Gió mùa hạ thổi, lá cây xao động.
Tiểu Thủy lười biếng nằm sấp trên vai Phượng Cửu Ca hóng mát, lại bị nàng túm lấy.
"Tiểu Thủy, ngươi lại đây xem thứ này có độc hay không.”
Phượng Cửu Ca một tay nhấc Tiểu Thủy, một tay cầm viên thuốc màu trắng Chu Tước cho, để xa xa cho nó ngửi ngửi, nàng sợ giọt nước nhỏ tham ăn một ngụm liền nuốt viên thuốc kia.
Tiểu Thủy giãy dụa dưới tay nàng hai cái, không có kết quả, chỉ có thể ai oán dùng một đôi mắt nhỏ như hạt châu đen của nó làm ngân châm, nhìn tới nhìn lui xem độc hay không độc.
Hu hu, chủ nhân mới ngược đãi nó, nó muốn về nhà!
"Đừng náo loạn, Vân Ngạo Thiên không thích tiểu hài tử không ngoan.". Đọc truуệ
Danh Sách Chương: