Chu Thanh nhìn cô nương thở hổn hển trước mặt mình, trong con ngươi đen nhánh hiện lên một tia nghi ngờ cùng hiếu kỳ….
“Trần Ngư, ngươi đừng cho rằng hôm nay ngươi có thể chạy trốn được, ngươi trốn không thoát lòng bàn tay ta,” Vương Nguyên Bảo cảm thấy bên mình có ba người, cho dù Trần Ngư bên kia có nhiều thêm một người, cũng là ổn đánh ổn thắng.
“Thế nào xử lý?” Trần Ngư thấp giọng hỏi. Nàng là muốn hỏi người kia tới cùng có giúp mình không, không giúp, vậy mình tiếp tục chạy, giúp, vậy thì hợp lại thử xem. (QA: Tỷ tỷ! Ngươi tính hợp lại đánh nhau!? -_-!!!)
Chu Thanh vừa nghe, trong mắt hiện lên một tia khác thường, trong miệng một câu cũng không nói, duỗi tay lôi kéo Ngư Nhi chạy, đương nhiên là thuận theo đường mình vừa rồi chạy tới… Hành động của hắn, chẳng những dọa Ngư Nhi nhảy dựng, ngay cả Vương Nguyên Bảo bọn hắn cũng sững sờ một chút, lúc này cự ly lập tức kéo ra.
Có Chu Thanh ở đây, Trần Ngư đầu óc cũng linh hoạt, bị hắn lôi kéo nơi nơi chạy loạn, chỉ chốc lát sau đã đem người ném bỏ, đang khi nàng muốn hỏi mình bị hắn đưa tới nơi nào, đường quen thuộc hiện ra, hơn nữa khoảng cách tới nhà đã rất gần.
“Ta đưa muội đến đây, tự muội trở về đi!” Nàng một tiểu cô nương, nếu mình đưa nàng trở về, nhất định sẽ dẫn tới rất nhiều lời đồn đãi chuyện nhảm.
“Huynh… Cám ơn huynh,” Trần Ngư vốn là nghĩ hỏi hắn làm sao biết mình ở nơi này, nhưng cảm giác hỏi ngược lại không tốt, liền chậm chạp nói cảm tạ, mang theo cả người chật vật chạy về nhà.
Chu Thanh cũng không có rời đi, hắn vẫn nhìn chằm chằm Trần Ngư mở cửa nhà mình, đi vào, mới xoay người đi về, trong tay, còn truyền tới nhàn nhạt ấm áp, là một loại cảm xúc xa lạ với hắn.
“Ngư Nhi, con làm sao vậy? Này toàn thân bẩn thỉu dơ dáy, chạy nơi nào nghịch ngợm đi? Cha con đâu?” Lâm thị vừa mở cửa, thấy bộ dáng Trần Ngư chật vật không chịu nổi, lập tức kinh hãi hỏi.
“Nương, để cho con thở một chút,” Trần Ngư vừa vào cửa liền ngồi liệt ở trên mặt đất, đem mọi người giật nảy mình.
“Đậy là làm sao?” Chu thị vừa vặn tới xem đôi sinh đôi, vừa thấy Ngư Nhi như thế, lập tức cùng Lâm thị đỡ nàng dậy, đi đến trên ghế dựa dưới mái hiên để cho nàng ngồi, Trần Yến bưng tới một cốc nước ấm, cho nàng uống xong, Trần Ngư mới cảm thấy mình tỉnh hồn lại, đầu óc cũng rõ ràng chút, chỉ là hai chân run lên lợi hại….
“Ngư Nhi, xảy ra chuyện gì?” Nhiếp Tình bị kinh hãi ra khỏi phòng, thấy Ngư Nhi vẻ mặt chật vật, ân cần hỏi han.
“Ngư Nhi, có phải là cha con xảy ra chuyện gì không?” Lâm thị thấy nữ nhi trở về, nam nhân không trở về, thì lập tức lo lắng run rẩy hỏi.
“Không… Không phải,” Trần Ngư ổn định tinh thần, cười khổ nói: “Cha đi mua hạt vừng, đường đỏ, con ở bến tàu chờ, kết quả gặp phải một tên kêu Vương Nguyên Bảo, nói muốn nạp con làm tiểu thiếp thứ năm của hắn… May mà trên đường có người cứu con, bằng không mọi người cũng không nhìn thấy con!”
“Cái gì?” Mọi người đồng thanh kinh ngạc, Lâm thị là bị dọa tới tay đều mềm xuống.
“Tại sao còn có người không biết xấu hổ như vậy a? Chẳng lẽ nơi này không có quan phủ sao?” Nhiếp Tình vừa nghe, là tức giận tới ngực đau, khí thế trong ngữ khí không thể vãn hồi.
“Vương Nguyên Bảo?” Chu thị sau khi tức giận, thấp giọng nỉ non: “Tên này, tại sao có chút quen nhỉ?”
“Đại tẩu, tẩu biết người này?” Lâm thị gắt gao cầm tay nàng chất vấn.
“Chính là cảm thấy quen, nhất thời nghĩ không ra,” Chu thị gãi gãi mặt mình, có chút nghi hoặc nói: “Nhà ta không có thân thích họ Vương a, nhưng tên này, ta vẫn cảm thấy có chút quen thuộc, ai, các ngươi nghĩ nghĩ xem, nhà ai họ Vương đây?”
“…,” trừ Nhiếp Tình, người người đều nhíu mày suy tư, nhưng vẫn là không nghĩ ra… Đột nhiên, Chu thị vỗ bắp đùi, chợt nói: “Ta lại nói làm sao lại quen như vậy, hóa ra là na tên súc sinh…,”
“Ai a!?” Trần Ngư không biết mình từng chọc họ Vương nào tức giận, cho dù có, cũng không nghĩ tới hèn hạ như vậy.
“Đệ đệ ruột của nương tử địa chủ kia của Vu Tiểu Vũ, ta vẫn nói thôi, tại sao lại quen thuộc như vậy, hóa ra là cái không biết xấu hổ này,” Chu thị sau khi nghĩ tới, thì tức giận mắng.
“Chúng ta cùng nhà bọn hắn sớm không quan hệ, vì cái gì còn phải làm như vậy chứ?” Trần Yến không hiểu được, mình cũng đính hôn, Vương Nguyên Bảo tại sao lại nhằm vào Ngư Nhi chứ.
“Tỷ, hắn nói là để ta làm tiểu thiếp, kỳ thật là muốn nắm được thực đơn ta bán cho Đắc Nguyệt Lâu, bằng không ta một cái gầy quá xá, còn không bằng một nha đầu, nơi nào có thể lọt vào mắt hắn, hắn còn có chính thê cùng mấy phòng tiểu thiếp,” Trần Ngư bĩu môi, khinh thường hừ nói.
“Cho dù là vì thực đơn, cũng không nên làm loại chuyện dơ bẩn hèn hạ này, hắn không biết hủy thanh danh cô nương là hủy cả đời ngưới ta sao?” Lâm thị là hận nghiến răng ngứa, khóe môi đều cắn ra máu.
“Hắn mới sẽ không quản những cái này đâu,” Trần Ngư nhướn mi châm chọc. “Nếu thực nghĩ được, hắn đã là người tốt rồi.”
“Ngư Nhi, con vừa rồi nói có người cứu con, người đâu?” Lâm thị tò mò hỏi.
“Đi, may mà có hắn, mang con từ đường nhỏ chạy về, đem bọn chúng ném bỏ, nếu không hôm nay con còn thực gay go!” Nói đến cái này, nàng mới nghĩ tới, hóa ra đường đi tới bến tàu lớn không chỉ có một đường này, hắc hắc, về sau có cơ hội, phải đi nhìn xem.
“Cháu cũng thực là, người ta cứu cháu, cháu cũng không mời người ta vào nhà uống chén trà, cám ơn người ta cho tốt,” Chu thị nhẹ giọng trách cứ, cảm thấy Ngư Nhi làm không đúng.
“Cháu đều bị dọa chết, nơi nào còn nghĩ nhiều như vậy,” nàng là vô ý thức thuận theo đường quen chạy về, đầu óc sớm bị ngăn lại, nếu có thể nghĩ tới, nàng chính là vị thần.
Mọi người thấy thế, cũng không tiện nói cái gì, liền để cho Ngư Nhi vào phong gột rửa nghỉ ngơi một chút. Chờ đến sau khi Ngư Nhi đổi y phục, nằm ngủ, Trần Đông Sinh mới vội vội vàng vàng chạy về tới, biết Ngư Nhi trở về rồi, cảm xúc khẩn trương căng thẳng buông lỏng, người thiếu chút cũng đứng không vững.
Sau khi hắn nghe lời Lâm thị nói, tâm lý cũng là hận cực, may mà Ngư Nhi không xảu ra chuyện, cũng không thể đem người ta làm gì, thì cùng Lâm thị nói: “Ngư Nhi cũng đã lớn, năm nay cũng nên định cho nàng mối hôn sự, miễn cho nàng đi tới đi lui, nếu ai nhìn trúng, đều tới một tay, nàng nói chúng ta có thể phòng được sao?”
“Nói là nói như vậy, nhưng là sớm đính hôn như vậy, ai biết nhân phẩm như thế nào chứ?” Một cái Trần Yến đã dọa nàng gần chết, may mà lão thiên có mắt, để Đại nữ nhi tìm được kết quả tốt, nàng không muốn lại thấy Ngư Nhi xảy ra chuyện.
“Trước nhìn xem, tốt nhất là tìm người biết gốc biết ngọn,” trước kia là Vu Tiểu Cường, hiện tại lại nhiều thêm một Vương Nguyên Bảo, lại tới thêm một cái nữa, tim hắn cũng chịu không nổi.
“Ân!” Điểm này, Lâm thị đồng ý, nàng vẫn hi vọng nữ nhi gả gần chút, nàng có thể chiếu cố một ít.