Lúc Dương Lăng xuất kiếm, Vạn Tiểu Nghĩa tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng yếu ớt, cường liệt đau đớn không gì sánh được đã khiến hắn ý thức không rõ. Vấn Thiên đồng tử mắt thấy dằn vặt nữa, hắn sẽ tắt thở, liền đối với Vạn Tiểu Nghĩa truyền âm nói: "Vạn Tiểu Nghĩa, ngươi không nên đắc tội với người nhà của cô gia chúng ta, cho nên ngày hôm nay là ngươi gieo gió gặt bảo."
Vạn Tiểu Nghĩa trong lòng mơ hồ, nghĩ thầm: "Cô gia là ai? Ta cói lỗi với cô gia sao?" Sau đó trong đầu là một mảnh hỗn loạn, trong nguyên thần hiển hiện ý nghĩ của hắn.
"Lão sư, đừng giết ta, đệ tử tuyệt không đem chuyện tình Thanh Sương Tiên Kiếm nói ra... Lão sư..."
Vạn Tiểu Nghĩa trong lòng tưởng cái gì, đều đi qua nguyên thần hiển hiện, bị Vấn Thiên đồng tử thấy phân minh.
Vấn Thiên đồng tử biến sắc, hỏi: "Thanh Sương Tiên Kiếm ở địa phương nào?"
"Lão sư, đệ tử sẽ không nói cho người khác..." Vạn Tiểu Nghĩa thần chí mê loạn, sau một lúc lâu lại nói, "Thanh Sương Tiên Kiếm bị Cửu Dương Tàn Bi trấn áp tại bắc cực Băng Tuyết hoang mạc, dưới Đại Tuyết Sơn, đệ tử... Đệ tử sẽ không nói."
Vấn Thiên đồng tử ánh mắt chợt lóe, nghĩ thầm: "Diệu a! Gả ngu xuẩn này cư nhiên cũng biết hạch tâm cơ mật Cửu Dương Kiếm Phái bực này, chắc là do không cẩn thận mà hắn nghe được."
Vấn Thiên đồng tử lại hỏi thêm vài câu, những cái muốn biết đến đều sớm rõ ràng, liền lập tức thả Vạn Tiểu Nghĩa. Song song trong đầu Diệp Hoan vang lên thanh âm Dương Lăng: "Diệp sư huynh, dừng ở đây."
Diệp Hoan sửng sốt, liền thu Ngũ Hành Băng Phách Kiếm.
Kiếm quang vừa thu lại, Vạn Tiểu Nghĩa uể oải mà đứng ở giữa tràng, nguyên thần đã bị tổn thương không nhỏ. Vấn Thiên vừa đi, hắn lập tức khôi phục thanh tỉnh, nhưng trước đó xảy ra cái gì, nửa điểm cũng không biết, thậm chí không biết mình đã chịu quá nhiều thống khổ.
Nghi hoặc mà liếc mắt nhìn Diệp Hoan, Vạn Tiểu Nghĩa bỗng nhiên nghĩ cả người suy yếu. Triệu Tuyết Châu mấy người lập tức vây quanh Vạn Tiểu Nghĩa, hỏi vừa rồi chuyện gì xảy ra.
Lý Huyền "Ha ha" cười to: " Diệp sư đệ ta đại nhân đại lượng, tha cho ngươi một mạng, còn không mau cút đi!"
Vạn Tiểu Nghĩa nghe qua mọi người miêu tả, biến sắc mặt hắng giọng, hung hăng liếc mắt trừng Diệp Hoan, thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi!" Người của Cửu Dương Kiếm Phái lần lượt rời đi.
Diệp Hoan thở ra thật dài, hai tay trả Ngũ Hành Băng Phách Kiếm: "Dương sư đệ, đa tạ!" Diệp Hoan không ngốc, đã đoán được Dương Lăng âm thầm tương trợ, chỉ là không rõ Dương Lăng là làm sao làm được mà thôi.
Dương Lăng thu hồi Ngũ Hành Băng Phách Kiếm, cười nói: "Diệp sư huynh khúc mắc đã qua, ngày sau tu vi tất nhiên tiến triển cực nhanh."
Diệp Hoan than nhẹ một tiếng: "Lúc này ta mới phát hiện, oán cừu như phù vân, đã tiêu tan rồi, còn phải đa tạ chư vị sư huynh đệ tương trợ."
Mọi người thấy Diệp Hoan quả thực đã xóa được ma chướng, đều vì hắn vui mừng, đoàn người tâm tình sung sướng phản hồi Thiên Long Điện.
Dương Lăng ở lại ba ngày, cùng bảy đại Kim Đan đệ tử tán phiếm luận địa, thuyết nam nói bắc, ở chung với nhau dường như sư huynh sư đệ. Chỉ là Dương Lăng không có nhiều thời gian, một năm sau là Cửu Môn Pháp Hội, Dương Lăng phải vận luyện nguyên thần, còn phải đả thông kinh lạc mới hiển hiện, tu luyện Thiên Hành Kiếm Trận, thời gian cấp bách, không dám ở lâu.
Ba ngày sau, Lý Huyền bảy người tiễn Dương Lăng rời khỏi Thái Dịch Cung, Dương Lăng phản hồi Thanh Tiêu Uyển.
Một hồi đến Thanh Tiêu Uyển, Vấn Thiên đồng tử khẩn cấp mà đem việc "Thanh Sương Tiên Kiếm" nói ra. Dương Lăng nghe xong, khiếp sợ không gì sánh được: "Cái gì? Kiếm Tiên!"
"Không sai, ta hỏi rất rõ ràng. Cửu Dương Tổ Sư một trăm năm trước du lịch bắc cực Băng Tuyết đất hoang, tiến nhập Đại Tuyết Sơn, ngẫu nhiên phát hiện Thanh Sương Tiên Kiếm. Kiếm Tiên này thập phần hung lệ, Cửu Dương Đạo Tổ cũng chế ngự không được, Vì vậy mới vận dụng Cửu Dương Tàn Bi tạm thời trấn áp." Vấn Thiên đồng tử hai mắt tỏa ánh sáng, kế tục nói: "Cô gia, nếu như đem tin tức này bán đi, tất nhiên có thể phát nhất bút cự tài (rất nhiều tiền)!"
Dương Lăng giật mình, lắc đầu nói: "Không thể bán."
Vấn Thiên đồng tử kêu lên: "Cô gia, ngươi không phải là có chủ ý với Thanh Sương Kiếm Tiên đó chứ?"
Dương Lăng cười nói: "Chẳng lẽ không thể?"
*(Hai thầy trò thằng này xạo… điêu như nhau, hehehe hehehehe… ND)
"Đương nhiên không thể!" Vấn Thiên đồng tử vẻ mặt ngưng trọng, "Từ việc Cửu Dương Tổ Sư xuất động Cửu Dương Tàn Bi trấn áp Thanh Sương Tiên Kiếm mà thấy, Kiếm Tiên này uy lực rất lớn, tiểu nhân cũng chế không được."
Dương Lăng gật đầu: "Ngươi nghĩ rằng ta ngốc đến nỗi bây giờ đi lấy Kiếm Tiên sao?" Dương Lăng nheo con mắt lại, "Ta mặc dù chẳng biết lai lịch Thanh Sương Tiên Kiếm, nhưng phán đoán ra kiếm này uy lực lớn đến vượt quá tưởng tượng của ta. Cửu Dương Tổ Sư chính là nhân vật Tiên Tôn cấp bậc đều chế không được nó, ta thế nào có khả năng thành công?"
Vấn Thiên đồng tử hỏi: "Nếu chế không được, chẳng bằng đem tin tức này bán đi."
Dương Lăng cười nói: "Vấn Thiên, nếu như ta đoán không sai, một trăm năm qua, Cửu Dương Tổ Sư tất nhiên đã chuẩn bị hoạch định một đại kế. Cái kế hoạch này, có thể bảo chứng Cửu Dương Kiếm Phái hoàn toàn thu phục Thanh Sương Tiên Kiếm. Vận dụng Cửu Dương Tiêm Bi trấn áp, là vì tránh cho Kiếm Tiên bay khỏi Đại Tuyết Sơn. Đợi khi Cửu Dương Kiếm Phái kế hoạch thành công, là lúc thu phục Kiếm Tiên."
Vấn Thiên đồng tử nói: "Không sai không sai, cô gia phân tích rất chuẩn. Cửu Dương Kiếm Phái lấy được Thanh Sương Tiên Kiếm, ngay cả Thái Huyền Môn cũng phải cố kỵ ba phần."
Dương Lăng gật đầu: "Nhân gian Tiên Khí số lượng cực ít, Cửu Dương Kiếm Phái nếu như thật có thể thành công, tất nhiên là sẽ lớn mạnh."
"Tiểu nhân tuy rằng được xưng Tiên Khí, kỳ thực còn kém một bước. Chân chính Tiên Khí không vượt lên quá ngũ kiện, trong đó Thái Huyền Môn có một kiện, còn lại phân tán các nơi." Vấn Thiên đồng tử thở dài một tiếng, "Cô gia, Thái Cực Đồ có đúng hay không..."
Trong Thái Cực Đồ có Tiên Thiên Pháp Trận, có được từ Âm Sơn Song Quái. Vấn Thiên đồng tử vẫn ngay ngáy nhớ đến, muốn thôn phệ Thái Cực Đồ, hấp thu Tiên Thiên Pháp Trận trong đó. Bất quá Dương Lăng gần đây bận nhiều việc.. Tu luyện cùng sự tình khác, vẫn không có để ý tới Thái Cực Đồ.
Dương Lăng từ chối cho ý kiến: "Vấn Thiên, chuyện Thái Cực Đồ ngày sau hãy nói."
Vấn Thiên đồng tử thở dài một tiếng: "Cô gia, ngươi hãy cấp cho tiểu nhân một cái tin chính xác a, lúc nào cấp cho tiểu nhân Thái Cực Đồ để ăn đây?"
Dương Lăng "Ha hả" cười: "Cái này ta không thể hứa trước, bất quá ta đáp ứng ngươi, sớm muộn gì cũng tìm được Tiên Thiên Pháp Trận cho ngươi."
Vấn Thiên đồng tử lập tức tiết khí: "Được rồi, sớm cũng ăn mà muộn cũng ăn, tiểu nhân cũng không chết đói. Bất quá tiểu nhân muốn nói cho cô gia biết, nếu như tiểu nhân ăn Thái Cực Đồ, có lẽ có cơ hội trở thành Tiên Khí. Đến cái thời gian kia, có thể trợ giúp cô gia thu phục Thanh Sương Tiên Kiếm."
Dương Lăng cười nói: "Vấn Thiên, ngươi lẽ nào quên Tử Điện Kiếm?"
Vấn Thiên đồng tử ngẩn ra: "Cô gia phải giải khai Tử Điện Kiếm phong ấn, sau đó mượn lực của nó thu phục Thanh Sương Kiếm?"
Dương Lăng cười nói: "Ta là có một phương cách, dù không có chút nắm chặt thành công, nhưng ta chế phục Thanh Sương Kiếm phương pháp không phải Tử Điện Kiếm, mà là Kim Quang. Thời gian càng lâu, ta cảm thụ được nguyên thần cùng Kim Quang dung hợp càng hoàn mỹ, một ngày nào đó, ta có thể đem Kim Quang hoàn toàn khống chế. Tới cái kia thời gian rồi, có năm thành nắm chắt chế trụ Thanh Sương Kiếm."
"Hơn nữa ta nuôi dưỡng ngũ đại ma đầu hiện nay còn có cực đại tiềm lực, có thể chúng nó có cơ hội thành tựu Ma Thần thân thể. Tới cái thời gian kia rồi, Kim Quang cùng ngũ đại Ma Thần, còn có Vấn Thiên ngươi tương trợ, chí ít có chín thành cơ hội chế phục Thanh Sương Kiếm." Dương Lăng chậm rãi nói.
Vấn Thiên đồng tử mở to mắt nói: "Cô gia, muốn nuôi dưỡng ra ngũ đại Ma Thần, sợ rằng cần trăm năm thời gian, khi đó Thanh Sương Kiếm sớm bị người ta lấy đi."
Dương Lăng không thể không nói: "Lấy đi thì lấy đi, cho dù không chiếm được Thanh Sương Kiếm, ta cũng không có gì tổn thất. Ta muốn làm, chỉ là tận lực chuẩn bị, một khi gặp phải cơ hội, lập tức có thể xuất thủ. Nếu như cơ hội không hiện ra, cũng không có gì thất vọng."
Vấn Thiên đồng tử hít vào một hơi, bất đắc dĩ nói: "Cô gia, ngươi như vậy tâm tình thực sự đáng sợ. Biểu hiện ra là ngươi đối với Thanh Sương Tiên Kiếm rất ham thích, mà trên thực tế thì lãnh tĩnh phân tích rõ ràng, không chút nào vì Kiếm Tiên mà u mê liều mạng."
Dương Lăng cười nói: "Kiếm Tiên nếu có thể bảo ta thành tiên, ta nhất định liều mạng cướp giật, đáng tiếc nó không thể."
Dương Lăng nhất tâm cầu đạo, còn lại gì đó với hắn mà nói đều là râu ria cành lá mà thôi, không đáng mạo hiểm. Mặc dù lúc này nghe được tin tức Thanh Sương Tiên Kiếm, cũng chỉ là chuẩn bị ngày sau điều kiện thành thục nên không suy nghĩ nữa.
Vấn Thiên đồng tử nhắc tới chuyện Kiếm Tiên, đó là có tâm tư muốn ăn Thái Cực Đồ. Nhưng nghe Dương Lăng nói, Vấn Thiên đồng tử biết muốn ăn Thái Cực Đồ sợ không dễ dàng, nét mặt lộ ra vẻ ủ rũ.
Dương Lăng liếc mắt nhìn đồng tử, thoải mái nói: "Vấn Thiên, ta lúc này cũng không biết Thái Cực Đồ là vật gì, vậy sao có thể tùy tiện đáp ứng tặng cho ngươi ăn chứ?"
Vấn Thiên đồng tử nói: "Cô gia, tiểu nhân chỉ là có chút mất mát, không có việc gì đâu."
Dương Lăng nghĩ buồn cười: "Ngươi mất mát, vậy mà còn nói không có việc gì? Thôi được, ta trước dùng Kim Quang tẩy Thái Cực Đồ một cái, nhìn một cái xem tướng mạo nó thế nào." Dứt lời, thôi động Kim Quang, bao quanh vây lấy khối phá bố Thái Cực Đồ.
Kim Quang tẩy một cái, trong Thái Cực Đồ lập tức lao ra khói đen ô uế, cùng ngày trước tám đạo pháp phù không có sai biệt. Khói đen càng ngày càng đậm, cuối cùng bắt đầu phun ra nồng đậm nước đen.
Dương Lăng cười khổ một tiếng, đối với Vấn Thiên nói: "Vấn Thiên, không có một, hai năm thời gian, Thái Cực Đồ này khó mà khôi phục tướng mạo sẵn có."
Vấn Thiên đồng tử không buồn mà lại vui nói: "Cô gia, Kim Quang tẩy luyện thời gian càng lâu, nói rõ Thái Cực Đồ này uy lực càng lớn."
Dương Lăng nhớ tới, ngày trước tám đạo kiếm phù cũng bị Kim Quang luyện hồi lâu mới thành công, Thái Cực Đồ này tựa hồ tiêu hao thời gian càng lâu hơn, thầm nghĩ: "Thái Cực Đồ quả nhiên không đơn giản, phẩm chất sợ rằng không ở dưới tám đạo kiếm phù!"
Vấn Thiên đồng tử lại nói: "Cô gia sao không nhìn một cái kiện Ngũ Hành Hồ Lô, tiểu nhân cảm giác Hồ Lô này bất phàm."
Dương Lăng lần thứ hai thôi động Kim Quang, bắt đầu tẩy luyện ám kim sắc Hồ Lô. Ngũ Hành Hồ Lô không giống Thái Cực Đồ khó luyện như vậy, chỉ chừnng nửa canh giờ, Kim Quang liền hoàn toàn rót vào trong Hồ Lô, Dương Lăng phát hiện trong Hồ Lô có một tòa ngũ hành đại trận huyền diệu.
Dương Lăng đối với trận pháp đã có nghiên cứu, quan sát một hồi, lẩm bẩm: "Đại trận này tựa hồ có thể ràng buộc nguyên thần người ta, Vấn Thiên, ngươi thấy thế nào?"
Vấn Thiên đồng tử một mực yên lặng mặc mặc quan sát, lúc này mới nói: "Hồi bẫm cô gia, trận này chắc là Ngũ Hành Tỏa Hồn Đại Trận thất truyền đã lâu. Trận này mặc dù không phải tiên thiên, nhưng cũng không cách xa mấy." Dừng một chút, lại nói: "Cô gia nếu có thể đem hai quả Long Hổ Thần Đan cấp cho tiểu nhân ăn, tiểu nhân có thể đem Ngũ Hành Tỏa Hồn Đại Trận thôi diễn hoàn thiện, khiến cho nó thành tựu Tiên Thiên Pháp Trận."
Dương Lăng hơi trầm tư, thẳng thắn nói: "Được!"
Vấn Thiên đồng tử mừng thầm nói: "Cô gia hào phóng ghê gớm thật, hai quả Thần Đan, sử dụng một quả đủ rồi, còn một ... mai khác giữ lại ngày sau tiến giai mà dùng." Vấn Thiên đồng tử tuy rằng nuốt Thần Đan, nhưng mà Dương Lăng minh bạch có thể đã nhìn ra, chỉ là không nói gì mà thôi.
*(Hai thầy trò thằng này đúng là một cặp trời sinh… thằng nào cũng cơ hội ! hehehe… hehehe… ND)
Dương Lăng nghĩ thầm: "Đồng tử này thật có lòng tham, hai quả Thần Đan sợ rằng sẽ không dùng toàn bộ. Chỉ là đồng tử giúp ta không ít a, coi như tặng hắn vậy."
Vấn Thiên đồng tử lập tức nuốt "Ngũ Hành Tỏa Hồn Đại Trận ", Thái Ất Tiên Thiên Pháp Trận bắt đầu thôi diễn khuyết điểm Ngũ Hành Tỏa Hồn Đại Trận, khiến cho nó hoàn thiện.
"Cô gia, thôi diễn trận này, cần khoảng chừng một tháng thời gian, cô gia không cần để ý tới tiểu nhân, tự đi tu luyện." Vấn Thiên đồng tử nói.
Dương Lăng Vì vậy rời khỏi Kim Quang, kế tục tu luyện.
Dương Lăng đã là Thái Cổ Chân Nhân chi khu, trong cơ thể hiển hiện tân kinh lạc. Mỗi khi đả thông một ít kinh lạc, thân thể Dương Lăng như phát sinh một tia biến hóa, cảm giác quanh thân lực lượng lại tăng một phần.
Tu luyện ước chừng bảy tám ngày thời gian, Nguyên Đan Dương Lăng rung động. Trong Nguyên Đan Thiên Hành Kiếm Trận bắt đầu thu nạp ngũ hành nguyên khí, lúc này đây, cư nhiên có bảy mươi hai tọa pháp trận đồng thời thu nạp nguyên khí. Cũng may trong cơ thể Dương Lăng nguyên khí là dư thừa, đã đạt được một cái trình độ khủng bố, bảy mươi hai tọa pháp trận, thu nạp cũng không đầy một phần tư nguyên khí.
Lúc này, Thiên Hành Kiếm Trận ba trăm sáu mươi lăm tọa pháp trận, đã kích hoạt một trăm lẻ tám tọa. Vì vậy kế tiếp, Dương Lăng lại một lần nữa bắt đầu hướng Kim Tàm vơ vét Thái Ất chân kim, bồi dưỡng kiếm khí.
Mười ngày sau, kiếm trận viên mãn, Dương Lăng há mồm phun một cái, là một trăm lẻ tám đạo kiếm quang bắn ra, uy lực so với ba mươi sáu đạo kiếm quang lúc trước, cường đại gấp vô số lần.
Dương Lăng một bên khôi phục nguyên khí, một bên luyện tập kiếm thuật, mắt thấy Vấn Thiên đồng tử thôi diễn hoàn tất, mà lúc này, lại có phiền phức tới cửa.
Trong Thanh Tiêu Uyển, hạ xuống ba đạo độn quang, trong độn quang hiện ra ba người. Ba người đều là một thân long bào, thần tình cao ngạo. Dương Lăng đứng trên đài ngắm trăng (nguyệt thai đài), thấy trong ba người có một người là Lưu Hóa, còn hai người khác đều là Pháp Sư cấp bậc, đã kết thành pháp đan rồi.
Vừa nhìn thấy Lưu Hóa, Dương Lăng biết phiền phức lại tới, lạnh lùng nói: "Ba vị vì sao xông vào Thanh Tiêu Uyển?"
Lưu Hóa cáo mượn oai hùm, lạnh lùng nói: "Dương Lăng! Ta ba người phụng mệnh Cuồng Phong Đạo Quân, bắt ngươi đi hỏi vài câu!"
Dương Lăng sắc mặt trầm xuống: "Thậy là uy phong! Hảo sát khí! Cuồng Phong Đạo Quân hắn tưởng muốn bắt ta là bắt được ta sao, cho Dương Lăng ta là đầu gỗ chắc?"
"Lớn mật! Cư nhiên đối với Đạo Quân vô lễ!" Hai gã Pháp Sư giận dữ, song song ra tay, pháp lực kích động biến hóa thành hai bàn tay to, đồng thời hướng Dương Lăng chộp tới.
Dương Lăng nổi giận, huy quyền liền đả tới. Một quyền đánh ra, một đạo ngũ thải quang khí biến hóa thành cự quyền, hung hăng nghênh đón hai bàn tay to do pháp lực biến hóa thành. Lấy nguyên khí đối lại pháp lực, Dương Lăng kém tròn hai tầng thứ, nhưng không sợ chút nào.
Dương Lăng một quyền đánh ra, một cổ chiến ý hào hùng, tràn ngập bất khuất, kiêu ngạo, ý chí không sợ, ý chí này cùng quyền đầu cùng nhau, hung hăng va vào bàn tay to.
"Hanh! Bọ ngựa đấu xe!" Một gã Pháp Sư cười nhạt, "Nếm thử Thanh Diễm Phần Thiên thần thông của bản Pháp Sư!" Bàn tay khổng lồ chấn động, bỗng nhiên bốc cháy lên thanh sắc hỏa diễm, hỏa diễm ngưng tụ thành vô số hỏa diễm yêu ma quỷ quái, khắp bầu trời bay lượn.
"Cũng nếm thử Kim Phong Liệt Địa của bản Pháp Sư!" Một ... danh Pháp Sư khác đồng dạng thi triển pháp thuật, pháp lực biến hóa thành bàn tay khổng lồ bỗng nhiên phun ra một vòng Kim Quang, sắc bén dường như kiếm quang.
Hai gã Pháp Sư song song xuất thủ, là bởi vì sớm nghe nói qua uy lực Thất Tình Chung của Dương Lăng, hai người đột nhiên làm khó dễ, mục đích là tránh cho Dương Lăng phóng xuất Thất Tình Chung. Nhưng làm hai người ngoài ý muốn chính là, người trước mặt căn bản không có dự định sử dụng Thất Tình Chung, mà là dùng nguyên khí biến hóa thành quyền đầu, lấy cứng đối cứng.
Quyền đầu, thủ chưởng, rốt cục chạm vào nhau.
"Oanh!"
Khí lưu bắn nhanh ra, thổi cho trong phương viên mười dặm cát bay đá chạy. Hỏa diễm tắt, Kim Quang tiêu tán, pháp lực biến hóa đại thủ thiểm điện lùi về. Hai gã Pháp Sư bị Dương Lăng một quyền đánh bay xa xa trăm dặm có hơn.
Dương Lăng trong cơ thể nguyên khí chấn động, nội phủ đã hơi bị chấn động, nhưng chưa thụ thương, ngũ thải cự quyền này khí phách hiễn hóa tại không trung, tản mát ra cường đại chiến ý.
Trong sân Lưu Hóa bị dọa cho sợ đến choáng váng, nhìn về phía quyền đầu trên không trung, con ngươi dần dần co rút lại, xoay người bỏ chạy.
"Chạy đi đâu!" Dương Lăng cười nhạt, cự quyền hé ra, hóa thành bàn tay, đưa tay bắt Lưu Hóa giữ ở trong tay.
"Đừng giết ta!" Lưu Hóa thét lên chói tai.
Dương Lăng lạnh lùng nói: "Ta không giết ngươi." Trên bàn tay khổng lồ ngũ thải quang hoa lưu chuyển, tiên thiên nguyên khí thoáng cái nhảy vào trong thân thể Lưu Hóa, dường như bẻ gãy nghiền nát giống nhau, đem kinh mạch Lưu Hóa nhất nhất phá hủy, thuận tay hủy diệt hơn mười chỗ chủ huyền khiếu quanh thân Lưu Hóa.
Lưu Hóa cảm giác cả người đau nhức, quát to một tiếng, cũng ý thức được Dương Lăng đối với mình làm cái gì, sợ đến hồn bay lên trời, khóc ré kêu lên: "Ngươi quá ngoan độc a!"
Dương Lăng cười nhạt, đem Lưu Hóa vứt trên mặt đất như ném một con chó chết, thản nhiên nói: "Phế tu vi ngươi chỉ là giáo huấn, ngươi nếu còn dám trêu chọc ta, ta lập tức lấy tính mệnh của ngươi!" Ngữ khí mặc dù nhẹ nhàng, nhưng để lộ ra cường liệt sát ý.