Điện thoại của Lương Hựu Tây mãi đến chiều hôm sau vẫn ở trạng thái tắt máy.
Sầm Hoan không biết rốt cuộc là điện thoại anh ta hết pin hay là xảy ra chuyện rồi, bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Lương Triệu Bắc, kết quả được cho biết là Lương Hựu Tây đã về nước rồi.
Giờ cơm tối, Tần Qua hỏi cô.
Cô nhìn con gái ở bên cạnh đồ ăn dính đầy mặt: "Tuy là không biết chủ nhiệm có phê duyệt hay không, nhưng tôi đã xin nghỉ phép một tuần, bỏ qua ngày hôm nay thì còn ba ngày."
"Cậu đưa nhóc Tranh trở về còn phải qua ải của bố mẹ cậu, cũng cần thời gian, chi bằng ngày mai rồi đi." Tần Qua quyết định thay cô.
Sầm Hoan nhìn anh ta, muốn nói lại thôi.
Tần Qua cười: "Đừng lo cho tôi, tôi sẽ tự chăm sóc cho mình, nói không chừng chờ lần sau cậu quay lại đây, tôi đã có bạn gái mới rồi."
Sầm Hoan thấy một sự chua xót nhẹ nơi đáy mắt anh ta, nghe anh ta cố ý nói như vậy để mình yên tâm, trong lòng lại khó chịu.
Càng không muốn làm tổn thương, nhưng vô hình trung lại làm tổn thương, mà cô lại không có cách nào bù đắp được tổn thương do mình gây ra cho anh ta.
"Chú ơi, cháu nhớ chú thì phải làm sao?" Cô nhóc non nớt nói một câu, bên miệng còn dính đầy nước sốt, bộ dạng rất buồn cười.
Tần Qua rút khăn tay lau mặt cho cô bé.
"Nhớ chú thì gọi điện thoại cho chú, sau đó cháu nằm mơ, tỉnh dậy chú sẽ xuất hiện trước mặt cháu."
Sầm Hoan nhìn một lớn một nhỏ, trong lòng càng phiền muộn.
Con gái sau khi về nước nhất định sẽ không quen được với cuộc sống không có Tần Qua.
...
Sân bay thật đông đúc.
Tần Qua gửi vận chuyển tất cả hành lý của mẹ con Sầm Hoan, ôm lấy cô nhóc từ trong lòng Sầm Hoan, đi đến phòng chờ máy bay.
Trong thời gian chờ lên máy bay, hai người đều im lặng.
Sầm Hoan không dám lên tiếng, sợ rơi nước mắt trước mặt anh ta.
Tần Qua có rất nhiều lời muốn nói, đến cuối cùng lại không biết nên nói gì.
Trên đài phát thanh thông báo chuyến bay từ London đến thành phố B, Tần Qua thở dài, ôm cô nhóc đứng dậy.
"Đi thôi, lên máy bay."
Cô nhóc dựa vào lòng Tần Qua, hai tay ôm cổ anh ta, hốc mắt ửng đỏ.
Cổ họng Sầm Hoan hơi đau, miễn cưỡng cười cười: "Đợi chú có thời gian sẽ trở về thăm chúng ta."
Cô đưa tay ôm lấy con gái, cô nhóc ôm cổ Tần Qua khóc lên.
"Tranh Tranh ngoan, qua với mẹ đi." Tần Qua dịu dàng vỗ đầu cô bé.
Tần Qua mỉm cười vẫy tay với cô: "Tôi đi đây, đến nơi cậu gọi điện thoại cho tôi là được."
Anh ta dứt lời lại mong mỏi nhìn Sầm Hoan một cái, lập tức xoay người.
Sầm Hoan nhìn bóng dáng của anh ta biến mất vào trong đám đông, ôm con gái đi về phía hàng người lên máy bay.
...
Còn ở ngoài cửa, Hoắc Đình Đông chợt nghe thấy giọng nói của Hướng Vanh ở phòng tiếp khách.
"Chuyện đó đã được quyết định như vậy rồi, trước tết Dương lịch chúng ta sẽ tổ chức hôn sự của Đình Đông và Tiểu Đóa, để con bé kia khỏi đọc bên tai tôi cả ngày, đến mức tai tôi sắp đóng kén rồi."
Hoắc Hiền và Liễu Như Lam nhìn nhau, đều gật đầu.
"Nếu việc kết hôn đã định, vậy còn về hôn lễ..."
"Đợi một chút."
Hoắc Đình Đông ngắt lời mẹ, bước vào.
"Bác trai." Anh nhìn Hướng Vanh: "Cháu muốn nói chuyện riêng với bác."
"Đình Đông, con muốn làm gì?" Liễu Như Lam hoang mang nhìn con trai.
"Mẹ, phiền mẹ và bố tránh đi một chút, con có lời muốn nói với bác trai." Dứt lời, anh nhìn về phía Hướng Đóa Di: "Cô cũng vậy."
Sắc mặt Hướng Đóa Di hơi biến đổi: "Đình Đông, không phải anh muốn hủy hôn chứ?"
Những lời này làm cho ba người khác ở đây ngẩn người cùng lúc.
"Sao lại thế nào? Đình Đông?" Hoắc Hiền hỏi con trai: "Hôn sự này không phải trước đó đã bàn bạc xong rồi sao? Đã kéo dài ba năm rồi, còn không tổ chức thì phải chờ tới khi nào?"
Hoắc Đình Đông lạnh lùng liếc Hướng Đóa Di: "Cô đã nói ra những lời tôi muốn nói, vậy các người cũng không ai cần tránh nữa.
Ý của tôi chính là vậy, hủy bỏ hôn sự."
Sắc mặt của mấy người thay đổi trong nháy mắt.
"Đình Đông, những lời này của cháu là có ý gì?” Hướng Vanh không vui nhíu mày: "Sao đang tốt đẹp lại đột nhiên nói muốn hủy hôn?"
"Bác trai, ngay từ đầu cháu đã không đồng ý việc kết hôn này." Hoắc Đình Đông không đếm xỉa đến gương mặt tái nhợt như tờ giấy của Hướng Đóa Di, vẻ mặt lạnh lùng.
"Đình Đông con nói bậy bạ gì đó!" Liễu Như Lam vội vàng quát lớn con trai: "Lúc trước đính hôn với Đóa Di là con tự mình đồng ý, mấy năm nay không phải các con đang chung sống rất tốt, rất ân ái sao? Sao lại nói ra những lời như vậy?"
"Mẹ, trong lòng mẹ hiểu rõ việc đính hôn lúc đó là tình huống thế nào.
Con vốn không hề đồng ý, là mẹ công bố ra ngoài con và cô ta là vợ chồng chưa cưới, cái gọi là đính hôn căn bản không có bất kì hình thức nào."
Liễu Như Lam bị con trai phản bác, bỗng chốc không biết nên trả lời thế nào.
Bà ấy không ngờ vào lúc quan trọng con trai lại có thể phản đối hôn sự.
Bà thừa nhận việc đính hôn của con trai và Hướng Đóa Di là do bà một tay sắp xếp, con trai vốn chưa từng đồng ý.
Nhưng lần này hôn sự của hai người bọn họ đều đã từng đề cập tới vài lần trước mặt anh, lúc trước cũng không thấy anh nói muốn hủy hôn, sao bây giờ mới phản đối?
"Đình Đông, ý của cháu là cho tới bây giờ cháu không hề yêu Tiểu Đóa?" Hướng Vanh hỏi anh.
Hoắc Đình Đông không nói, vẻ mặt lại như nói rõ tất cả.
"Xem ra bác không có phúc làm bố vợ của cháu." Hướng Vanh tự giễu cười: "Cháu đã nói vậy, bác cũng không còn gì để nói nữa.
Nhà họ Hướng chúng tôi tuy là không bằng nhà họ Hoắc các người, nhưng tìm cho con gái tôi một chỗ dựa tốt cũng không khó, không nhất thiết cứ phải là cháu."
"Tiểu Đóa, chúng ta đi thôi."
"Không!" Hướng Đóa Di thốt ra một chữ từ giữa kẽ răng, hai mắt oán hận nhìn trừng trừng Hoắc Đình Đông: "Rõ ràng đêm đó anh đã nói sẽ không phản đối tôi làm mợ chủ nhà họ Hoắc, lời vừa nói vài ngày sao anh đã quên rồi?"
"Tôi không yêu cô, cô hà tất phải phí một đời của mình? Hoắc Đình Đông giọng điệu lạnh lùng.
"Tôi bằng lòng, tôi thích!" Hướng Đóa Di bị anh hủy hôn trước mặt mọi người, vừa bối rối vừa phẫn nộ, tức giận đến phát điên: "Anh đã không để cho tôi sống tốt, vậy anh cũng đừng mong được sống tốt.
Tôi muốn lôi kéo hôn nhân của anh cả đời! Để cho anh dù có người mình yêu cũng không có cách nào quang minh chính đại ở bên cạnh cô ta!"
"Đủ rồi! Con còn ngại chưa đủ mất mặt sao?" Hướng Vanh tức giận, không chút do dự vung cho con gái một cái tát.
"Người khác không thích con, con còn không biết tự trọng à? Lập tức theo bố về!" Ông ấy nắm chặt cổ tay con gái kéo cô ta đi, nhưng Hướng Đóa Di không để ý đến đau đớn nóng rát trên mặt, ôm lấy chân ghế sô pha khóc lóc không chịu rời đi.
Hoắc Hiền bị cảnh tượng này khiến cho trán phát đau, Liễu Như Lam vội vàng đẩy ông ấy về phòng sách..
Danh Sách Chương: