“Tại sao nhất định phải kết hôn và sinh con chứ? Nhà họ Hoắc cũng không phụ vào cậu để nối dõi tông đường.
Hơn nữa chuyện những người phụ nữ khác có thể làm thì tôi cũng làm được!”
“Chuyện những người phụ nữ khác có thể làm thì cháu cũng cũng làm được à?” Hoắc Đình Đông chế nhạo, hai tay ôm chặt cánh tay cô vô thức siết chặt, đầu ngón tay chạm vào da thịt mềm mại trắng nõn của cô, ánh mắt giống như một hang động mùa đông không thể nhìn thấy ánh mặt trời, ảm đạm và lạnh lẽo.
“Sầm Hoan, rốt cuộc phải nói bao nhiêu lần cháu mới chịu nghe đây? Tình cảm của cháu dành cho cậu là trái với đạo lý, là loại tình cảm người khác không thể chấp nhận không thể đồng tình được.
Cho nên dù cháu có thích cậu hay là nhất thời mê loạn, cháu nên lập tức giết chết tình cảm này đi!”
“Cháu không muốn!” Cơn đau từ cánh tay khiến sắc mặt cô tái nhợt, không nhìn thấy chút tia máu, nhưng cô cố chấp không chịu khuất phục.
“Là cậu trêu chọc cháu trước.
Nếu không phải cậu chạy vào phòng tắm của cháu tắm bị cháu bắt gặp thì làm sao trong đầu óc của cháu đều chỉ toàn là cậu? Nếu không phải tối hôm đó, cậu coi cháu là Julie, bất chấp sự vùng vẫy của cháu chiếm lấy nụ hôn đầu của cháu, làm sao mỗi khi cháu gặp cậu cháu đều nghĩ đến cảnh đó được?? Nếu không phải cậu nói từ đó đến giờ chưa từng có ai yêu thương cậu, làm sao chú lại thương xót cậu, móc hết cả trái tim ra cho cậu.
Nếu cháu tưng từng gạp cậu, có lẽ những chuyện này đều sẽ không xảy ra, thì làm sao cháu lại đi thích cậu?”
Hết nếu như này đến nếu như khác, giống như những đòn nặng nề đập vào lồng ngực của Hoắc Đình Đông, còn anh lại không thể phản bác.
Những điều nếu như đó đều không nằm trong tầm kiểm soát của anh, cũng giống như tình cảm của cô dành cho anh, dường như cho dù anh có nói gì với cô, cô cũng không thể nghe lọt lỗ tai.
Nếu như anh đã không thể khiến cô giết chết tình cảm dành cho anh, vậy thì anh sẽ khiến cô không gặp anh nữa.
Cô vẫn còn trẻ, lần đầu biết mùi vị của tình yêu như thế nào, nên cô nghĩ rằng mình thương xót cho một người chính là thích người đó.
Cái gì mà mãi mãi chỉ yêu một mình anh đến chết cũng không từ, đợi đến khi cô “yêu” đến mức tuyệt vọng, tự nhiên cô sẽ thay đổi mục tiêu của mình, sẽ lại đi thương cảm với những người đàn ông khác.
“Ngày mai cậu sẽ bảo người đưa cháu về.” Anh buông tay.
Lần này, Sầm Hoan không có chạy nhào tới ngăn cản anh vào phòng tắm, cũng không lên tiếng.
Cửa phòng tắm bị đóng lại, cô thu hồi tầm mắt, nhìn vết bầm nhanh chóng trở nên tím xanh trên cánh tay mình, cảm giác đau đớn vô tận lan tràn khắp cơ thể cô.
Từ bỏ sự thận trọng và ngại ngùng của một cô gái, gánh chịu áp lực mang tiếng loạn luân, bất chấp tất cả để tỏ tình với anh, cho dù cô đã dự đoán được rằng anh sẽ từ chối, nhưng không ngờ anh vậy mà lại chán ghét cô đến thế.
Tiếng nước chảy róc rách bên tai, lòng cô càng thêm hỗn loạn.
Hơn mười phút sau, Hoắc Đình Đông bước ra, anh đã thay quần áo lúc đến, từ đầu đến chân đều đen kịt, thậm chí sắc mặt cũng đen đến đáng sợ.
“Cậu nhỏ, cậu đang sợ cái gì thế?”
Cô ngước mắt lên hỏi anh, giọng điệu bình thản.
Hoắc Đình Đông không nhìn cô, cũng không đáp lại lời cô, đi đến bên giường, nhặt điện thoại từ trên chiếc tủ thấp lên, đang định bỏ vào túi thì đột nhiên cảm thấy dưới chân đau nhói, cơ thể mất thăng bằng và nghiêng về phía trước.
Anh sững sờ một giây, nhận ra được Sầm Hoan đã tập kích mình bất ngờ, sắc mặt ảm đạm quay đầu trừng mắt, không ngờ Sầm Hoan lại không sợ chết, nhân lúc anh quay đầu lại dứt khoát ôm lấy cổ anh, nhắm mắt hôn mạnh lên môi anh.
Trên môi truyền đến cảm giác mềm mại và mùi thơm đặc trưng của cô gái trong hơi thở khiến Hoắc Đình Đông như bị sét đánh.
Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa.
Cắn chặt răng, vừa né tránh nụ hôn vụng về của cô, vừa giữ lấy vai cô đẩy cô ra.
Khi cô lộ ra vẻ ngạc nhiên, anh đột ngột đè cô xuống giường ở phía sau..
Danh Sách Chương: