Ánh nắng chiếu qua rừng cây, chiếu xuống lá cây trong rừng, như có vô số cát bụi.
Một chiếc xe ngựa hoa lệ tinh xảo chạy trong rừng. Lái xe là một nam một nữ. Nam tử có huyết đồng, mái tóc đen phủ trên đầu vai, một thân cẩm y, ngủ quan thâm thúy, khuôn mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt. Cả người tản ra khí chất tôn quý, thật sự không giống một người lái xe. Nữ tử mặc bạch y có thể gọi là tuyệt sắc giai nhân. Hai nam nữ tuấn mỹ phi phàm lại lái xe, thật sự làm cho người ta tò mò trong kiệu là người nào?
Đột nhiên màn kiệu bị nhấc lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài. Đôi mắt sắc bén không giống hài đồng bình thường.
Phía sau nữ oa là một thiếu niên tuấn mỹ vô trù mặc lam bào, sợi tóc mềm mại rủ xuống trán, đôi mắt hẹp dài thâm thúy, có thể nhìn ra hắn có tính tình thiếu niên.
"Bên ngoài thật im lặng, huynh nói xem chúng ta có gặp sơn tặc không?"
Lãnh Loan Loan buông màn kiệu, nhìn Lãnh Huyền Minh. Trong tiểu thuyết có rất nhiều nơi gặp sơn tặc, không biết bọn học có 'may mắn' như vậy không?
"Gặp rất đúng lúc." Lãnh Huyền Minh nhướn mày, cười tà. "Vừa lúc bản thái tử đói bụng, một ngụm nuốt bọn họ."
Lãnh Loan Loan chỉ kém đầu đầy hắc tuyết, Lãnh Huyền Minh này thật sự muốn nuốt người khác sao?
Bánh xe xe ngựa đi qua nhánh cây, tiếp tục đi tiếp.
Đột nhiên, hơi thở trong không khí dao động.
Trước xe ngựa, thân thể Kiếm Ngân Vang và Thủy Dao đồng thời căng thẳng. Hai người liếc nhau, đều biết được có nguy hiểm đến gần nhưng bất động thanh sắc tiếp tục lái xe.
Trong xe ngựa, Lãnh Loan Loan ngồi trong lòng Lãnh Huyền Minh, khi cảm giác được sự dao động khác thường, trong mắt xẹt qua tia sáng, cười tà. Tay nhỏ bé vỗ vỗ Lãnh Huyền Minh, ngăn không cho hắn muốn nuốt người ta.
Một lát sau, khi xe ngựa sắp xuyên qua rừng rậm, bỗng một ánh sáng trắng vọt với phía trước Kiếm Ngân Vang. Hóa ra mục tiêu của bọn họ không phải Lãnh Loan Loan mà là Kiếm Ngân Vang.
Mắt Kiếm Ngân Vang chợt lóe, vươn tay khiến cho ánh sáng kia quay lại. Đồng thời Thủy Dao cũng để xe ngựa dừng lại.
"Sao vậy?" Lãnh Loan Loan từ trong xe hỏi, đương nhiên nàng và Lãnh Huyền Minh đều nghe được động tĩnh bên ngoài nhưng không làm gì, nàng thoải mái dựa vào ngực Lãnh Huyền Minh.
"Chủ tử, có vài người cản xe ngựa của chúng ta."
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Thủy Dao vang lên, nhìn thẳng mấy người kia. Cầm đầu là một tên mặc xám y, thắt lưng màu trắng. Tóc bạc, mắt bạc, ánh sáng lạnh lóe ra.
"Cản xe ngựa?" Lãnh Loan Loan hỏi, như không có sức nặng. "Bắt là được." Nhưng lời nói rất nguy hiểm.
Vài tên nam tử cản xe ngựa nhíu mày, ngân đồng nam tử yên lặng nhìn Kiếm Ngân Vang, sau đó nói.
"Ngâm vương tử, đã lâu không gặp."
Khi mấy nam tử này xuất hiện, sắc mặt Kiếm Ngân Vang đại biến. Lại nghe thấy hắn gọi Ngâm vương tử, cả người tản ra hơi thở lạnh như băng, huyết đồng chống lại ngân đồng của hắn, nói.
"Ngân lang, ta đã nói tái kiến sẽ là cái chết của ngươi."
Nghe được lời của Kiếm Ngân Vang, Thủy Dao và Lãnh Loan Loan, Lãnh Huyền Minh ở trong xa đều hiểu, hóa ra người đến, không, sự thực là sói biến thành người, là cừu nhân của Kiếm Ngân Vang.
"Ha ha ha....."
Ngân lang đột nhiên cười, ngay cả người phía sau hắn cũng cười, châm biếm nhìn Kiếm Ngân Vang. Dường như cười nhạo hắn không biết lượng sức.
"Ngươi nghĩ ngươi giết được ta sao?" Ngân lang dừng cười, đôi mắt mang theo tàn khốc nhìn Kiếm Ngân Vang, mỗi từ mỗi câu đều nhục nhã hắn. "Ngươi nghĩ ngươi còn là vương tử cao cao tại thượng kia sao? Ngươi, hiện tại chỉ là hạ nhân của người khác, có bản sự gì để giết ta? Ta nói cho ngươi biết, lần trước không giết chết ngươi, hôm nay đừng mơ tưởng có thể trốn thoát."
Ngân đồng và huyết đồng chạm nhau, hai người đều nghĩ muốn giết đối phương, dùng ánh mắt chém giết.
Lời nói của hắn như kim đâm vào lòng mình. Đúng, hiện tại hắn đã không còn là Lang giới Vương tử. Lang giới đã bị thúc phụ hắn chiếm, ngay cả Phụ vương, Mẫu hậu cũng bị hắn ta dùng quỷ kế hại, chỉ còn chính mình. Trong đầu xẹt qua hình ảnh huyết tinh, huyết đồng như kết thành băng.
"Rốt cuộc ngươi vẫn là vương tử hay ta mất mạng, chúng ta thử xem thì biết."
Kiếm Ngân Vang giương tay, phút chốc, bảo kiếm hiện lên tay hắn.
Ngân lang nhíu mi, từ trong áo bào xuất hiện một cây kiếm sắc bén.
Hai người cầm kiếm, sắp đánh nhau.
Đột nhiên, cửa xe ngựa bị mở ra, Lãnh Huyền Minh ôm Lãnh Loan Loan đứng dậy.
"Đợi đã....."