Mục lục
Yêu Không Thể Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi chọn ngồi ở hàng ghế sau, tỷ lệ an toàn cao nhất. Đối với những người ở bên cạnh Châu Tư Dĩnh, tôi có thói quen phải phòng vệ.

“Đằng sau có khăn, cô có thể lau người trước, bộ dạng này thực sự khiến người khác đau lòng!” Liêu Phàm nghe thấy tôi hát xì mấy cái, liền nói nhạo báng.

Tôi lặng lẽ câm khăn lau nhẹ tóc, “Cảm ơn!”

Liêu Phàm là một bậc thầy tiếp chuyện, dần dần tôi cũng thả lòng cảnh giác, đáp lại vài câu. Nhưng người như anh ta, theo lý mà nói không cần phải nhiệt tình như vậy với một nhân vật nhỏ bé như tôi.

Trên người tôi cũng không có tư liệu, dung mạo hay tiền bạc mà anh ta muốn.

“Cô Lâm, sau này còn gặp lại!” Câu nói này của Liêu Phàm, tôi cho rằng là khách sáo. Cho đến lần gặp mặt sau này, tôi mới hiểu, có những chuyên không thể tránh khỏi.

Đến tận 12 giờ đêm, Trang Dật Dương vấn chưa về, khiến cho tôi có chút bực bội. Bây giờ anh ta và Châu Tư Dĩnh đang làm gì? Là vì mưa to, nên mới có cái cớ để không về nhà sao?

Không phải anh ấy từng nói với tôi, không còn bất cứ quan hệ thân mật nào với Châu Tư Dĩnh nữa sao? Lẽ nào đây lại là lừa dối tôi sao? Bọn họ quen biết 8 năm, đính hôn 5 năm, không có quan hệ thân mật, đây vốn gì là một câu nói đùa, có lẽ chỉ có tôi ngu ngốc đi tin vào nó.

Tôi không ngừng trăn trọc, chỉ cần nghĩ đến có khả năng Trang Dật Dương và Châu Tư Dĩnh đang ở cùng nhau tiếp xúc thân mật, tôi không thể kìm lại nỗi tức giận.

Tôi gọi điện, đầu bên kia không có ai bắt mắt. Đây là đang bận làm việc đến mức không kịp bắt máy sao? Trách bản thân tôi quá hào phóng, ngu ngốc, đế cho một mình Trang Dật Dương ở bên cạnh Châu Tư Dĩnh.

Tôi thực sự trằn trọc không ngủ nổi, lăn qua lăn lại, không can tâm, nhưng cũng không thể đi tìm bọn họ, ai biết được bọn họ đến khách sạn nào thuê phòng rồi cũng nên!

Cho đến tận sáng ngày hôm sau, tôi nghe điện thoại từ mẹ tôi, bảo tôi cùng đến bệnh viện. Trên đường đi tôi mới biết, tối qua Châu Tư Dĩnh đã uống thuốc tự tử, may là cứu kịp thời, nếu không khó giữ được tính mạng!

“Mẹ, sao mẹ lại biết rõ như thế?” Mẹ tôi sao có thể biết rõ mọi thứ như vậy, khiến tôi nghĩ không thông.

“Chuyện kinh thiên động địa như thế, Khâu Lâm sáng sớm đã gọi đến, cầu xin mẹ bảo con đến! Châu Tư Dĩnh không gặp được con sẽ không phối hợp với bác sĩ! Trang Dật Dương cũng ở đó, chuyện của ba đứa vẫn nên sớm kết thúc đi. Tĩnh Văn, bất kể còn có đau lòng như thế nào cũng không thể để bản thân mình đeo bám cả đời như thết” Mẹ xoa đầu tôi, nói một cách mất kiên nhấn.

Lúc đầu mẹ tôi đã phản đối kịch Liêu như thế, một phần vì thể diện, một phần có lẽ do xuất thân của bà ấy! Tôi rõ ràng cảm nhận được mẹ tôi sau khi trở về nhà họ Khâu, cả người đều lộ ra vẻ buồn rầu.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Tôi ôm lấy bà ấy, truyền cho bà ấy sức mạnh, định đón bà ấy ra ngoài ở.

Nếu ở đó không vui vẻ, tại sao nhất định phải ở trong nhà họ Khâu chứ?

Tôi đã hiểu chân tướng vì sao Trang Dật Dương không về nhà, trong lòng rất phức tạp. Một chiêu này của Châu Tư Dĩnh càng làm lòng áy náy của Trang Dật Dương càng lớn thêm rồi nhỉ!

“Chị, em xin chị, chị giúp mẹ con em đi! Dù có phải nhường lại Châu Diên Khánh cho chị cũng được, chỉ cần có thể khiến cho con gái em được sống!”

Tôi và mẹ tôi vừa mới bước vào cửa phòng bệnh, Khâu Lâm liên nhào đến, tôi vội vàng để mẹ tôi ra phía sau.

Bà ta quỳ xuống đất bắt đầu gào khóc, tôi không khỏi nhíu mày, đây rõ ràng là chuyện của Châu Tư Dĩnh, tại sao Khâu Lâm cứ phải kéo mẹ tôi vào với Châu Diên Khánh.

“Mẹ cháu đời này chỉ yêu mình bố cháu, dì à, dì nên cẩn thận lời nói, ai không biết còn tường dì mắc bệnh sắp chết, bắt đầu tìm vợ sau cho chồng mình đấy!” Tôi lập tức cãi lại, nếu chỉ nói là chuyện của Châu Tư Dĩnh, tôi sẽ không tự nhiên mà như vậy.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK