Lần này anh đồng ý rất dứt khoát, Sầm Hoan còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Đình Đông đã nắm ngược lại tay cô, nghiêng người cúi xuống.
Sầm Hoan cảm thấy trên trán nóng lên, trong hô hấp trộn lẫn hơi thở dễ ngửi rồi bỗng chốc lại rời đi.
“Đây là cậu giúp cháu thực hiện điều ước thứ nhất, điều ước thứ hai thì đợi cháu khỏi bệnh rồi cậu sẽ giúp cháu thực hiện.” Hoắc Đình Đông nói xong rồi đi mở đèn.
Ánh đèn có hơi chói mắt, Sầm Hoan híp mắt theo bản năng, trong lòng lại vô cùng rầu rĩ.
Điều ước sinh nhật thứ nhất của cô cứ thế mà mất đi một cách mơ hồ như vậy!
Cô hơi tức tối trừng gương mặt bình tĩnh của Hoắc Đình Đông, nhưng lại không dám nói thành lời.
Sao cô có thể nói ra rằng nụ hôn mà cô muốn không phải là trên trán, mà là nụ hôn như các cặp đôi chứ?
“Đây là bánh kem mà cháu thích ăn, tầng kẹp ở giữa đều là sầu riêng, cháu vẫn chưa hết sốt, ăn ít một chút.” Bỏ qua ánh mắt ai oán của cô, Hoắc Đình Đông lấy dụng cụ dùng một lần ra cắt bánh kem, lấy một miếng nhỏ rồi đưa qua cho cô.
Sầm Hoan thấy hàng mày của anh nhíu chặt lại, vẻ mặt đang nhìn bánh kem đầy ghét bỏ, đột nhiên cô nhớ ra anh ghét nhất là những thứ có mùi sầu riêng.
Cô nở nụ cười gian xảo, nhận lấy bánh kem cắn một miếng to, sau đó bày ra vẻ mặt khoa trương như vừa nếm được món ngon trên đời.
Hoắc Đình Đông ngửi thấy mùi sầu riêng là muốn lập tức bỏ của chạy lấy người.
“Cậu ra ngoài một chút.” Anh nói.
Nhưng đáp lại anh là một tiếng hừ khẽ của Sầm Hoan, cùng với biểu cảm đau khổ của cô.
Anh nhíu mày: “Sao vậy?”
Sầm Hoan không lên tiếng, mà chỉ chỉ vào trong miệng mình.
Hoắc Đình Đông nghi ngờ cúi người nhìn, Sầm Hoan đột ngột lủi vào, vào lúc anh còn đang bất ngờ, cô đã nhanh chóng hôn lên môi anh, đẩy hết bơ sữa trong miệng mình vào trong miệng anh.
Mùi vị kem sữa trộn lẫn với sầu riêng lan tràn trong khoang miệng, sắc mặt Hoắc Đông Đình thay đổi mấy lần, đột nhiên rút người ra đứng thẳng dậy.
Sầm Hoan cười hi hi nhìn anh, bên môi anh dính kem màu trắng, khiến gương mặt lạnh lùng của anh thêm chút dịu dàng, làm người ta có cảm giác anh không còn lạnh nhạt như trước nữa.
“Bánh sinh nhật sao có thể không chia sẻ với ai được.
Cậu nhỏ, cảm ơn cậu, bây giờ cháu rất vui.” Không chỉ trêu chọc được anh mà còn lén hôn được một cái, không có món quà sinh nhật nào khiến cô cảm thấy vui vẻ hơn món quà này.
Mặt Hoắc Đình Đông căng chặt, vẫn ngậm đống kem đó trong miệng, anh nuốt cũng không phải mà nhổ ra cũng không phải, cho đến khi cảm thấy kem sắp tan hết rồi, anh mới dùng vẻ mặt như nuốt thuốc độc mà ép buộc bản thân mình nuốt xuống.
Còn gương mặt xinh đẹp trong mắt anh kia lại tràn đầy tinh thần, làm gì có chút dáng vẻ nào của người bệnh đâu.
“Cậu đã thực hiện hai điều ước của cháu rồi, bây giờ cậu nói xem điều ước của cậu là gì? Để cháu xem coi có khó không, cháu có giúp được không?” Tâm trạng của Sầm Hoan vô cùng tốt, đến giọng điệu cũng mang theo ý cười.
Hoắc Đình Đông rút một tờ khăn giấy qua lau khoé môi, rèm mắt nửa cụp đột nhiên nâng lên, nhìn về phía cô, sự chuyển động trong đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo đến khiến Sầm Hoan bỗng nhiên cảm thấy hoảng loạn, trong lòng có dự cảm không tốt lắm.
“Cậu vẫn chưa nghĩ ra, nghĩ ra rồi sẽ nói với cháu.”
Nghe vậy, Sầm Hoan thở phào một hơi.
Cũng may, anh không đưa ra yêu cầu bảo cô hãy từ bỏ việc thích anh như cô tưởng tượng.
Chỉ cần anh muốn, không có gì cô không thể cho.
Hoắc Đình Đông nhìn cô, đôi mắt tối đi, im lặng..
Danh Sách Chương: