- Người đâu, bãi cơm.
Quản gia vẫy tay, ba nữ nhân liền bưng đồ vật đi lên.
Ở Tần triều, lúc ăn cơm thực hiện chế độ phân chia, không phải một gia đình cùng nhau ngồi ăn, cho dù là dân chúng cũng đều chia mỗi người một phần.
Vả lại mỗi người đều phải ngồi chồm hổm trên chiếu, thực vật đều bày trên "bàn" thấp bé trước mặt.
Lý gia tốt xấu xem như là quý tộc, tiểu quý tộc cũng có dáng vẻ của quý tộc, ăn thịt cũng không thể trực tiếp dùng đũa gắp ra từ trong đỉnh, mà phải dùng một "con dao" đầu nhọn giống như là nĩa cắm trên thịt, đem thịt trong đỉnh lấy ra, lại như người phương Tây đem thịt đặt lên thớt gỗ đồng thau, dùng tiểu đao mở ra, tiếp tục chấm đồ gia vị ăn..
đây là cơm chiều ngày hôm nay của Lý Quý Dương.
- Đã cấp mộ thực cho Lan nãi mẫu chưa?
Lý Quý Dương nhớ tới nữ nhân bên trong, tốt xấu là nhũ mẫu, phải bồi bổ một chút.
- Đây là cấp mộ thực cho Lan nãi mẫu.
Một nha hoàn băng một cái đỉnh lớn như chậu rửa mặt, bên trong là một khối thịt bò nướng.
Lý Quý Dương dùng tiểu chủy thủ lật qua lật lại xem, bên dưới thịt bò nướng là nửa đỉnh cơm kê vàng, còn có chút rau dại.
Một khối thịt bò như vậy, nhìn thấy có chút đáng thương, Lý Quý Dương trực tiếp đâm một khối thịt nướng trong đỉnh của mình bỏ vào bên trong, bên cạnh là một cái bát lòng cạn, hắn cầm muỗng bới thêm một chén canh bày cùng một chỗ.
- Đưa vào trong phòng cấp Lan nãi mẫu ăn.
- Dạ.
Nữ tỳ bưng đồ vật đi vào bên trong.
Quản gia nhìn thấy khẽ chắc lưỡi, Lan nãi mẫu xem như vượt qua ngày lành a.
Thời đại này còn chưa có chế độ giữ đạo hiếu nghiêm khắc như đời sau, bởi vì ngay cả thực vật cũng không nhiều, lúc giữ đạo hiếu chỉ có thể ăn chay, làm gì có nhiều đồ chay như vậy để ăn?
Vả lại thời đại này là thời đại trăm nhà đua tiếng, đều không phải là học thuật độc tôn Nho gia của đời sau.
Cho nên thật may mắn, Lý Quý Dương không cần đốt giấy để tang cho người ta, lại càng không cần ăn chay.
Nhưng hương vị của thịt cũng không ngon!
Có chút mềm, có lẽ chỉ có chín phần chín?
Lý Quý Dương nhe răng trợn mắt ăn bữa cơm chiều đầu tiên có hình có dạng sau khi hắn đi tới Tần triều, hai ngày trước hắn đều chỉ uống canh thịt, cũng không uống được bao nhiêu, còn cho Thuần Nhã một chút.
Thuần Nhã đi theo quản gia cùng tới, đang hầu hạ hắn ăn cơm, Lan nãi mẫu ăn thật ngon lành, trước kia không dám nghĩ tới cơm canh như vậy, bây giờ lại ăn vào!
Nha hoàn bên cạnh nhìn thấy nàng ăn, còn nuốt nước bọt!
Có lẽ Lý Quý Dương ăn có chút khó chịu, mấu chốt là miếng thịt bò nướng này chỉ bỏ chút muối, nga, chẳng lẽ còn có gia vị nào khác sao?
Hương vị thật sự là không tốt lắm, hương vị thịt bò tuy rằng không nùng, nhưng cũng không nhạt a!
Ăn hai miếng hắn ăn không vô nữa, chứng kiến quản gia đứng nơi đó, rõ ràng đem đồ vật đẩy về phía trước:
- Ngươi ăn đi!
Theo quan sát của hắn, điểm này không thành vấn đề.
Quả nhiên!
Quản gia mừng rỡ như điên quỳ xuống đất:
- Dạ!
Sau đó phấn chấn gom lại, ăn thật ngon lành, Lý Quý Dương nhìn mà trợn mắt, mặc dù hắn thật hướng tới Tần triều, nhưng khi thật sự đi tới nơi này, hắn cảm giác mình thật chỉ là thích về tinh thần mà thôi a.
Một bữa cơm biệt biệt xoay xoay ăn hết, trời cũng sắp tối.
Không cần phải nói, cuộc sống về đêm là không cần hi vọng, với tiểu thân thể "phản lão hoàn đồng" của hắn, bất kỳ cuộc sống gì cũng toi công!
Không có đèn điện điện thoại, ngọn nến đèn đuốc cũng như vậy.
Lúc này tài liệu chiếu sáng phổ biến là mỡ động vật, khi đó cũng không kêu mỡ, kêu "cao".
Bởi vì độ tinh khiết không cao, thiêu cháy còn có mùi thúi, cho nên nhà có điều kiện sẽ bỏ thêm hương liệu trong đèn, đây là Sở Từ thảo luận "lan cao minh chúc".
Ngọn đèn trong phim ảnh đều được thay đổi qua, chân chính "đèn", Lý Quý Dương chỉ nhìn thấy qua vật bồi táng, đồ vàng mã vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Sau khi đốt lên, Lý Quý Dương ngửi được mùi mỡ dê!
Ta kháo!
Nhìn cái hồ trong góc, bên trong có một đĩa nước..
không, mọi người ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, đó không phải cái bô, mà là công cụ thời trước xưng hô là "Lậu hồ" (đồng hồ nước) hoặc là "Lậu khắc", là dụng cụ lợi dụng giọt nước tính thời gian, đều là gia cảnh không sai mới có được.
Gia cảnh Lý gia rõ ràng thật tốt, nhà người thường đều là "mặt trời mọc mà lên mặt trời lặn đi ngủ", bởi vì không có công cụ tính thời gian, không biết canh giờ.
Đồng dạng cũng không có cao chi dư thừa làm chiếu sáng, cho nên cũng không điểm "đèn".
Ngoại hình của nó là một hồ, bên trong có một cọc tiêu có khắc độ, phía dưới cọc tiêu dùng một mảnh gỗ nâng lên.
Mọi người rót đầy nước trong bầu, mở một cái lỗ dưới đáy như là chậu hoa, cho nước nhỏ xuống từng giọt, hoặc là khiến nó từng giọt đón nước, mãi tới khi đầy hồ.
Cọc tiêu cắm bên trong sẽ theo mực nước cao thấp di động, vị trí bất đồng sẽ biểu thị thời gian bất đồng.
Công cụ này cũng không tinh chuẩn, nhưng ở thời cổ đại cũng rất hữu dụng.
Tần triều đã có 12 canh giờ, tên đều rất êm tai, Lý Quý Dương tự mình tính toán một phen cho ra kết luận: Kê minh sửu 01: 00- 02: 59 / bình đán dần 03: 00 – 04: 59/ nhật xuất mão 5: 00- 06: 59/ thực thì thần 07: 00 – 08: 59/ mạc (mộ) thực tị 09: 00 – 10: 59 / nhật trung ngọ 11: 00 – 12: 59/ nhật thất (điệt) vị: 13: 00 – 14: 59 / hạ thị thân 15: 00 – 16: 59 / thung nhật dậu 17: 00 – 18: 59 / ngưu dương nhập tuất 19: 00 – 20: 59 / hoàng hôn hợi 21: 00 – 22: 59 / nhân định tử 23: 00 – 00: 59.
Một loại canh giờ khác đến từ Thiên Thủy phóng mã than (Nhật Thư Sinh Tử ", nhưng đây là mười sáu đoạn thời gian: Rạng sáng, mặt trời mọc, túc thực, mạc (mộ) thực, nhật trung, nhật tây trung, hôn tắc, nhật hạ tắc, nhật vị nhập, nhật nhập, hôn, dạ mạc (mộ), dạ vị trung, dạ trung, dạ quá trung, kê minh.
Nhưng mặc kệ là thế nào, Lý Quý Dương cũng không muốn tuân thủ, bởi vì với một người hiện đại mà nói, loại quy củ thời gian xa lạ này làm cho hắn sản sinh chênh lệch giữa lý tính cùng tâm lý tính!
Nhi đồng ở tận cùng bên trong đông nội trắc, Lan nãi mẫu chiếu cố hắn, mà Lý Quý Dương nằm ngủ gian ngoài đông phòng, hiện tại hắn không dám cách nhi đồng quá xa, đó mới là chủ nhân chân chính của gia đình này.
Hắn chỉ là một người từ bên ngoài đến, ai biết sẽ có ngày nào đó bị bại lộ đây? Hắn vẫn nên lưu lại chính chủ tốt hơn!
Nhìn xem đồng hồ, đã là" nhân định "cũng là lúc đi ngủ, Lý Quý Dương đành cho người tắt" đèn ", chính hắn cầm gối đầu mở ra cái chăn được xưng là" tẩm y "chui vào, nằm ở" tịch "nhìn lên nóc nhà trong bóng đêm, hồi tưởng một ngày trải qua, cảm giác thật sự không xong.
Hiện tại một oa nhi còn chưa trăng tròn, cùng một thân thể kéo theo bệnh tật, đúng là yếu ớt vô cùng.
Lúc hắn mười bốn tuổi, hình như là cường tráng hơn bây giờ đi?
Ai!
Sờ sờ" tẩm y", mỏng như vậy, mùa đông mà còn đắp thứ này, chờ chết cóng.
Lý Quý Dương sầu a!
Vô luận hắn là Lý Kế Dương hay là Lý Quý Dương, hắn đều phải còn sống trước đã.
Bởi vì còn sống mới có hi vọng!
Từ hôm nay trở đi, hắn chính là Lý Quý Dương.
Mà Lý Kế Dương bị hắn bỏ vào đáy lòng.
Ngủ không yên, vào giờ này hắn thường thường rửa sạch đủ loại văn vật, tìm hiểu lịch sử, hiện giờ đây? Hắn sống ở trong lịch sử.
Thật là một..
ai!
Ngủ không yên, bốn phía lại yên tĩnh không một tiếng động, rõ ràng lắc mình đi vào trong hệ thống.
Vẫn là như cũ, trên màn hình lớn hiện lên mua bán dành cho người thay mặt màu trắng.
Đủ loại đồ vật ly kỳ cổ quái, Lý Quý Dương đều không nhận ra, mua bán làm như thế nào? Ai có thể nói cho hắn biết làm như thế nào?
- Ngươi xem cũng vô dụng, ngươi không có nhiều hàng hóa như vậy.
Thanh âm máy móc rốt cục nhịn không được cùng hắn nói chuyện..
Danh Sách Chương: