Đồ trong cái sọt là nàng để Trần Yến cùng Trần Hải đi bờ biển tìm kiếm, có con trai cùng thịt đằng hồ, còn có ốc bùn muối cùng ốc cay muối nàng muối lúc trước, những thứ này là nàng mang tới trấn này thử xem, nếu có thể, kia chính là bạc, nếu không thể, cũng chỉ lãng phí một chút thời gian.
“Đông Sinh, chàng đi,” Lâm thị bị Ngư Nhi quấn quít có chút động lòng, liền kéo kéo Trần Đông Sinh, đem vấn đề khó khăn vứt cho hắn.
Trần Đông Sinh nhìn mặt tiền khổng lồ của tửu lâu Đắc Nguyệt Lâu, nuốt nuốt nước miếng, có chút chột dạ nói với Trần Ngư: “Ngư nhi, thôi đi, bọn là tửu lâu lớn nơi nào sẽ lại coi trọng những vật nhỏ ở nông thôn này của chúng ta, vẫn là đừng đi tìm mắng!”
Hắn cả đời này đi xa nhất chính là bến tàu lớn này, nhưng chỉ là tới đưa cá, đưa xong sau đó liền trở về. Giao tình cùng râu rậm vẫn là dựa vào cơ duyên, cũng là nhân vật lớn nhất hắn từng gặp trong cuộc đời này. Về phần Đắc Nguyệt Lâu này, hắn trước giờ chưa từng đi qua, cũng không dám đi vào, đó không phải nơi thân phận như hắn này có thể vào.
Trần Ngư có thể thông cảm tâm lý hèn mọn của Trần Đông Sinh, nhưng nếu không bước ra một bước này, hắn muốn đứng vững bước chân, vượt trội, đó là không thể. Đường lên trời không cần người hèn yếu, hắn cần dũng cảm xông về phía trước.
“Cha, thử một chút xem sao, lại không mất đi một miếng thịt,” Trần Ngư nỗ lực thuyết phục, trong lòng cáu giận khối thân thể nhỏ yếu này của mình, nếu nàng giống như Trần Yến, thuyết phục người khác cũng có chút sức thuyết phục, nhưng hiện tại… Vẫn là để cho Trần Đông Sinh mở miệng mới được. “Nếu như không làm được, chúng ta sẽ mang về nhà, nếu được, khoảng cách nhà ta xây nhà sẽ lại tiến thêm một bước!”
Bỏ miếng mỗi mỹ vị xuống, chờ Trần Đông Sinh mắc câu. Nàng biết kỳ vọng lớn nhất của Trần Đông Sinh chính là xây căn nhà thuộc về chính mình, nếu không, hắn cả đời này đều bị người coi khinh, cho nên nguyện vọng bức thiết nhất cùng mặt mũi hiện tại so với nhau, ai nặng ai nhẹ, hắn cần cân nhắc rõ ràng.
Quả nhiên, Trần Đông Sinh nghe được lời Trần Ngư nói xong, thì cắn chặt răng, bước ra một bước gian nan nhất của hắn….
“Khách quan, tửu lâu buổi sáng…,” tiểu nhị thấy tiến tới là người một nhà đánh mụn vá, không có trợn trắng mắt, chỉ là dùng thanh âm lạnh lùng nói xong lời giải thích cần thiết, nhưng lời nói của hắn còn chưa nói xong, đã bị Trần Đông Sinh đánh gãy.
“Ta biết, tửu lâu buổi sáng không buôn bán, tiểu nhị ca, ta tới nơi này là muốn hỏi một chút…,” Trần Đông Sinh lắp ba lắp bắp nói không ra lời, làm cho Trần Ngư đều gấp thay hắn.
“Cha ta là muốn hỏi một chút, chưởng quầy của quý tửu lâu có ở đây hay không? Hắn có mấy cái món ăn của riêng mình muốn bán cho các ngươi,” Trần Ngư tiếp chuyện, sét đánh cách cách thuận lợi đem lời nói mà Trần Đông Sinh kinh sợ không dám nói nói ra, sau đó chờ tiểu nhị phản ứng kịp.
Tiểu nhị kia không nghĩ đến cùng mình nói chuyện chính là một tiểu nữ oa, còn nói lưu loát như vậy, thì ngây ngốc một chút, nhưng tốt xấu gì cũng gặp qua cảnh đời, liền thoáng lộ ra một nét tươi cười xã giao, thấp giọng nói: “Chưởng quầy ở trên lầu, có lẽ vừa mới thức dậy, ta đi hỏi một chút,”
Trần Đông Sinh bọn họ ở dưới lầu chờ thời gian nửa nén hương, một chưởng quầy có chút mập kia đi xuống lầu, hắn nhìn thoáng qua người đứng ở cửa, trong mắt hiện lên một tia hào quang, cười ôm quyền hô: “Khách quý đến, Trần mỗ tiếp đón không chu đáo, xin hãy tha lỗi… Tiểu nhị, dâng trà…,”
Trần chưởng quỹ khách khí như vậy, khiến Trần Ngư giật nảy mình, luôn cảm thấy hắn khách khí có chút không thích hợp, liền lôi kéo tay áo Trần Đông Sinh nhắc nhở, sau đó cùng ngồi vào trên băng ghế.
Thấy Trần chưởng quỹ khách khí, lo lắng kiềm chế ở trong lòng Trần Đông Sinh cũng biến mất, hắn đưa ra đồ trong cái sọt, có chút cẩn thận nói: “Chưởng quầy, tiểu nhân cầm một vài đồ vật này nọ trong biển tới, còn xin chưởng quầy đừng trách móc!”
“Làm sao có thể,” Trần chưởng quỹ trong mắt chợt lóe tinh quang, sau đó cười nói: “Đã như thế, thì mời làm để cho ta nếm thử…,”
Lâm thị vừa nghe, đã theo tiểu nhị dẫn xuống phòng bếp. Trần Ngư đi cùng, làm trợ thủ.
Canh đằng hồ, thơm ngon thanh đạm, trên mặt là hành lá, nhan sắc cũng cực đẹp. Mà con trai làm thành hai loại, một loại là canh suông nước muối, một loại là thịt con trai xào cay, là Trần Ngư đề nghị Lâm thị, bởi vì nàng thấy trong phòng bếp cây ớt xâu thành chuỗi, cho nên để cho Lâm thị bộc lộ tay nghề.
Ba món ăn ngay cả ốc muối cùng tất cả ốc bùn cùng nhau bưng lên bàn, Lâm thị còn lợi dụng thời gian nấu ăn để nấu cháo, cho nên bữa sáng của Trần chưởng quỹ đã có thể giải quyết.
Nhìn đồ ăn trên bàn làm cho người ta bỡ ngỡ, trong mắt Trần chưởng quỹ hiện lên một tia ngạc nhiên, hắn cầm lấy đũa hiếu kỳ nếm thử một chút, nhất thời gật gật đầu nói: “Không tồi…,” thức ăn trên bàn bị Trần chưởng quỹ nếm thử một chút, một chén cháo cũng không còn.
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Trần chưởng quỹ, Trần Ngư lập tức bắt đầu đàm phán. Bởi vì nàng ám hiệu Trần Đông Sinh thực lâu, người ta đều không nguyện ý nói một câu, nàng chỉ có thể làm mũi thương, hi vọng đừng bị đánh quá thảm.
“Trần chưởng quỹ, mấy món ăn này, ngươi vừa lòng không?” Trần Ngư mở miệng, làm cho Trần Đông Sinh cùng Lâm thị trong mắt hiện lên hổ thẹn, nhưng không có lên tiếng ngăn trở.
“Ngạch!” Vốn còn đang cảm thụ mỹ vị Trần chưởng quỹ vừa nghe thấy lời nàng nói, sửng sốt một chút, thấy bọn hắn căn bản không có ý tứ mở miệng ngăn trở, liền quỷ dị cùng đứa bé kia nói chuyện. “Đúng là không tồi, không biết bán thế nào đây?”
“Trần chưởng quỹ nói cái giá, nhìn xem thích hợp hay không thích hợp, chúng ta lại thương nghị tốt, phải hay không?” Trần Ngư bày ra trạng thái đoan trang nhất, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, chính là đặt tại trên khuôn mặt non nớt của nàng, có chút quỷ dị.
“Ân…,” Trần chưởng quỹ nghĩ một chút sau đó thản nhiên nói: “Như vậy đi, những món ăn này chỉ là thời điểm vừa ăn có chút đặc biệt, chờ sau khi nếm qua ngươi ta cuối cùng sẽ biết, cho nên phương diện giá tiền…,”
Gian thương! Trần Ngư trong lòng cáu giận mắng một câu, cũng hiểu rõ hắn nói là lời thật. Những thứ này bờ biển nơi nơi đều có, chỉ là hiện tại thời điểm vừa mới ăn làm cho thấy hấp dẫn mà thôi, về phần muối ốc cay cùng ốc bùn, người khác cũng có thể học, muốn bán giá cao là không được.
“Trần chưởng quỹ, ngươi nói không hay lắm, cách muối này có lẽ người khác rất dễ lần mò, con trai này cũng vậy, nhưng là canh thịt đằng hồ này người khác làm cũng không tốt, cái này ngươi hẳn là cũng hiểu, nếu không đằng hồ mọc thành phiến cũng sẽ không để lãng phí,” Trần Ngư đặt trúng trọng điểm, đây cũng vốn là ý tứ của nàng.
Bản lĩnh lớn nhất của cổ nhân chính là phỏng chế đồ của người khác, nơi này lại không có bản quyền nhãn hiệu, cho nên bị thiệt thòi là bị thiệt thòi ở chỗ này, nàng cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể xuống tay từ nơi này của Trần chưởng quỹ.
Trần chưởng quỹ trong mắt lộ ra kinh ngạc, nhưng kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trên thương trường khiến cho hắn bảo trì trấn định, trầm mặc ra hiệu nàng tiếp tục.
“Con trai này tìm cũng thuận tiện, nhưng là làm sao để làm sạch sẽ hạt cát trong bụng nó, làm thế nào để làm cho càng thơm ngon hơn, đó cũng không phải người nào cũng có thể biết,” ai, nàng làm sao lại cảm thấy ánh mắt Trần chưởng quỹ có chút không thích hợp đâu, chẳng lẽ là nàng quá quỷ dị.