“Không được, Châu Tư Dĩnh nhất định phải trả giá thật đắt!” Trang Dật Dương lập tức phản đối, tấm lòng này tôi xin nhận, nhưng tôi không muốn anh ấy phải khó xử.
“Châu Tư Dĩnh không phải trả giá, vì đứa em trai ngốc của cháu đi tự thú rồi, thừa nhận mọi thứ đều do nó làm. Động cơ của nó là không muốn hai đứa sinh ra người nối dõi, cướp mất tài sản của nhà họ Trang. Châu Tư Dĩnh chỉ là giúp đỡ nó, nhưng không hề muốn hại đứa bé trong bụng mình!” Ông Trang nhắc đến chuyện này, cũng vô cùng khổ sở.
Chắc ông ta không ngờ rằng, hai đứa cháu trai đều si tình, đều vì phụ nữ mà trở mặt với người nhà, đứa nào cũng vậy, người già đương nhiên không chịu đựng nổi.
“Cậu ta không phải kẻ chủ mưu, có điều lại nhận tội thay cho Châu Tư Dĩnh.
Ông nội đáng lẽ ông nên tổ chức đám cưới cho bọn họ, chứ không phải cháu.
Nếu cháu thực sự lấy Châu Tư Dĩnh, vậy thì nhà chúng ta cuối cùng sẽ thành cái gì?” Trang Dật Dương không tranh cãi với ông Trang nữa, nhưng lại cho tôi một ánh mắt yên tâm.
Chuyện lớn như vậy, Trang Dật Thần có thể gánh nổi sao. Hơn nữa, Trần Lệ Nhã sẽ để cho con trai cưng của mình làm như vậy sao?
“Chúng ta đều biết nó không phải kẻ chủ mưu, nhưng nó lại muốn làm như thế. Các cháu, không đứa nào nghe lời hết. Nếu các cháu đã lựa chọn ở bên nhau, ta cũng không ngăn cản nữa.
Nhưng chuyện kết hôn là không thể, nếu sau 3 năm nữa, hai đứa vẫn kiên quyết như vậy, đồng thời sinh cho ta một đứa chát nội khỏe mạnh, ta có thể nghĩ lại!”
Ông Trang thở dài, không biết có phải vì tôi vừa mới nói đến chuyện không tố cáo Châu Tư Dĩnh nữa hay không.
Vậy hôm nay ông ta tới là vì Châu Tư Dĩnh hay vì Trang Dật Thân, phía trước đều là làm nền để đợi câu nói này của tôi sao?
Tôi cảm thấy mình đã bị lão hồ ly này bẫy rồi, nhưng lời đã nói ra, nếu như bây giờ lại đổi ý, chẳng phải lộ ra rằng tôi không chịu hy sinh vì Trang Dật Dương chút nào sao?
“Có phải kẻ chủ mưu hay không, chuyện này cũng không thể tính như vậy. Ông nội, cháu nhất định phải tố cáo Châu Tư Dĩnh, nếu Trang Dật Thần thực sự can thiệp vào chuyện này, vậy thì cháu sẽ cùng tố cáo. Con của cháu, bọn họ ra tay hai lần, đây chính là mối thù giết con!” Trang Dật Thần không hề quan tâm đến sắc mặt của ông Trang lại thay đổi.
“Nó là em trai cháu, nếu cháu tố cáo nó, người ngoài sẽ nhìn nhà họ Trang ta như thế nào? Vì đám cưới của cháu, nhà ta đã mất hết thể diện rồi. Lẽ nào vần muốn để người khác coi nhà chúng ta như trò cười sao?” Ông Trang nháy mắt ra hiệu cho tôi, bảo tôi mau đi khuyên anh ấy.
Bây giờ tôi không thể để bị lừa nữa, vừa rồi tôi mới nói sẽ không tố cáo Châu Tư Dĩnh, ông ta cho tôi được cái gì, chẳng qua chỉ là một lời hứa miệng, vẫn có thể tùy tiện đổi ý, đồng thời lập nên một đống trở ngại.
Tôi vẫn sẽ không làm, hoàn toàn chịu thiệt, có thể bị bãy bất cứ lúc nào.
“Cháu không có người em trai như vậy. Mẹ cháu chỉ sinh ra mình cháu, nếu nó coi cháu là anh thì không nên ra tay hết lần này đến lần khác với con của cháu. Ông nội, nếu không còn chuyện gì khác, để cháu đưa ông về!” Trang Dật Dương không để cho ông Trang có nhiều cơ hội, lập tức đưa ông ta về.
Hai người họ trên đường đi đã nói những gì, tôi không biết, cũng không muốn biết.
Tôi ở trong phòng đi tới đi lui, không ngờ Trang Dật Thần vậy mà có thể vì Châu Tư Dĩnh mà hy sinh đến mức này.
Cậu ta đi nhận tội, phải chịu bao nhiêu năm chứ?
Tôi nhất định phải hỏi luật sư, vừa rồi trong lúc bốc đồng đã đồng ý với ông Trang, khiến cho Trang Dật Dương khó xử. Bây giờ đầu tôi tỉnh táo rồi, anh ấy đã kiên trì như vậy, làm sao tôi có thể từ bỏ? Sao có thể đối xử như vậy với con mình được.
Danh Sách Chương: