Một thiếu niên áo trắng vừa la hét, vừa chạy đến Đông cung.
“Kêu cái gì? Muốn chết hả, dám quấy rầy bản thái tử nghỉ ngơi.”
Cánh cửa Đông cung bị kéo ra, ánh mặt trời theo khe cửa lẻn vào, chiếu đầy trên mặt đất.
Lãnh Huyền Minh một đầu tóc đen xõa trên vai, đôi mắt hẹp dài khép hờ, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ chán ghét bị quấy rầy. Ánh mặt trời chiếu xuống, hắn nheo lại hai mắt. Khi thích ứng được mới mở ra con ngươi màu xanh biếc. Xanh như Phỉ Thúy, thần bí khó lường.
“Thái tử thứ tội.” Nghe được giọng nói không kiên nhẫn của Lãnh Huyền Minh, thiếu niên quỳ xuống đất.
“Tốt lắm, đứng lên đi. Trước tiên hãy nói, có chuyện gì xảy ra? Sao lại ngạc nhiên như thế?” Lãnh Huyền Minh vén sợi tóc đang chơi đùa trước ngực, vạt áo khẽ mở, để lộ ra lồng ngực cường tráng.
“Dạ, là Cửu công chúa.” Thiếu niên bẩm báo.
“Cửu nhi làm sao?” Lãnh Huyền Minh vừa nghe đến bảo bối muội muội thương yêu nhất, nhất thời không kiên nhẫn, vội vàng nhìn thiếu niên hỏi tới.
“Hôm nay Cửu công chúa thực khác thường, dường như không nhớ ra được mọi người . Tất cả mọi người nghe đồn công chúa nhất định là bị người hạ độc .” Thiếu niên cúi đầu trả lời, hắn cũng là nghe người bên cạnh nói Cửu công chúa cổ quái, mới có thể lo lắng chạy tới bẩm báo Thái tử. Xà giới trên dưới ai cũng biết Thái tử nóng nảy này chỉ có khi ở trước mặt Cửu công chúa khả ái mới có thể trở nên ôn nhu.
“Cái gì? Hạ độc?” Lãnh Huyền Minh kinh hãi.
Thiếu niên chỉ cảm thấy bóng dáng màu trắng trước mắt thoáng một cái, ngẩng đầu đã không còn thấy bóng dáng của Lãnh Huyền Minh, chỉ có dư âm sợi tóc thổi lất phất của hắn. . . .
“Cửu nhi, Cửu nhi. . . . . .” Lãnh Huyền Minh la hét, một trận gió theo Đông cung chạy tới cung điện của Cửu công chúa.
“Tham kiến Thái tử điện hạ.” Cung nữ mặc cung trang hướng Lãnh Huyền Minh vấn an.
“Bình thân.” Lãnh Huyền Minh giương tay lên, “Ta hỏi các ngươi công chúa bây giờ đang ở đâu?”
“Hồi bẩm thái tử điện hạ, Cửu công chúa đang cùng hoàng thượng, hoàng hậu dùng bữa.” Cung nữ tổng quản cúi thấp đầu, đáp.
“Dùng bữa?” Lãnh Huyền Minh nhìn bầu trời, bây giờ là canh ba, dùng bữa có phải sớm hay không? Bất quá bất kể những thứ này, hắn phải nhìn thấy Cửu nhi mới là chuyện trọng yếu.
Thoáng một cái, bóng dáng màu trắng lại biến mất trong hư không.
“Thái tử giá lâm.” Giọng cung nhân bên ngoài ngự thiện phòng truyền đến bẩm báo.
Lãnh Loan Loan trong miệng còn đầy thức ăn, không kịp phản ứng. Liền thấy một bóng dáng màu trắng như gió cuốn vào, sau đó giữ lấy chiếc đũa nàng cầm trên tay.
“Ngô ngô. . . . . .”
Lãnh Loan Loan thình lình bị bắt lấy, thiếu chút nữa không kịp nuốt thức ăn. Ngẩng đầu, hai mắt thật to trừng trừng nhìn Lãnh Huyền Minh, lửa giận phừng phừng, nam nhân đáng chết này là ai? Hắn muốn mưu sát mình sao?
Minh nhi, mau buông tay, Cửu nhi bị nghẹn đấy.
Xà Vương, Xà Hậu bị trận gió ùa vào của Lãnh Huyền Minh làm cho sửng sốt, cũng đang thấy Lãnh Loan Loan nuốt chưa trôi, vội vàng nói với Lãnh Huyền Minh.
Lãnh Huyền Minh vừa nghe, cúi đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cửu nhi đỏ bừng, làm hắn sợ đến mức vội vàng buông tay.
“Khụ khụ. . . . . .” Lãnh Loan Loan ho khan, đem thức ăn phun ra. Thật vất vả mới thư thái, sau đó ngẩng đầu, giận dữ trừng mắt nhìn Lãnh Huyền Minh.
“Ngươi muốn hại chết ta hả?”