"Nhưng sao cô ấy có thể tự tử được." Cả người Tề Cường suy sụp mà cười khổ: "Chúng tôi đã hẹn nhau.
Chờ qua mùa hè bận rộn này, chúng tôi sẽ dẫn hai con đi Hong Kong Disney chơi, chụp ảnh một nhà bốn người, lại đi Nhật Bản ngắm lá phong rơi, nhân tiện ra biển ngắm cá heo biển..."
"Thụy Thụy thích nhất là cá heo biển, con bé vẫn luôn muốn đi xem nó, tôi cũng đã hứa với con bé sẽ đưa nó cùng anh trai đi khi qua mùa hè.
Tôi đã hứa rồi..." Tề Cường cầm cái ly.
Có lẽ nước gừng quá nóng, hơi nước bốc lên những giọt nước lớn bám vào thành ly rồi rơi xuống ly gây ra những gợn sóng.
Tề Cường hít cái mũi, chớp chớp mắt: "A Hạnh sẽ không tự sát, cô ấy không có lý do gì phải làm như thế, nhưng cảnh sát nói theo camera thì chính cô ấy tự sát.
Họ còn nghi ngờ đây là do bạo lực hoặc bạo lực lạnh trong gia đình, tôi cũng đã tìm đến rất nhiều người nhưng họ đều không biết nguyên nhân là gì.
Tôi thậm chí còn đi tìm bà đồng nhưng bà ấy nói không tìm thấy âm hồn của A Hạnh và mấy đứa nhỏ, không mời được, chính là không tìm thấy.
Hôm nay có một tin nhắn gửi đến di động của tôi, là địa chỉ cùng ảnh chụp của cô, còn nói với tôi rằng cô có thể tìm ra nguyên nhân cái chết, cho nên tôi liền đi tìm cô..."
Tôi cầm chiếc ly đảo mắt nhìn xe đông lạnh.
Nam Nhã ở một bên thổn thức không thôi, cô ấy rót thêm cho tôi một ly nước gừng rồi đi vào.
"Còn người trông trẻ đâu?" Cơ thể tôi rõ ràng vẫn ấm nóng nhưng trái tim lại co thắt, không biết vì cái gì, tôi lại có chút muốn khóc.
Tề Cường hớp một ngụm nước gừng uống cho xong rồi cười khổ nói, "Chiều hôm đó bảo mẫu đã về nhà, A Hạnh và mấy đứa nhỏ tiến vào tủ đông là vào buổi tối, mười giờ."
Nhưng không biết họ đi bằng cách nào, ngoài gara xe không có dấu vết xê dịch, thậm chí trong camera không cho thấy họ rời khỏi tiểu khu, vậy mà bọn họ lại xuất hiện trong kho hàng, tiếp theo là tự tiến vào đó.
Đầu óc của tôi nhất thời không dùng được cũng không biết nên an ủi Tề Cường như thế nào, nhưng việc không tìm được âm hồn là có chút kỳ quái.
Người giới thiệu tôi cho anh ta có lẽ biết mối quan hệ giữa tôi và Mặc Dật.
Nhớ tới chuyện Lưu Nhược Thủy tới tìm cùng Tô Khê giả kia tôi lại không dám xông xáo, chỉ có thể chờ Mặc Dật trở về lại tính tiếp vậy.
Lúc Tề Cường lái xe tới rất kích động nhưng sau khi nói ra mọi chuyện lại có vẻ yên tĩnh, đặc biệt là khi ăn cơm, anh ta càng bình tĩnh hơn khi nhìn thấy Đại Bạch dùng móng vuốt cầm đũa.
Đáng buồn là đêm đó Mặc Dật cùng Tề Sở không có về, tôi muốn thu dọn phòng khách cho Tề Cường ở tạm nhưng anh ta cứ khăng khăng muốn ngủ ở trên xe.
"Tôi muốn ở cùng họ."
Tề Cường nhận lấy chiếc chăn bông mà tôi đưa cho anh ấy rồi cong miệng cười: "Trước kia tôi đã từng rất bận rộn, hai đứa nó muốn tôi ngủ cùng nhưng đều không thể.
Hiện tại...!Tôi muốn ở bên bọn họ nhiều hơn.
Mọi người đều nói tôi bị điên, lôi ba cái xác chạy khắp nơi, nhưng tôi không muốn bọn họ chết oan.
Kỳ Kỳ và Thụy Thụy ngoan ngoãn nghe lời như vậy, các con..."
Giọng nói của Tề Cường bắt đầu nghẹn ngào đi, anh ta nhìn tôi cùng Nam Nhã cười ngượng: "Không ai nghe tôi nói điều này cả, toàn là bọn họ nói tôi nghe.
Cho nên..."
Những gì mà họ nói đơn giản là để người đã khuất được an bình xuống mồ, đừng cố chấp, đừng giày vò.
Một gia đình hạnh phúc mỹ mãn chỉ sau một đêm lại tan vỡ một cách khó hiểu và quỷ dị, Tề Cường sao có thể đối mặt mà không phát điên được chứ.
Sợ sẽ có việc lạ xảy đến nên tôi cùng Nam Nhã, Hà Thi Di ngủ chung một phòng, còn cố tình để Đại Bạch canh gác ở cửa.
Kể từ sau khi vào hang cổ, mỗi đêm khi ngủ tôi đều mơ thấy chuyện lạ, giờ không có Mặc Dật ở đây nên tôi đành đốt trầm hương, ấy vậy mà lại sợ bên ngoài xảy ra chuyện nên cũng không dám ngủ.
Đại Bạch, con hồ ly này thật sự không dùng được, sống mà còn để mình chết đói thì sao có thể tin tưởng nó được.
Chờ Nam Nhã cùng Hà Thi Di ngủ rồi, tôi liền ở một bên cầm lấy sách xem.
Tề Cường tìm đến bà đồng lại không có mời được hồn về, có lẽ âm hồn không ở địa phủ, hoặc là bị nhốt ở nơi nào đó, bất kể là về hướng nào thì tôi đều nghĩ tới Lục Tư Tề.
Tôi có hỏi qua Tề Cường nhưng anh ta bảo là chưa từng gặp Lục Linh cùng Lục Tư Tề, cũng chưa từng tiếp xúc với bất kỳ ai trong khu vực này của chúng tôi vì vậy anh ta chỉ có thể tìm thấy nơi này từ cái tin nhắn kia.
Tự tử mà không có nguyên nhân gì, tìm lại không thấy âm hồn.
Bà ngoại chỉ để lại vài cuốn sách, tôi lật giở từng cuốn một và tìm ra những ghi chép xem hương mà tôi đã thuộc lòng từ trước đó.
Hầu hết những việc đó đều vô cùng cổ quái, bất chợt tôi cảm thấy trên người ấm áp đi.
Tôi khẽ ngẩng đầu lên liền bắt găp đôi mắt sâu thẳm của Mặc Dật.
"Đang chờ anh à?" Y duỗi tay lấy đi cuốn sách ghi chép, rồi hôn khẽ lên mắt tôi: "Đừng thức khuya."
"Đại Bạch đâu?" Tôi kéo lại chiếc áo mà y phủ lên người tôi, đứng lên nhìn y.
Đột nhiên tôi có một loại cảm giác giống như người vợ đang chờ chồng mình về, lồng ngực đột nhiên căng phồng lên, tôi liếc nhìn hai người Nam Nhã đang say giấc nồng rồi lôi kéo Mặc Dật ra khỏi phòng.
Đi đến cửa, tôi thấy Đại Bạch giống y như con chó nằm co rút một đống, còn khẽ gáy khò khò, ngủ say như chết.
"Em thật sự nuôi nó như nuôi chó?" Mặc Dật nhìn Đại Bạch, rồi nhướn mày nhìn tôi cười nói: "Sợ rằng dùng một chút thức ăn là có thể lừa được nó, còn không bằng thả Lạc Lạc ra."
Tôi nhìn Đại Bạch cười bất lực, dù sao Lạc Lạc cũng là một bé gái, tôi không đành lòng sử dụng lao động trẻ em, có là quỷ cũng vậy thôi.
Nhưng ở trong mắt Mặc Dật, quỷ chính là quỷ không phân biệt lớn nhỏ.
Tôi lập tức ôm lấy cánh tay y kéo y về phòng, Mặc Dật cúi đầu nhìn thấy tôi ôm cách tay mình nên mắt và miệng hơi cong lên.
"Anh ở bên ngoài có thấy cái xe không?" Sau khi trở về phòng tôi cởi trả áo cho y, rồi nhìn chiếc xe đông lạnh ngoài cửa sổ.
Mặc Dật duỗi tay ôm tôi vào trong ngực, cắn nhẹ vành tai của tôi, thấp giọng ừ một tiếng.
"Tự sát không lý do, nghe nói bà đồng gọi hồn cũng không gọi được, em cảm thấy là do Lục Tư Tề làm." Tôi quay đầu nhìn Mặc Dật.
Không ngờ nghe đến đây sắc mặt y liền sa sầm xuống, nói với tôi: "Ngày mai em thỉnh một lần."
Hôm nay mình bận quá nên đăng trước 1 chap, mai đăng tiếp 3 chap còn lại nhé.
Editor: Alissa..
Danh Sách Chương: