài chút không? Cậu muốn gì cũng được, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của cậu."
Dung Tuân không phải đứa ngốc, Trần Ấu Tinh nói lời này tuy rằng thoạt nhìn có vẻ là vì hâm mộ Ninh Phong, muốn kết bạn với anh, nhưng trên thực tế là muốn làm bạn gái anh. Nếu là chuyện khác, Dung Tuân đại khái còn suy xét một chút, nhưng đây có ràng có tư tưởng đào góc tường nhà cậu. Đương nhiên cậu sẽ không mở đường cho hươu chạy rồi.
"Ngại quá, nếu mà Ninh Phong cũng thích cậu, tôi đương nhiên sẽ giúp hai người nhận thức lẫn nhau. Nhưng Ninh Phong có vẻ không có hứng thú gì với cậu cả, cho nên tôi không giúp được." Dung Tuân dùng cách nói tương đối uyển chuyển từ chối.
"Đó là do cậu ấy chưa tiếp xúc với tôi thôi, không hiểu tôi, mới thể hiện ra xa cách như vậy." Trần Ấu Tinh trừng mắt nhìn Dung Tuân hỏi: "Cậu là bạn của Ninh Phong, chẳng lẽ không vì hạnh phúc của bạn mình mà suy nghĩ một chút sao?"
"Hạnh phúc?" Dung Tuân nhướn mày, hạnh phúc của Ninh Phong thì liên quan gì đến cô nàng này?
"Ninh Phong đang trong độ tuổi yêu đương, cậu ấy trong giới giải trí sẽ khó gặp được người thật tâm, chi bằng tìm trong trường học có phải tốt hơn không. Vừa dễ dàng hiểu về nhau hơn, lại có thể cùng học tập, không phải quá tốt sao?" Trần Ấu Tinh nói.
Dung Tuân cười nhẹ nói: "Cho nên cậu muốn tự đề cử mình?"
Trần Ấu Tinh thấy cậu hiểu rõ, cũng cười nói: "Tự đề cử mình thì chưa nói tới. Nhưng Ninh Phong đúng ra nên có một người bạn gái ưu tú không phải sao?"
Dung Tuân cười sâu hơn chút, cậu không biết mình có tính là người ưu tú hay không, nhưng nhìn Trần Ấu Tinh, cậu không thấy có liên quan gì đến hai chữ ưu tú này. Ít nhất một người ưu tú sẽ không giống biến thái suốt ngày theo dõi nhìn trộm Ninh Phong đi đây đó.
"Cậu cười cái gì chứ?" Thấy Dung Tuân không biết đang cười vì cái gì, Trần Ấu Tinh hỏi.
"Không có gì. Ninh Phong thích người khác rồi, tôi không giúp cậu được." Dung Tuân nói. Nếu là trước đây, cậu sẽ không nói như vậy mà dùng cách thức uyển chuyển hơn như nói đối phương tự mình đi thổ lộ hoặc vân vân... Nhưng hiện tại, tình cảm của cậu và anh đã rất chắc chắn, có lẽ cậu không phải là người ưu tú trong mắt người khác, nhưng anh thừa nhận cậu là người yêu. Chỉ riêng điểm này, cậu không thể để anh thất vọng được, vì thế giải quyết vấn đề thế này cậu sẽ không đẩy đi học lùi bước nữa.
"Từ lúc nào?" Trần Ấu Tinh vẻ mặt kinh ngạc: "Đã hẹn hò sao?"
"Đúng vậy, đã hẹn hò. Ở bên nhau rất lâu rồi." Dung Tuân vẻ mặt thoải mái nói.
"Là người như thế nào?" Trần Ấu Tinh cau mày, nhìn qua hơi không vui.
Dung Tuân nghĩ nghĩ, cậu không phải là người thích khoe khoang, liền nói: "Một người khá tốt."
Trần Ấu Tinh nhíu mày, trầm mặc trong chốc lát nói: "Dung Tuân, tôi biết hoàn cảnh nhà cậu không tốt. Như thế này đi, nếu cậu chịu giúp tôi, tôi sẽ cho cậu một con số thế này được không?" Vừa nói, Trần Ấu Tinh vừa giơ hai ngón tay lên.
Dung Tuân cười càng thêm châm chọc: "Hai vạn?"
Trần Ấu Tinh không nhìn ra được sự trào phúng của Dung Tuân, cho rằng Dung Tuân động tâm, cười càng đắc ý nói: "Đúng, thế nào?"
Dung Tuân cười thành tiếng nói: "Cậu giữ lại đi, có lẽ hai vạn này có thể giúp cậu trở nên "ưu tú" hơn một chút đấy. Ít nhất là mặt nhân phẩm."
Trần Ấu Tinh dường như đã nghe ra được ý tứ của Dung Tuân không như cô nàng nghĩ, lạnh mặt hỏi: "Cậu có ý gì?"
"Biết Ninh Phong đã có người yêu, mà còn muốn suy xét đến chuyện đào góc tường nhà người khác. Cậu nói xem tôi nên đánh giá cậu thế nào đây?" Dung Tuân nhìn cô nói; "Tôi đúng là không giàu có, nhưng ít nhất nhân phẩm của tôi không có vấn đề."
Nói xong, Dung Tuân xoay người rời đi. Đừng nói hai vạn, dù là hai trăm vạn cậu cũng không nhường anh người khác, Anh là của cậu, là người duy nhất cậu yêu, giống như người quý báu mà sinh mệnh đã cho cậu, cho nên cậu sẽ không nhường anh cho bất cứ ai.
Trần Ấu Tinh nhìn bóng dáng rời đi của Dung Tuân, phẫn hận mà cắn răng, sau đó thấp giọng mắng một câu, liền đi về hướng ngược lại.
Ninh Phong trở về phòng, liền nhìn thấy Dung Tuân đang ngồi trước máy tính, không vui vẻ lắm.
"Làm sao vậy? Không mua được bánh mì hả?" Ninh Phong đương nhiên biết không thể vì chuyện này được, nhưng lúc này anh không đoán được cậu không vui vì điều gì.
Dung Tuân nhìn anh một cái nói: "Trần Ấu Tinh vừa tới tìm em."
"Ừm?" Ninh Phong hơi nhíu mày, không biết cô ta tìm Dung Tuân làm gì.
Dung Tuân rất không vui mà kể lại chuyện vừa rồi cho Ninh Phong nghe, cũng kể anh nghe bản thân cậu đã đối đáp thế nào với Trần Ấu Tinh.
Nói xong, nhỏ giọng nói: "Tuy rằng em đối xử không tốt lắm với cô gái kia, nhưng tất cả là vì anh đó."
Ninh Phong cười, ôm chầm lấy Dung Tuân, hôn lên mặt cậu một cái nói: "Em làm tốt lắm, hung dữ hơn chút nữa càng tốt." Dung Tuân có thể trực tiếp đối mặt với chuyện này, cũng đuổi được đối phương đi, chứng minh cậu đã có thêm tự tin vào mối quan hệ của hai người.
Dung Tuân nắm lấy tay anh nói: "Anh là của em."
"Đúng vậy." Ninh Phong lại hôn cậu nói: "Vẫn luôn là của một mình em."
Dung Tuân cười vui vẻ. Anh đối với cậu như vậy thì cậu chống cự sao nổi, vì cậu nhìn ra được sự thật tâm của anh, cho nên càng không muốn chống cự.