Mục lục
Yêu Không Thể Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cho nên, hoặc là con kết hôn rồi sinh đứa bé này, hoặc là sinh xong liền rời khỏi nhà họ Trang, đừng bao giờ quay lại!” Mẹ tôi dùng sức nắm lấy tay tôi, đầu ngón tay đều trắng bệch.

Điều khiến tôi bất ngờ là mẹ tôi không bắt tôi bỏ đi đứa con này, có lẽ bà ấy nghĩ đến bản thân mình năm đó.

Dù khó khăn như thế nào cũng chưa từng nghĩ tới sẽ bỏ tôi.

Tôi ôm lấy bà ấy: “Mẹ, cảm ơn mẹ đã nuôi sống con. Nếu không có mẹ, cũng sẽ không có con trên thế giới này!”

Là bà ấy đã cho tôi sinh mạng này, ở thời khắc khó khăn như vậy, bà ấy cũng không bỏ rơi tôi. Lần này tôi chọn nghe lời mẹ tôi, nhưng sẽ có chút thay đổi, tôi đem mọi suy nghĩ trong lòng nói với bà ấy. Đây là lần đầu tiên tôi mở lòng nói chuyện với mẹ tôi từ sau tuổi dậy thì.

“Mẹ, hy vọng mẹ có thể ủng hộ con, con nhất định sẽ nuôi được đứa bé, cũng có thể nuôi sống bản thân và phụng dưỡng mẹ. Mẹ có thể tin con một lần được không?” Có lẽ trước đây tôi đã từng làm ra quá nhiều chuyện sai trái, vì một tên cặn bã như thế mà lấy chồng cách xa vạn dặm.

Điều may mắn duy nhất là, đây cũng từng là nhà của mẹ tôi, để cho mẹ tôi trở về.

“Vậy con sẽ phải chịu khổ cả đời, con à, mẹ không muốn con phải chịu khổ, càng khống muốn con bị người khác coi thường, chút nữa chuyện mẹ cùng với nhà họ Trang, con đều không được xen vào!” Vẻ mặt mẹ tôi tràn đầy sự kiên trì, bà ấy hoàn toàn là người có thể bao bọc cho con mình, cho dù có làm loạn lên, đó cũng là vì tôi.

Tôi gật đầu, làm loạn lên, làm loạn lên đi, lớn cỡ nào tôi cũng không sợ, vì vốn dĩ tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thỏa hiệp, kết quả tệ nhất cùng lắm thì †ôi mang con rời khỏi đây.

Tôi tuyệt đối sẽ không để lại con cho bọn họ, Trang Dật Dương, anh nhất định đừng khiến tôi thất vọng.

Tôi và mẹ cùng đi ra, ông Trang, Trang Vân Đào, Trân Lệ Nhã đều đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy mẹ tôi, ngoài ông Trang, hai người bọn họ đều đứng dậy.

“Chị à! Chúng ta lại gặp nhau rồi!

Lần trước gặp mặt, em không biết chị lại là chị Khâu, đúng là đại hồng thủy tràn vào miếu Long Vương, người một nhà mà không nhận ra nhau!” Trần Lệ Nhã tiến lên nắm chặt lấy tay mẹ tôi, tỏ ra vồ cùng thân thiết.

Sau lần bị ông nội dạy dõ, bà ta biến thành một người khác. Ít nhất là biểu cảm hiện giờ, giả bộ nhiệt tình.

“Bà Lâm, mời ngồi! Tiểu Lâm là một đứa trẻ ngoan, cả nhà tôi đều vô cùng thích nó!” Trang Vân Đào cũng rất nhiệt tình, nhiệt tình tiếp đãi mẹ tôi, dù sao cũng tốt hơn là lạnh nhạt.

Tôi đỡ mẹ tôi ngồi xuống, Trang Dật Dương cũng ngồi bên cạnh, tôi lại muốn xem xem, ai cũng nhiệt tình như vậy, rốt cuộc có tính toán gì đây?

“Nếu mọi người đều thích con gái †ôi như vậy, bây giờ nó cũng mang thai con của Trang Dật Dương, cũng coi như chắt trai trưởng của nhà họ Trang. Vậy chuyện đám cưới bao giờ mới tổ chức?

Tuy tôi nghèo, phải bán nhà cửa cùng sẽ chuẩn bị được hồi môn cho Tĩnh Văn!” Mẹ tôi ngồi xuống, tiếp lời Trang Vân Đào.

Vợ chồng Trang Vân Đào nghe thấy mẹ tôi ép hôn, đều không dám lên tiếng, cảnh tượng cứ như vậy mà ảm đạm đi.

Tôi cũng cảm thấy bọn họ quá giả tạo rồi, thích tôi sao? Ha ha, đây có được coi là truyện cười không buồn cười nhất của năm không?

“Ông Trang, nếu bố mẹ của Trang Dật Dương không quyết định được, chắc ở đây người có thể quyết định được chính là ông, có phải ông sẽ cho tôi một câu trả lời không?” Mẹ tôi tiếp tục ép hỏi ông Trang, không hề có một chút sợ hãi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK