''Đầu óc ngươi mới có bệnh!''
Nguyệt Dao quay đầu lại, ánh mắt sắc bén hung hăng liếc Phượng Cửu Ca một cái. Sau đó hai mắt thu liễm lại, ánh mắt nhìn về phía dưới lại có chút bi thương.
"Hắn không muốn ở bên ta, cho nên mới lựa chọn nhảy xuống, là ta có lỗi với hắn. Là ta có lỗi với hắn..."
''Lạch cạch ——"
Một giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào trong vùng đất bị cháy đen.
Phượng Cửu Ca nhìn Nguyệt Dao cảm xúc nghiêm trọng như vậy, nhất thời khuỷu tay chọt chọt Hách Liên Phong Việt: "Giã nam nhân, lúc nam nhân nên thương hoa tiếc ngọc thì phải thương hoa tiếc ngọc, nếu không nào có nữ nhân nào chịu lấy thân hứa hẹn.”
Thánh nữ của Thựơng Đế Phong lấy thân hứa hẹn?
Từ quan điểm lợi ích, có thể khả thi. Nhưng mà nghĩ đến tính tình kia...
Hách Liên Phong Việt lập tức lui về phía sau hai bước: "Nếu ngươi muốn cơ hội này, ta sẽ nhường cho ngươi.”
Không nghĩ tới Phượng Cửu Ca thật sự đi tới, ngồi xổm xuống vỗ vỗ bả vai Nguyệt Dao: "Được rồi, đừng khóc, nam nhân ngươi nhất định là xong rồi. Thiên Nhai nơi nào không có cỏ thơm, bằng thực lực của ngươi, cùng lắm thì lại đi cướp thêm người nữa.”
Cái này gọi là đang an ủi?
Hách Liên Phong Việt đột nhiên phát hiện: trái tim phụ nữ, như kim đáy biển.
Nguyệt Dao lắc lắc đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào, giờ phút này bộ dáng lại giống như một tiểu nữ nhân ủy khuất: "Không... Không cướp nữa. Ta chỉ cướp hắn một lần, ta chỉ cần một mình hắn... Ô... Ta không dễ dàng nhìn trúng một nam nhân? Ta kém ở đâu? Hắn sao lại không muốn theo ta như vậy, còn tự mình nhảy vào trong hố lửa..."
Hách Liên Phong Việt nghe vậy, đầu óc hỗn loạn.
Hắn đột nhiên cảm thấy gặp được hai nữ nhân này, quan điểm của hắn đối với nữ nhân, hoàn toàn vặn vẹo.
Đường đường là một thánh nữ của Thượng Đế Phong, thật đúng là đi cướp nam nhân a!
Phượng Cửu Ca an ủi vỗ tay Nguyệt Dao nhất thời dừng lại, ngữ khí đột nhiên khẩn trương: "Nam nhân kia là ngươi cướp? ”
Nguyệt Dao gật gật đầu, lại lắc đầu.
Phượng Cửu Ca tức giận: "Rốt cuộc có, hay không! ”
"Hắn bị thương, ngất xỉu, ta nhặt, không tính là cướp." Thanh âm của Nguyệt Dao rõ ràng có chút thấp, chột dạ.
Phượng Cửu Ca trong lòng đột nhiên xẹt qua một tia ý niệm không tốt.
Nàng nắm lấy bả vai Nguyệt Dao, bắt buộc mình trấn định lại: "Lúc ấy tình huống gì, ngươi thành thành thật thật nói cho ta biết.”
Mọi thứ đã trở lại ngày hôm qua đoàn người Nguyệt Dao cũng ở trong Ma Thú Sâm Lâm chạy loạn nửa ngày, kết quả lại không thu hoạch được gì.
"Sau đó không đi được bao lâu, ta liền nghe thấy trong rừng cây truyền đến một trận thanh âm 'nhoàm nhoàm', giống như có động vật nào đó đang ăn. Ta nhất thời tò mò, liền tới nhìn một chút, kết quả không nghĩ tới lại là một đám Độc Giác Tê ăn! ”
Nói tới đây, Nguyệt Dao có chút hưng phấn.
Phượng Cửu Ca vuốt trán: "Ngươi tuyệt đối gây họa rồi.”
Xem ra nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người hôm qua chọc ra đám sát thần kia không phải là người khác, chính là vị thánh nữ Thượng Đế Phong thông minh đáng yêu trước mặt này.
Nguyệt Dao vừa nghe hai chữ "Gây họa", có chút không cho là đúng: "Ngũ trưởng lão nói đây gọi là tinh thần mạo hiểm.”
Nói xong miệng bĩu môi, một giây không cho là biến thành ủy khuất: "Ta bất quá chỉ là muốn một cái góc trên mũi chúng nó mà thôi, làm cho tất cả đều vọt tới vây quanh một nữ tử yếu đuối như ta sao? ”
Khóe miệng Phượng Cửu Ca co giật một chút.
Chỉ cần một góc...
Ngươi hay rồi.
Một con Tê Giác một sừng khổng lồ chỉ có một cái sừng, nhổ của người ta rồi không phải là để cho người ta chết sao?
Trách không được đàn Tê Giác một sừng kia chậm rãi quét ngang Ma Thú Sâm Lâm, hóa ra thủ phạm chính là ở chỗ này.
"Vậy về sau thì sao?"
Hách Liên Phong Việt ở một bên ngược lại có hứng thú, vội vàng truy hỏi.
Danh Sách Chương: