Dương Lăng nhàn lai vô sự, lại bắt đầu chú ý tám trương phù lục trong Ma Vực. Đã qua tròn một ngày, tám đạo phù lục vẫn tiếp tục phun ra ô uế vật, hình như vĩnh viễn cũng phun không hết. Dương Lăng nghĩ muốn nát đầu cũng không rõ, tám đạo phù này vì sao lại như vậy "Dơ bẩn" .
Tám trương phù dài chừng hai xích, bề rộng chừng ba thốn, nhìn không ra thân phù dùng cái gì tài liệu để luyện chế. Tám đạo phù nguyên bản thoạt nhìn bát nháo, xuất ra một ngày đêm vật ô uế, mặt ngoài có vẻ sạch sẽ một chút. Dương Lăng dự cảm muốn cho tám phù này hoàn toàn sạch sẽ, sợ rằng tám phù này phải liên tục phun ra trên mười ngày nữa tháng.
Sau đó, Dương Lăng xuất ra đan kinh mới mua 《 Ngũ Hành Đan Kinh 》 từ từ nghiền ngẫm. Đan kinh giới thiệu luyện đan ảo diệu, từ chỗ bắt tay vào làm, đến những chi tiết rất nhỏ cũng có được hiểu biết chính xác. Dương Lăng tuy rằng chẳng bao giờ luyện qua đan dược, nhưng có Tự Ma chân nhân nhãn lực, đan kinh tốt nữa nên còn có thể hiểu được.
Đan kinh ghi chép, đan dược ngoại trừ phẩm cấp phân chia, còn có loại phân chia khác, đồng thời giới thiệu kể lại. Với linh dược luyện chế ra đan dược làm lệ, mỗi một loại linh dược đều ẩn chứa một loại hoặc nhiều loại thành phần cực kỳ đặc biệt. Luyện chế đan dược, phải đem đan dược cần tinh luyện ra thành phần, đem thành phần không cần vứt bỏ.
Dương Lăng xem đến nhập thần, lâu ngoại truyền đến tiếng bước chân, Dương Lăng thu ngọc giản, đứng dậy đón chào. Thấy ở lâu ngoại một bạch y nữ tử dần dần đến gần, thân thể thướt tha yểu điệu, dung mạo cực đẹp, chỉ tiếc là trên khuôn mặt thần khí có vài phần ốm yếu.
Dương Lăng vội vã xuống lầu nghênh tiếp: "Dịch cô nương!"
Dịch Chân lại cười nói: "Mạo muội mời Dương huynh đến đây, Dương huynh không trách ta sao?"
Dương Lăng cười nhẹ: "Dịch cô nương suy nghĩ nhiều rồi, bất quá lòng ta có một nghi vấn, Dịch cô nương thế nào biết ta sẽ tới? Lẽ nào hiểu được bói toán thuật sao?"
Hai người vừa nói, cùng sóng vai tiến vào ngọc lâu, Dịch Chân tự mình lấy một chén bích lục trà thơm phác mũi, mùi thơm ngát đưa cho Dương Lăng, chậm rãi nói: "Tiểu muội nào có bản lĩnh biết trước thời gian tới, là một vị trưởng lão trong môn giúp ta chiêm một quẻ."
Nghe Dịch Chân vừa nói, Dương Lăng mới biết Dịch Chân cũng không phải mượn lực lượng Vấn Thiên Kính. Dương Lăng lúc này ngẫm nghĩ cũng hiểu được mình suy đoán thật buồn cười, Vấn Thiên Kính là bảo bối, tự nhiên không có khả năng tùy tiện mà dùng, mỗi khi dùng đều phải tốn hao không nhỏ, Dịch Chân hỏi hành tung của hắn như vậy là việc nhỏ?
"Vị trưởng lão kia bói toán thuật thật thần kỳ, cư nhiên lại chuẩn xác như vậy." Dương Lăng không khỏi tán thán.
Dịch Chân không cho là đúng: "Bói toán bất quá chỉ là tiểu thuật, tiên đồ mới là đại đạo." Sau đó đạm nhiên cười, "Tiểu muội mời Dương huynh đến đây, một là đáp tạ ân cứu mạng của Dương huynh, hai là muốn cho Dương huynh biết tình huống trong Thiên Cơ Cung, quen thuộc đường đi, ngày sau cũng tiện lợi vãng lai."
Dương Lăng vội vã khách khí vài câu, trong lòng nghĩ: "Ta bất quá là một ngoại môn đệ tử, Dịch Chân đường đường Thiên Cơ Cung Thiếu cung chủ, nàng lại coi trọng ta." Nghĩ tới đây, Dương Lăng cười nói: "Dịch cô nương, cô nương và ta nếu là bằng hữu, chuyện tạ ơn không cần phải nói."
Dịch Chân gật đầu: "Dương huynh nói đúng, ngày ấy sau khi cùng Dương huynh phân biệt, Dương huynh đã gặp không ít chuyện tình, có thể nói cho tiểu muội nghe hay không?"
Dương Lăng vì vậy mà nói về chuyện kinh qua Đông Hải hái thuốc, tự nhiên, chuyện giết chết Thiên Tà Thái Tử không hề đề cập đến. Dương Lăng một đường hái thuốc, gặp phải không ít xà trùng quái thú, Dịch Chân không có bao nhiêu hứng thú. Nhưng nghe kể chuyện dùng đan dược cùng tiểu hồ ly đổi Chu quả, Dịch Chân mặt lộ vẻ tiếu ý.
Nói một hồi, Dịch Chân bỗng nhiên lại ho khan, sắc mặt ửng hồng như say, thần tình lại có chút thống khổ. Dương Lăng trong lòng cũng xúc động, nhẹ giọng hỏi: "Dịch cô nương, lẽ nào trên đời không ai có thể trị bệnh của cô nương sao?"
Dịch Chân cười khổ: "Có thì có, nhưng dạng đại năng hiện thế cực nhỏ này, làm sao chịu vì ta một người nữ tử mà đứng ra chứ? Ngoài ra còn có vài loại đan dược có thể cứu ta, chỉ tiếc từ lâu đã thất truyền."
Vừa nghe đề cập đến đan dược, Dương Lăng hiếu kỳ hỏi: "Cái dạng đan dược gì?"
Dịch Chân nét mặt hiển lộ ra vẻ kính ngưỡng: "Mấy vạn năm trước, trên Cửu Châu xuất hiện một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, người này để có thể cùng người yêu tướng mạo tư thủ, nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ tạo ra Kinh Thần Cửu Phương. Có người nói trong Nhân Phương của Kinh Thần Cửu Phương có di lô hoán đỉnh, trọng trúc thân thể diệu hiệu."
Dương Lăng tim đập rất nhanh hỏi: "Kinh Thần Cửu Phương có thể trị bệnh của cô nương sao?"
Dịch Chân cũng một trả lời mà thở dài: "Có thể trị hay không có thể trị đều không có gì khác nhau, Kinh Thần Cửu Phương sớm đã thất truyền. Huống hồ, cửu phương luyện chế độ khó rất lớn, cổ kim ít có, dù là có đan phương, ta ba năm thọ hạn cũng chờ không kịp hái thuốc luyện chế."
Dương Lăng nhíu nhíu mày, hắn trên người vừa may có Kinh Thần Cửu Phương, do dự có nên đem chuyện này nói cho Dịch Chân biết hay không. Dương Lăng ngẩng đầu, lại phát hiện cặp mắt trong suốt chân thành của Dịch Chân nhìn qua. Dương Lăng trong lòng nóng lên, nghĩ thầm: "Từ khi được Tự Ma chân nhân ký ức, ta làm việc gì đều nghĩ tới tới tiêu cực đen tối, lẽ nào trên người ta một người tin tưởng cũng không có sao?"
Dương Lăng bỗng nhiên lông mi giương lên, trầm giọng nói: "Dịch cô nương, Kinh Thần Cửu Phương, ta thì có ở đây."
Dịch Chân nao nao, sau đó hé miệng cười nói: "Tiểu muội đến, thì Thanh trưởng lão xem cho một quẻ, lão nói hôm nay ‘ ngộ lăng trình tường ’. Ta nghe được quái từ của quẻ lập tức nghĩ tới Dương huynh, lẽ nào lão Thiên thật không muốn ta chết sao? Chỉ tiếc Dương huynh mặc dù có Kinh Thần Cửu Phương, nhưng muốn tìm được linh dược là hết sức khó khăn, tiểu muội không phải là sinh tồn vô vọng? Dù là tìm được linh dược, quá trình luyện chế không dễ, một khi thất bại, đến cùng vẫn là công dã tràng."
*( ngộ lăng trình tường: gặp Lăng (Dương Lăng) thì được cát tường (tốt)… ND)
Nữ tử này lúc nào cũng vây trong lý trí, trạng thái lãnh tĩnh, người khác bỗng nhiên nghe có cơ hội để sống, sớm đã mừng như điên không ngớt, nhưng nàng vẫn có thể tinh tế phân tích, không loạn một tí nào.
Dương Lăng trong lòng càng phát ra kính phục Dịch Chân, nghĩ thầm: "Ta đã là bằng hữu của nàng, không thể để cho nàng qua ba năm nữa sẽ chết. Hơn nữa Nhân Phương có ba phương thuốc linh dược dễ tìm, nhưng ba vị thuốc dẫn lại không dễ tìm. Thiên Cơ Cung thế lực khổng lồ, ta nếu có thể được bọn họ bang trợ, sưu tập Kinh Thần Cửu Phương nhất định không phải việc khó."
Dương Lăng có quyết đoán, lập tức nói: "Dịch cô nương, chuyện tìm kiếm linh dược căn bản do ta giải quyết, nhưng Nhân Phương hiện nay còn thiếu khuyết hai vị thuốc dẫn, Dịch cô nương có thể bắt người tìm được hay không?
Dịch Chân suy nghĩ chốc lát, thở dài một tiếng: "Có thể có được một đường sinh cơ, Dương huynh, huynh có thể nói ra Kinh Thần Cửu Phương, lại nguyện ý cung cấp linh dược, đủ thấy Dương huynh đối đãi chân thành, xin nhận tiểu muội một lạy." Dịch Chân đứng lên, dịu dàng quỳ gối.
Dương Lăng vội vã vung tay áo, một đạo nguyên khí tinh khiết nhẹ nhàng nâng Dịch Chân lên, cười khổ nói: "Đây là nói như thế nào a? Ta giúp cô nương không phải không có tư tâm, Kinh Thần Cửu Phương một lô chí ít có thể ra ba mai đan dược, ta cũng có thể được chỗ tốt. Nói ra thật xấu hổ, ta giúp cô nương cũng là muốn mượn lực lượng Thiên Cơ Cung sưu tập thuốc dẫn."
Dịch Chân không chút nào trách móc, nét mặt trái lại lộ ra một tia vui mừng: "Dương huynh nói ra tất cả, đã không coi tiểu muội là ngoại nhân. Cũng tốt, tiểu muội lần này liền cùng lão Thiên đánh cuộc một lần, dù là không thành công cũng không tiếc nuối."
Dương Lăng nói: "Dịch cô nương yên tâm, chúng ta nhất định thành công." Sau đó đem hai vị thuốc dẫn nói cho Dịch Chân. Hai vị thuốc dẫn phân biệt là Thần Long Ẩm cần giao long chi cân đã ngoài ba ngàn năm, Cửu Dương Linh Đan cần cửu dương tinh khí.
Ba ngàn năm giao long có thực lực Đạo Quân, dưỡng thành giao đan, đã tiếp cận biến hóa trở thành chân long, bắt giết nó vạn phần khó khăn, chí ít phải tụ tập ba gã tu sĩ đã ngoài cấp Đạo Quân mới có thể đối phó. Mà cửu dương tinh khí ở trong tinh không xa xôi, chỉ có dưỡng thành Thần Anh Đạo Tôn hoặc Tiên Tôn tự đi tới tinh không, mới có thể thu thập.
Không thể nghi ngờ, hai dạng thuốc dẫn này đối với Dương Lăng mà nói có thể hi vọng mà không thể gặp, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng tìm được. Mà Thiên Cơ Cung thì bất đồng, Thiên Cơ Cung từ trước cùng các tiên môn quan hệ hòa hợp, mời mấy đại năng xuất thủ không phải việc khó, đơn giản liền có thể tìm được hai thứ thuốc dẫn này.
Viết xuống thuốc dẫn, Dương Lăng lại nói: " Trong Nhân Phương trừ thuốc dẫn, còn cần một nghìn sáu trăm năm mươi ba vị linh dược, hiện nay ta đã hái được hơn ba trăm vị, như vậy linh dược còn lại trong vòng một năm khả dĩ hái được. Dù là bộ phận linh dược hái không được, cũng có thể đi Vạn phương tiên đảo lấy đan dược mua. Ngoại trừ linh dược, vốn cần phải luyện chế ra một nơi Thuần Dương Cảnh Thiên, bất quá chuyện này ta có thể làm được."
Nguyên Kinh Thần Cửu Phương, vô luận như thế nào thì nơi luyện chế cũng không có thể nhiễm âm khí trong thế tục, bằng không đan dược sẽ hỏng. Bởi vậy trước khi luyện chế đan dược, thì phải chế tạo ra một nơi tiếp cận huần Dương Hoàn Cảnh. Trên Hoàng bố giới thiệu, sáng tạo Thuần Dương Hoàn Cảnh phải do Địa Tiên Trường Sinh Cảnh cao giai thi triển đại thần dũng mở Thuần Dương Cảnh Thiên. Cảnh Thiên cùng loại với động thiên, chỉ là diện tích cùng công dụng đều nhỏ hơn nhiều so với động thiên.
Dịch Chân hơi giật mình: "May là huynh có biện pháp, bằng không mở Thuần Dương thì lâu lắm, coi như là Trường Sinh Cảnh thập trọng cao thủ, không có mười năm thời gian cũng đừng mơ tưởng hoàn thành, khi đó tiểu muội sớm hóa thành xương khô."
Dương Lăng cười nói: "Nhất định là trong minh minh, có thiên ý ám trợ Dịch cô nương."
Được một đường sinh cơ, Dịch Chân tâm tình có vài phần vui vẻ. Hai người cùng nói chuyện phiếm, Dương Lăng đem tao ngộ của mình kể ra, Dịch Chân nghe xong thổn thức không ngớt, không ngờ Dương Lăng có một đoạn kinh lịch như vậy.
"Dương huynh, tiểu muội thuở nhỏ đã không có mẫu thân, ba năm trước đây phụ thân cũng đi tiên, cùng Dương huynh đồng bệnh tương liên." Dịch Chân nhẹ nhàng than thở. Dương Lăng kể lại cố sự lúc nhỏ, suy nghĩ mãi, vẫn chưa đem chuyện tình Thần Đăng cùng Chiếu Ma Kinh nói ra.
Không phải Dương Lăng không tín nhiệm Dịch Chân, mà là Dương Lăng cũng còn chưa biết rõ ràng về Thần Đăng là vật gì, nhiều lời vô ích. Còn nữa tu luyện ma đầu là tiên môn tối kỵ, Dương Lăng không muốn vì việc này mà có người biết. Có một số việc phải để lại trong bụng, bằng không nói cho người khác trái lại sẽ nguy hại vì biết bí mật của mình.
Dương Lăng nói lên chuyện tiến nhập Thái Dịch Môn, rồi nói tới đan dược, trận pháp. Nghe nói Dương Lăng cần đan kinh cùng với sách về trận pháp, Dịch Chân cười nói: "Thực sự là khéo, tiểu muội bởi vì tự biết mệnh không dài, vì thế đoạn thời gian trước vừa thu thập chỉnh lý mấy bộ về trận pháp điển tàng, Dương huynh nếu cần, tiểu muội sẽ biếu tặng."
Dương Lăng mừng rỡ, Thiên Cơ Cung tuyệt kỹ đó là trận pháp, Dịch Chân biếu tặng tất nhiên đều là tương đối cao giai trận pháp thư. Thấy Dương Lăng mặt vui vẽ, Dịch Chân sau đó như tạt một chậu nước lạnh: "Dương huynh không nên vui vẻ quá sớm, nghiên tập trận pháp gian khổ nhất, Dương huynh thật muốn thử nghiên cứu nó, tránh không được khổ cực ăn không vô a."
Dương Lăng chỉ cười một tiếng: "Chỉ cần có trợ giúp cho tiên đạo, chịu chút cực khổ thì tính là cái gì?"
Dương Lăng tại Thái Bạch Động Thiên vui chơi hai ngày, trong hai ngày, đều là Dịch Chân làm bạn cùng Dương Lăng nói chuyện. Kinh qua hai ngày tiếp xúc, hai người trong lúc này trở nên cực kỳ thân quen, trò chuyện với nhau thật vui.
Ngày thứ ba, Dương Lăng rốt cục cáo từ rời đi. Khi chia tay, Dịch Chân ngoại trừ biếu tặng Dương Lăng sáu bộ trận pháp điển tịch, còn biếu tặng Dương Lăng ba bộ Thiên Cơ Cung bí tàng đan kinh, đều là vật báu vô giá.