“Ngươi… Cô nương nhà ai vô lễ thô lỗ như ngươi vậy?” Vu thị rất muốn nhịn xuống, nhưng bị một tiểu cô nương giáo huấn, tâm lý liền không nhịn được, đã phát ra bản tính, nổi giận đùng đùng nói: “Không biết lòng người tốt, ta là làm mối cho tỷ tỷ ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn để tỷ tỷ ngươi cả đời không gả ra được a!?”
Trần Yến mười bốn tuổi không ai cầu hôn là tất cả người trong thôn đều hiểu rõ, cho nên lúc này nghe được Vu thị nói, đều đang âm thầm nghị luận, trách cứ Trần Ngư quá kiêu ngạo.
“A a, làm mai cho tỷ ta?” Trần Ngư trợn trắng mắt, rất khinh thường hừ lạnh nói: “Nói cho ai a!? Là người cháu tú tài thi mấy lần đều thi không trúng kia của nhà người? Cấp bao nhiêu sính lễ, cái danh phận gì? Tỷ ta phải chăng muốn ba quỳ chín lạy tạ Vu gia ngươi hào phóng, thu người Trần gia không nhân muốn a!?”
Trần Ngư rất phúc hắc, nàng là cố ý đề người Trần gia, bởi vì nàng lén lút nhìn thấy Trần Yến tới, phía sau đi theo một đống lớn người Trần gia, vở kịch hay, có trò vui xem.
“Trần gia dạy người như thế nào, một cái nữ oa mười tuổi mở miệng là cái gì danh phận, sính lễ, còn biết xấu hổ hay không?” Vu thị bị ép hỏi sắc mặt đỏ bừng, lúng túng chất vấn.
“Thiết,” Trần Ngư khinh thường đùa cợt cười lạnh một tiếng, sau đó liếc xéo nàng một cái lạnh lẽo rét buốt nói: “Ta là oa nhi mười tuổi ththì sao? Lúc trước, Vu gia là thế nào đối phó với một cái oa nhi mười tuổi? Trần gia lại thế nào cũng phải cầu Vu gia, mới xem như muốn mặt mũi sao?” Ai, đàn bà chanh chua ở nông thôn, một người so với một người da mặt dày hơn, nàng là thực phục sát đất.
Cho nên đâu, nàng học một chiêu, vĩnh viễn đừng cùng những người này yếu thế, bằng không ngươi cả đời cũng phải bị người khi dễ.
“Ta… Ta không cùng ngươi nói, đem nương ngươi kêu ra, nhìn xem nàng dạy khuê nữ tốt, lợi hại ghê gớm,” Vu thị thấy mình bắt chẹt hôn sự của Trần Yến, Lâm thị nhất định sẽ cúi đầu với mình, thì ra vẻ nói.
“Ta phi, khuê nữ Trần gia còn không tới phiên ngươi nói,” Hồ thị ở phía sau nghe không được, chen tới đây nổi giận đùng đùng nổi giận mắng. “Ngươi xem như cái ngoạn ý gì, tới Nam làng chài kiêu ngạo, cũng không nhìn xem nơi này là chỗ nào, đến phiên ngươi tới lắm mồm sao?”
Chủ nghĩ Hồ thị: chỉ ta mới có thể khi cháu gái cùng con dâu nhà mình, ai muốn khi dễ bọn họ, phải từ trong răng bén lưỡi nhọn, chanh chua cay nghiệt của ta vượt qua đi.
Vu thị tâm lý đang nén giận, vừa nghe thấy có người tức giận mắng, thì xoay người sang chỗ khác muốn cãi lại, “Ai như vậy… Di? Nãi nãi thông gia a,” lúc này giọng điệu tức giận lập tức xoay chuyển nhiệt tình như vậy, cứng nhắc làm cho người ta nổi cả da gà, nhưng Vu thị vẫn là rất có bản lĩnh chuyển, còn vẻ mặt tươi cười tới nghênh đón…
“Ai cùng ngươi là thông gia, cút xa một chút cho ta,” Hồ thị một chút cũng không nể tình, Vu thị hoàn toàn là mặt nóng dán mông lạnh.
“Ngư Nhi,” Trần Yến tiến lên bảo vệ Trần Ngư, vừa rồi ngôn ngữ Ngư Nhi bảo hộ mình, nàng đều nghe ở trong mắt, cảm động ở trong lòng. “Nương đâu?” Nàng nhỏ giọng hỏi, trong lòng tràn đầy lo lắng.
“Nương ở trong phòng, nàng còn đang ngủ, ta đóng cửa, nàng không biết,” Trần Ngư biết tâm tình của nàng, vội vàng trả lời.
Ai, hôm nay cha không ở nhà a, hắn đi bến tàu lớn đưa nham y cho Trần chưởng quỹ đi, thuận tiện đón Trần Hải về, lại không nghĩ đến phát sinh chuyện như vậy, ai, hi vọng hôm nay có thể an an ổn ổn qua, bằng không thực phiền toái.
Nàng lo lắng nhất, vẫn là vị bên trong kia.
Trần Yến nghe xong, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai mắt oán hận nhìn chòng chọc Vu thị, hận không thể tiến lên hung hăng cho nàng mấy cái tát, để nàng yên tĩnh lại.
“Nãi nãi thông gia, ngươi nhìn xem, ta là tới làm mai cho Yến nhi, cháu gái nhà người cũng không cho ta vào trong, thực là lạnh lòng người!” Vu thị biết Hồ thị luôn luôn không thích người nhà Trần Đông Sinh, nhất là hai người cháu gái, cho nên hết sức châm ngòi, không nghĩ đến Hồ thị sớm đã thay đổi, cho nên một lần này, bị thiệt thòi là ăn hết.
“Ngươi muốn đem Yến nhi nhà ta làm mai cho nhà ai đây?” Hồ thị không có tức giận, trái lại lộ ra khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt hứng thú hỏi.
Nãi nãi phúc hắc, ngươi phải chắc chắn nắm giữ a!
Vu thị vừa nhìn thấy tươi cười trên mặt Hồ thị, lòng cảnh giác hạ thấp, che khăn cười một hồi sau đó nói: “Là như vậy, lúc trước Đại tẩu nhà ta không nói, lui hôn sự của cháu gái ngươi, hại nàng bây giờ mười bốn đều không có người định hôn, lúc này a, Tiểu Vũ nhà ta trong lòng vẫn vô cùng nhớ, muốn lấy vị trí bình thê vị cưới cháu gái ngươi,” như thế nào, đủ không có lỗi với các ngươi đi!?
Vu thị trong lòng đắc ý, lại không chú ý đến vẻ mặt người Trần gia đều biến, nàng còn không biết sống chết ở chỗ đó chờ người Trần gia cảm kích.
“Vậy sính lễ đâu?” Hồ thị tiếp tục cảm thấy hứng thú muốn hỏi.
“Ngạch!” Vu thị vừa nghe, câm lặng. Vu gia này nếu có thể hạ sính lễ, còn sẽ muốn Trần Yến cái bị từ hôn này sao, đã sớm lấy cô nương thanh bạch nhà khác rồi.
“Ngươi muốn tay không bắt sói trắng, không công được cô nương Trần gia ta?” Chu thị tiến đến bên cạnh Hồ thị, âm âm chất vấn.
“Vị trí bình thê này không tồi, hơn nữa, dù sao cũng đã từng bị lui thân, thanh danh… Cũng không tốt đến đâu, phải không?” Vu thị châm chước chữ, nhưng nói ra vẫn là lời nói đâm vào trái tim người ta.
“Bình thê còn không phải thiếp, ngươi muốn để cho tỷ tỷ ta làm thiếp làm nha hoàn, ngươi cái lòng dạ độc ác, ta đánh chết ngươi,” Trần Ngư tức giận, dù sao thanh danh của nàng ở trong thôn chính là nổi tiếng bưu hãn.
“Trần Yến cũng bị từ hôn, mười bốn tuổi đều không ai muốn, Vu gia ta muốn, xem như coi trọng ngươi, bằng không không ai muốn, cả đời không gả ra được, có mất thể diện không a!?” Vu thị thấy Trần Ngư trở mặt, lập tức bén nhọn cổ họng hô.
“Ngươi câm miệng cho ta,” Trần Yến lo lắng nàng đánh thức Lâm thị, thì đè thấp giọng nói gầm lên giận dữ.
“Xem xem cô nương này, trước kia ôn ôn nhu nhu, hiện tại biến thành giống như đàn bà chanh chua, a ô, ta phải khuyên nhủ cháu ta, này chọn người, còn phải nhìn xem là cái tính tình gì,” Vu thị ngạo kiều, nghĩ nàng đã hối hận, người Trần gia này khẳng định sẽ hối hận. Trần Yến này không gả ra được là sự thật, chẳng lẽ bọn họ còn muốn che giấu a!
“Cho ta…,” Trần Yến vừa mới muốn phát hoả, kết quả bị một đạo tiếng rống giận dữ đánh gãy.
“Giỏi cho ngươi cái Vu thị, ngươi ăn của ta, uống của ta, nghĩ biện pháp từ trong tay ta đào bạc, lúc này thế nhưng nạp thiếp cho cháu ngươi, ngươi thực sự cảm thấy ta là đần độn sao?” Bùm bùm lốp bốp chất vấn sau đó, một đạo thân ảnh vàng nhạt đi ra, thướt tha có khí chất, nhưng ánh mắt lại đặc biệt sắc bén.
Vu thị vừa thấy người tới, một khắc ủ rũ. Người tới chính là thê tử Vu Tiểu Vũ, chỉ thấy nàng mang mấy người nha hoàn, một đường hùng hổ, khí tràng kia, còn thực không phải người bình thường có thể có.
“A a, Liên a, ngươi tại sao lại tới?” Vu thị giả cười hỏi.
“Ta tại sao tới? Ta nếu không tới, ngươi cho ta một đám tiểu kỹ nữ. Mang con về, ta còn phải cho…, ” Vương Liên kia lời nói còn chưa nói xong, đã bị Trần Ngư thét chói tai đánh gãy.