Lúc Doanh Chính rời đi, Lý Quý Dương có chút không muốn:
- Trong cung hết thảy cẩn thận, ngọc hoàn đừng rời khỏi người, nếu thật sự nát lập tức phái người tìm ta, ta đưa vào cho ngươi!
- Ân!
Doanh Chính gật đầu không bỏ được nhìn hắn.
- Đây là năm trăm kim, vừa lúc ngươi đã tới thì mang về, ngươi ở trong cung ngàn vạn lần cần hào phóng, không có tiền thì lên tiếng, ta còn có rất nhiều!
Lý Quý Dương cho hắn thật nhiều vàng:
- Khen thưởng không cần keo kiệt.
Từ xưa tới nay, nữ nhân trong cung còn có nam nhân để chờ đợi, nhưng bọn thái giám cũng không có ai chờ đợi, bọn hắn xem trọng cũng là tài sản tiền tài.
Dùng tiền tạp bọn hắn không thể không cung kính đối với Triệu Cơ cùng Doanh Chính.
- Ân.
Doanh Chính tiếp tục gật đầu, vẫn không bỏ nhìn hắn.
- Nơi này có hai bộ trang sức, một là rubi, một là loa châu, sư huynh của ta lần đầu tiên tới cũng không biết, sau đó mới biết ta có một nghĩa mẫu, ý đặc biệt tiếp tế ngươi cùng nghĩa mẫu, làm quà gặp mặt.
Lý Quý Dương tiếp tục cấp đồ vật, hai cái tráp, một là chứa hồng bảo thạch, một là loa châu.
- Ân.
Doanh Chính vẫn gật đầu, vẫn lưu luyến nhìn hắn.
- Thời tiết thay đổi liền lạnh, vải dệt này tuy rằng không hoa lệ bằng trong cung, chỉ là dùng da lông dệt thành, kháng lạnh giữ ấm, ngươi cùng nghĩa mẫu làm thêm vài thân quần áo, hai con bên kia là cho quốc chủ.
Lý Quý Dương nhỏ giọng:
- Đừng nhìn của hắn dày hơn ngươi, nhưng khẳng định không giữ ấm bằng ngươi.
- Ân!
Doanh Chính nở nụ cười, đưa tay sờ đầu Lý Quý Dương:
- Mỗi lần ngươi đều hận không thể đem toàn bộ đồ vật trong nhà đều đưa ra, trong cung không gian nan như ngươi nghĩ đâu.
Ban đầu đích thật là cần dùng tiền thu mua lòng người, nhưng bây giờ thì khác, thủ đoạn của a nương vừa ra, lại không thiếu đồ vật cùng tiền tài, cả hậu cung không nói thông hành đều không bị ngăn trở, ít nhất cũng có năng lực tự bảo vệ mình, hơn nữa quốc chủ phụ thân còn sủng ái a nương, thường thường đi qua ngồi một chút, hắn biểu hiện xuất sắc, a nương cùng quốc chủ phụ thân tương thân tương ái, còn đi nấu canh cho phụ thân.
Kỳ thật canh bưng lên, hắn uống một ngụm liền biết không phải a nương làm, bởi vì hương vị rất ngon, a nương căn bản làm không được canh ngon như vậy!
- Mọi việc nhiều chuẩn bị mới không sai, hai người ở trong cung tứ cố vô thân, chỉ có gắt gao dựa vào quốc chủ mới là chính đồ, hiện giờ ngươi đã trở thành hiếu tử sắp nửa năm, có thể thích hợp biểu hiện thông minh một chút, làm cho quốc chủ biết sự vĩ đại của ngươi.
Lý Quý Dương biết lịch sử, sang năm cũng không biết Doanh Tử Sở còn sống hay không.
Kỳ thật nếu Doanh Tử Sở có thể sống được tới lúc Doanh Chính thanh niên, cũng chính là mười sáu tuổi, phỏng chừng không còn chuyện gì của Lữ Bất Vi – hắn không biết mình có thể sửa lịch sử hay không, bởi vì hắn đã đoạt tiểu Cam La từ trong tay Lữ Bất Vi, Doanh Tử Sở, hẳn là cũng có thể kéo dài được tuổi thọ đi?
Rất muốn thử một lần, nhưng nghĩ mà thôi, điểm mấu chốt là hiện tại hắn còn chưa có cơ hội vào cung, làm sao tục mệnh cho người ta?
Vô duyên vô cớ nói quốc chủ trị vì ba năm sẽ chết, còn không bị người chém đầu sao!
Nếu không dám xác định có thể giữ được mạng của Doanh Tử Sở hay không, phải làm cho Doanh Chính dựng thế, ví dụ sớm lộ thông minh tài trí, cũng làm cho Doanh Tử Sở biết kỹ năng con lớn nhất của hắn!
- Được.
Lý Quý Dương nói gì Doanh Chính đáp ứng cái đó.
- Ngày mai lại đến chứ?
Lý Quý Dương không xác định hỏi.
- Đến!
Doanh Chính lúc này thật cao hứng, ánh mắt đều phát sáng lên.
- Vậy là tốt rồi, ngày mai chúng ta tiếp tục, ta còn chưa dạo qua Hàm Dương thành đâu!
Ở đời sau Hàm Dương thành chỉ còn lại cái nền, làm sao biết được Hàm Dương thành năm xưa huy hoàng bao nhiêu!
Đưa tiễn Doanh Chính, Lý Quý Dương liền đi rửa mặt nằm ngủ, đương nhiên đây là mặt ngoài, trên thực tế hắn không có thói quen lưu người gác đêm, đóng cửa tắt đèn xong hắn liền đi vào hệ thống.
Cùng Al giao dịch cây giống, hiện giờ Al cả ngày đều cười toe toét, đại khái tình huống bên kia có điều cải thiện, hoặc là căn cứ của bọn họ lại khuếch trương lớn hơn rất nhiều.
Nói chuyện xong với Lam Thiên, cuối cùng mua túi trữ vật của Thanh Linh Tử.
Mỗi ngày thời gian hắn buông lỏng nhất là sau khi mua túi trữ vật rồi đổ ra, xem bên trong có những vật gì.
Hôm nay có một chồng da lông, đều là da tốt, theo trân quý khó cầu như da hồ ly màu đen đến da cáo đen, có cả da hổ, da hươu vân vân.
Nhưng trên da đều không có lỗ hổng, chỉ có thể đánh chết từ ánh mắt.
Còn có da báo, da gấu cỡ lớn.
Còn có một thùng gỗ lớn, mở ra vừa nhìn, lại là ngà voi!
Ở hiện đại hắn thật không thích điều này, bởi vì hắn cho rằng không có mua bán thì không có sát hại, ngà voi ở đời sau lại mang tới tai nạn lớn cho động vật có thân hình khổng lồ nhưng tính tình lại thật ôn hòa này.
Nhưng ở cổ đại, động vật cỡ lớn như voi chủ yếu là không ai dám trêu chọc!
Đây là túi trữ vật của người tu chân, lại là động vật hoang dại ở vị diện khác, dù sao không phải ở địa cầu là được rồi.
Lần này bảo bối thật nhiều, Lý Quý Dương thật cao hứng lựa chọn lưu lại một ít cho mình dùng, còn lại đều bỏ vào trong không gian, đóng gói ba da hổ, chuẩn bị đưa vào cung, da hổ này gia đình người bình thường không thể dùng được.
Lại đi qua không gian, cùng 001 ước định xong thời gian, để cho hắn đi ra sắm vai sư huynh một lần, tặng đồ là thứ yếu, chủ yếu là khám bệnh cho Cam Lỗi.
Lý Quý Dương định dùng âm dương nước suối trong không gian điều dưỡng thân thể cho Cam Lỗi.
Người có kỹ năng như vậy cũng không nên chết sớm như vậy, tương lai hắn hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức thừa tướng!
Nếu có sự tồn tại của hắn, Doanh Chính có phải sẽ càng thuận tay một ít hay không?
Bởi vì hắn phát hiện, Cam Lỗi thật thông minh, thông minh tới mức có tư thế như Gia Cát Lượng, trí tuệ vô song!
Mới rạng sáng hôm sau, Doanh Chính đã tới.
Nhìn thấy Lý Quý Dương ăn điểm tâm, hắn khó hiểu:
- Lúc ở Lý gia trang nhìn thấy ngươi ăn những thứ này, đến đây rồi vẫn ăn những thứ này!
- Những thứ này làm điểm tâm thích hợp nhất!
Lý Quý Dương ăn thật ngon lành.
Ăn xong mọi người đi ra cửa, hôm nay đi bố trang.
Vải dệt thứ này, Doanh Chính bọn họ hiểu biết không nhiều, bởi vì đây là việc của nữ nhân, nhưng hôm nay bọn họ đều kiến thức được sự lợi hại của Lý Quý Dương.
- Vải dệt sao, vâng, là việc của nữ nhân, nhưng đây là vật phẩm dân sinh, dân sao, đơn giản là hai chữ ăn mặc, ăn no bụng bọn họ đã rất vui mừng, có quần áo che thân thể bọn họ liền thành thật, cho nên muốn cần vạn dân an ổn, trừ bỏ làm cho bọn họ có đồ vật no bụng, còn phải có quần áo che người.
Con cháu đại gia đình chú ý chính là hoa lệ, mềm mại, thoải mái.
Mà dân chúng không quản thứ này, bọn họ chỉ cần giữ ấm, chịu mài, dễ mặc.
Lý Quý Dương cầm một khối vải thô bình thường:
- Tựa như này, là nông phụ lúc nhàn hạ từng chút dệt ra tới, chịu mặc, chịu mài, chịu bẩn.
.
Danh Sách Chương: