Mục lục
Âm Hôn Khó Chia Lìa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Các chị em ơi, ui là trời, tôi ghi anh rể bấy lâu nay giờ mới ngáo ngơ nhận ra đầu và tay mình có vấn đề, anh trai của vợ ông trưởng thôn.

Giờ mới đọc lại muốn đội quần.

ಥ‿ಥ
+++++
Ông nói chuyện tương đối khéo léo, giờ tôi bị ông ấy rống có chút phát ngốc, không biết rắn rốt cuộc chui vào nơi nào.

Bên kia Tề Sở liền hướng tôi chớp mắt vài cái, thấy tôi còn không hiểu nên cắn răng nói: "Bạo cúc!"
Tam quan(*) của tôi lập tức được đổi mới, nhìn trưởng thôn sốt ruột, tôi cuống quýt lắc đầu.

Tôi không phải không muốn giúp đỡ, nhưng những con rắn đó đã để lại bóng ma quá lớn cho tôi.

Ở ngoài có nhìn thấy nhiều rắn đều không khủng bố bằng nhìn thấy trong nhà mình có một con rắn, dù sau ở bên ngoài chỉ là nhìn qua, giống như không có quan hệ gì với mình nhưng đám này đuổi tới nhà mình nên cảm giác nơi nào cũng không an toàn, tôi chỉ biết cảm khái(*) mẫu tử song sát này quá lợi hại rồi.


(*)Có cảm xúc và thương cảm ngậm ngùi.

Nhưng trưởng thôn vẫn lôi kéo tay tôi không chịu buông, liên tục nói với tôi hãy cứu mạng.

Tôi định từ chối thì nghe thấy một giọng nó nặng nề, "Đi thôi, anh đi với em.

"
"Anh không phải nói không đối phó được hay sao!" Tôi bị trưởng thôn kéo đến phiền, muốn giải thích lại giải thích không xong, nghe thấy lời này tôi còn tưởng là Tề Sở, lập tức quay đầu lại nói: "Vậy anh tự mình đi đi.

"
Kết quả khi đối diện lại là khuôn mặt tuấn tú của Mặc Dật, bực bội ở trong lòng lập tức như được nước cam lộ tưới lên, tôi liền cười ha ha ngượng ngùng, thấy y nhướng mắt, tôi vội quay sang nói với trưởng thôn: "Chúng ta đi! Đi thôi!"
Trưởng thôn vừa thấy Mặc Dật liền có chút sợ hãi, vội rụt đầu ở bên ngoài chờ.

Tề Sở muốn ở nhà nấu cơm, nên chỉ có tôi và Mặc Dật đi, tôi thu dọn ít đồ vào ba lô, tuy rằng có Mặc Dật không cần mang theo đồ cũng được nhưng mình có thể động thủ thì vẫn tự mình động thủ.

Mặc Dật lần này không đua xe nữa, liền ngồi trên xe trưởng thôn, y vừa ngồi vào ghế sau liền ôm lấy tôi nói: "Ngủ một lát đi.

"
Trong lòng tôi đột nhiên ấm áp hẳn, hôm qua y tới rồi đi rất vội vã, khẳng định là có việc, lại trở về vào sáng sớm, chắc là lo lắng tối hôm qua tôi sợ mà không ngủ được.

Tôi dựa đầu vào ngực y, tuy không nghe thấy tiếng tim đập nhưng vẫn như cũ cảm giác rất yên tâm.

Không biết là từ khi nào mà sâu trong đáy lòng tôi đã tự xưng Mặc Dật là "trở về", giống như chờ y bận rộn xong trở về nhà vậy.

Trên đường trưởng thôn thấp giọng ho khan mấy lần, tôi nhắm mắt dưỡng thần (nghỉ ngơi) không để ý tới ông ấy, Mặc Dật không mở miệng, ông ấy cũng không dám nói chuyện, chỉ đành cố gắng lái xe.


Đến nhà anh vợ của ông ấy thì thấy Quảng Tế vào sáng sớm tinh mơ đã ngồi thiền ở cửa, thấy tôi tới, đầu tiên là nhíu mày, sau khi nhìn đến Mặc Dật, liền chậm rãi đứng dậy, chắp hai tay lại hành lễ với Mặc Dật.

"Chuyện gì xảy ra?" Mặc Dật không để ý tới tiếng kêu rên ở trong phòng mà nhìn chằm chằm vào Quảng Tế nói: "Ông nói xem.

"
Quảng Tế lời ít ý nhiều, chỉ nói vài câu liền nói rõ.

Hoá ra là vào tối hôm qua tình hình bên này cũng không khác gì bên tôi, những con rắn quấn quan tài chạy trốn đều chạy trở về, toàn bộ gà vịt chó heo trong nhà đều bị cắn chết, ngay cả cá trong ao bên cạnh nhà cũng không sống sót được, chết sình lên cả một ao.

Sau khi Quảng Tế dùng bí thuật đuổi rắn đi thì anh vợ của trưởng thôn giống như bị mắc quá nên liền đi vào WC.

Ngôi nhà của ông ta là loại tân tiến, WC xây ở bên ngoài nhà ở, ai cũng không nghĩ tới, lúc ông ta ngồi trong WC, cửa hậu môn mở rộng ra thì sau đó lại có một con rắn chui ra từ hố xí, cũng không biết như thế nào mà liền chui vào cửa sau của ông ta.

Người bên ngoài nghe thấy ông ta hét to nên mới phá cửa xông vào, lúc đó ông ta đang quỳ gối trên đất, tay nắm lấy cái đuôi rắn ở phía sau, nhưng kéo như thế nào cũng không kéo ra được.

Cảnh tượng này dường như có chút hèn mọn và khôi hài, nhưng không ai trong chúng tôi cười nổi.

"Đưa đi bệnh viện đi.


" Tôi nghe xong liền nhìn Quảng Tế nói: "Nếu không giữ lại cũng không có biện pháp nào?"
Ghi chú: Tam quan là một từ gốc Hán (Hán tự: 三观) thường dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới.

Tam quan được cấu thành từ 3 yếu tố gồm:
Thế giới quan hay vũ trụ quan: Chỉ quan điểm căn bản của mọi người đối với cuộc sống bao gồm toàn bộ thế giới cùng với quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài.

Nhân sinh quan: Là chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh.

Giá trị quan: Là chỉ cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh (bao gồm con người, sự vật sự việc).

Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.


Cập nhật 8/1/22.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK