Rừng cây thăm thẳm, nhưng cũng không tịch mịch, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng người cùng tiếng côn trùng chim chóc hót xướng, chỉ là những thanh âm này không rõ ràng, mơ hồ giống như bị gió thổi qua tai, trước mắt cũng nhìn không chính xác, hư ảo đến thực.
Đây hẳn là trận pháp cao minh ngầm chứa kỳ môn độn giáp.
Bách Quỷ môn cất chứa ngàn vạn quyển sách, bên trong đủ loại kỳ trân hảo sự. Sở Tích Vi lúc ấy là nghĩa tử của Thẩm Vô Đoan, lại là một trong những người được đề cử lên vị trí môn chủ, dĩ nhiên đối với mấy thứ này phải đọc lướt qua, mặc dù không được tính là tinh thông nhưng cũng xem như có hiểu biết.
Sở Tích Vi biết rõ chính mình có bao nhiêu cân lượng, bởi vậy sau khi hắn nghe được thanh âm nhắc nhở kia cũng không vội vã phản ứng, mà là nắm chặt chuôi đao cảnh giác chờ giây lát, lại chờ đến một cục đá ném tới, lần này là nện ở trên vai.
“Lui về phía sau một trượng, đi ba bước về hướng Tây.”
Sở Tích Vi quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ là một vách núi đầy dây leo, cũng không phải là chỗ ẩn thân gì. Nhưng mà hắn không chần chờ, phi thân rời khỏi đại thụ, theo lời mà đi, thân hình liền từ mặt “vách núi” kia đi xuyên qua, mới vừa đứng vững đã phát giác cảnh vật trước mắt đột nhiên biến đổi.
Sau lưng hắn căn bản không có vách núi gì, ngược lại chỉ là một khoảng đất trống nhỏ, bị cỏ cây cùng tảng đá chất đống vây quanh, ánh trăng cũng không chiếu vào được, giống một cái nhà giam thiên nhiên.
Giữa khoảng đất trống có một lão đạo khoanh chân ngồi tọa, mái tóc hoa râm búi đến cẩn thận tỉ mỉ, huyền sắc đạo bào trên người đã có chút rách nát, một góc thậm chí còn vết bị đốt cháy, thân thể khô gầy ngồi đến thẳng tắp, đáng tiếc gương mặt nhỏ đầy vẻ cay nghiệt, giống một lão khỉ già uy nghiêm.
Hắn thấy Sở Tích Vi, cũng không có vẻ hoà nhã, thấp giọng nói: “Tiểu tử thúi, bản lĩnh không bao nhiêu lại to gan, dám một mình đuổi tới nơi này!”
Sở Tích Vi là lần đầu tiên thấy hắn, lão đạo này lại đối với hắn không chút nào khách khí. Tự nhận ra mình còn mang tướng mạo của Diệp Phù Sinh, Sở Tích Vi tâm niệm xoay chuyển, liền cũng kéo ra một nụ cười thảo mai, học khẩu khí không đứng đắn của người kia, nửa kinh dị nửa trêu chọc nói: “Ai nha, sư thúc ngươi… xem ra ta là đại nạn buông xuống… thấy quỷ a!”
“Không biết lớn nhỏ, cần phải giáo huấn!” Lão đạo hừ một tiếng, cằm hất lên “Còn không chỉnh đốn, ta liền thay sư huynh dạy dỗ ngươi một lần.”
Sở Tích Vi trong lòng rùng mình, quả nhiên là hắn.
Trận pháp một đường bác đại tinh thâm, trên giang hồ không ít người đều có đọc lướt qua, nhưng có thể ở nơi thâm sơn cùng cốc này căn cứ theo địa thế lập nên trận pháp tinh diệu như thế, khiến nhân ảnh không hiện ra, thanh âm không nghe thấy, bịt mắt lừa tai, mơ hồ tri giác, ngoại trừ những người nghiên cứu cả đời đều không thể làm được.
Theo lời Thẩm Vô Đoan nói, nếu lấy trận pháp nổi danh giang hồ, đương chỉ có một người – Thái Thượng cung Đoan Hành trưởng lão. Từ thuở nhỏ đã gặp được cổ thư dạy về trận pháp ‘Tinh La cửu cung quyết’, cho tới nay đã tu luyện gần năm mươi năm. Ba mươi năm trước hắn lại tiếp nhận trận pháp hộ sơn của sư môn, liền là thiên hạ chưa từng có đối thủ.
Tàng Kinh lâu một hồi đại hỏa, thiêu chết hai mươi bảy người, trong đó bao gồm cả Đoan Hành đạo trưởng cùng Sắc Kiến phương trượng. Bởi vì thi thể hoàn toàn biến đổi không thể nào phân biệt, chỉ do vật phẩm tùy thân mà xác nhận thân phận, tất cả mọi người đều bị đau buồn cùng bi phẫn che mắt, chỉ có Sở Tích Vi đứng bên ngoài nhìn trộm hết thảy một màn này, mặt lạnh tâm càng lạnh.
Câu cửa miệng “Sống phải thấy người chết phải thấy xác”, mà hắn lại là kẻ không đến một khắc cuối cùng tuyệt không dễ tin bất cứ việc gì.
Huống chi Diệp Phù Sinh cũng không tin.
Diệp Phù Sinh lúc ấy cùng bọn Huyền Tố cứu hoả tìm người, tự mình xông vào đám cháy xem qua tình cảnh bên trong. Trước mặt người ngoài y chưa từng nói gì, đối với Huyền Tố cũng lựa chọn kiềm chế, thẳng đến khi cùng Sở Tích Vi chia tay mới nhẹ giọng nói: “Đoan Hành sư thúc cùng Sắc Kiến phương trượng khả năng đều còn sống, ngươi nên lưu ý.”
Tàng Kinh lâu tuy rằng bị đại hỏa vây quanh có chạy đằng trời, nhưng cái này chỉ là đối với người bên ngoài, hai võ lâm cao thủ thành danh đã lâu trừ phi trước đó gặp phải tai nạn gì, nếu không sẽ quyết không đơn giản chết trong biển lửa như thế.
Huống chi hắn sờ qua chiếc Kim thạch Thái Cực trụy kia, móc khóa là cửu lễ liên hoàn khấu, cực kỳ chặt chẽ, lúc mở khóa rắc rối, gỡ xuống càng tốn thời gian, nhưng trên cổ thi thể kia lại là treo lỏng lẻo, rõ ràng là bị người trong lúc vội vàng đeo lên.
Sở Tích Vi vốn cảm thấy việc Tàng Kinh lâu bị cháy đã là kỳ quái, vì vậy càng đem lời Diệp Phù Sinh ghi tạc trong lòng, lại không nghĩ đến tối nay bất ngờ gặp Đoan Hành ở đây.
Trong lòng hắn tính toán mọi việc, trên mặt lại không hiện mảy may, ngoan ngoãn mà ngồi đối diện Đoan Hành, hỏi: “Sư thúc là như thế nào thoát hiểm? Tại sao lại ở chỗ này? Sắc Kiến phương trượng có bình an không?”
Đoan Hành nhìn “Diệp Phù Sinh” liếc mắt một cái, trên mặt vẫn đầy vẻ ghét bỏ: “Bị người tính kế, cũng là được người cứu.”
Sở Tích Vi tâm niệm vừa động: “Triệu Băng Nga?”
“Xuất thân Kinh Hồng …” Đoan Hành xùy một tiếng “…Ngươi là từ chỗ nào biết chuyện Triệu Băng Nga?”
Sở Tích Vi liền đứng ở góc độ của Diệp Phù Sinh, đem việc cùng Huyền Tố do thám Độ Ách động lẫn kinh biến nơi Phật tháp nói ra, chỉ ẩn đi việc của Bách Quỷ môn sự tình, đem manh mối lai lịch đều đổ hết lên người Triệu Băng Nga cùng Tây Phật.
“… Sắc Không thiền sư nói lần này chúng ta có thể tin Triệu Băng Nga một lần, vãn bối trăm mối không giải, trở về chùa trước sau liền bị rơi vào vũng nước đục nơi Phật tháp, lại gặp chuyện Tàng Kinh lâu hỏa hoạn, thật sự có chút đáp ứng không xuể.” Sở Tích Vi ra vẻ buồn rầu mà ấn ấn thái dương “Bất quá sư thúc cùng phương trượng vẫn bình an, đã là đại hạnh.”
Đoan Hành nghe hắn nói xong, cuối cùng nhìn hỗn tiểu tử này thuận mắt chút, cũng nói về chuyện mình gặp phải.
“Ta cùng Sắc Kiến đại sư tại Vân Thủy đường ngày đó, bên ngoài là luận đạo, âm thầm đem tình huống Vô Tướng tự trao đổi một lần.” Đoan Hành nói “Đại để là thời điểm cuối năm ngoái, Vô Tướng tự tiếp đãi một ít dân chạy nạn từ biên thuỳ Tây Nam lưu vong lại đây. Lúc ấy nghe nói là biên thuỳ cường đạo hoành hành, lại thêm trời lạnh đất đông, liền đem bọn họ an trí ở quanh Vấn Thiện sơn, phụ trách chuyện này chính là Sắc Nhã giám tự.
“Để duy trì sinh kế cho đám nạn dân đó, Sắc Nhã giám tự đưa ra giải pháp ‘Đổi công’, để bọn họ thường xuyên lên núi hỗ trợ làm mấy việc tạp vụ lấy chút tiền bạc, coi như là có đường sống. Từ đó về sau, trong Vô Tướng tự cũng đã lẫn vào ngoại nhân, lúc ban đầu chỉ là giúp việc bếp núc cùng chạy việc vặt, sau lại chậm rãi xuất hiện tăng nhân vẩy nước quét nhà cùng tạp dịch… Những người này thân phận đều không đáng chú ý, làm những chuyện cũng nhỏ bé như vậy, hơn nữa lại được Sắc Nhã âm thầm che dấu, chờ đến lúc Sắc Kiến phương trượng phát hiện không đúng, đã là chậm rồi.”
Trên đời này thứ ôn nhu thâm nhập nhất, không qua khỏi “nhuận vật tế vô thanh” (*).
[(*) xuất từ bài «Xuân dạ hỉ vũ» của Đỗ Phủ:
Nguyên tác: Tuỳ phong tiềm nhập dạ, Nhuận vật tế vô thanh.
Mỗ tạm dịch:
Mưa lành theo gió vào đêm,
Tưới nhuần muôn vật êm đềm vô thanh]
“Giết người thế thân, bố trí ám cọc, dược vật khống chế, cưỡng bức lợi dụ… Chỉ trong thời gian hơn nửa năm, Vô Tướng tự đã bị đẩy xuống vũng nước đục. Trong chùa, người có thực quyền hoặc là bị che mắt, hoặc chính là bị kiểm soát hoặc thế thân. Ngay cả Sắc Không thiền sư cũng bởi vì đệ tử Hằng Viễn phản bội mà bị nhốt nơi Độ Ách động.”
Dừng một chút, Đoan Hành lại nói, “Sau khi Triệu Kình bị bắt trở về trong chùa, tất cả những bố trí ám cọc đó đều cùng hành động, lấy an nguy của những tăng nhân vô tri cùng dân chúng vô tội gần đó, cùng cơ nghiệp to lớn của Vô Tướng tự ra làm uy hiếp, khiến cho Sắc Kiến phương trượng không dám hành động gì. Phương trượng có lòng muốn phá cục, nhưng người mỏng lực yếu khó làm nên việc, chỉ có thể tương kế tựu kế lá mặt lá trái, âm thầm mượn Võ Lâm đại hội phát ra cảnh báo…”
Sở Tích Vi ánh mắt nhíu lại: “Chỉ sợ, ý của phương trượng cũng là mượn nguy cơ lần này đem võ lâm các phái đều liên hiệp lại, dù có nguy cơ tử thương cùng chui đầu vào rọ, cũng tốt hơn tình trạng năm bè bảy mảng mặc người tiêu diệt từng bộ phận.”
Đoan Hành ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối: “Thiên hạ vạn vật, không phá thì không xây được… Huống chi, chúng ta cũng không có nhiều lựa chọn.”
“Trước mắt, sư thúc cùng phương trượng mượn cơ hội đại hỏa giả chết, từ sáng rút vào tối. Mà Huyền Tố nhân cơ hội này tiếp nhận cờ đến tay, lấy kích động của quần chúng tạo áp lực cho Hằng Viễn, khiến cho Táng Hồn cung từ trong tối bị lôi ra ngoài sáng… đích thực là một nước cờ hay.” Sở Tích Vi khẽ nâng mắt “Nhưng mà làm như vậy, đối với Triệu Băng Nga có chỗ tốt gì?”
Đoan Hành nói: “Đoạt quyền, báo thù.”
Ánh mắt Sở Tích Vi trầm xuống.
Triệu Băng Nga thường cư ở Mê Tung lĩnh, hung danh của nàng cũng không truyền xa, ngay cả tin tức Sở Tích Vi có được, cũng chỉ biết thân phận lai lịch của nàng, còn lại không rõ ràng lắm.
“Việc đoạt quyền, trái lại là dễ hiểu… Nhưng nói ‘Báo thù’ là từ đâu ra?”
Đoan Hành nhìn hắn một cái, tức giận nói: “Chuyện xưa thóc mục vừng thối, quản nhiều như vậy làm gì?”
Ấn theo tính tình bình thường của Sở Tích Vi, nghe xong lời này nếu mà không động thủ đập cho lão hầu tử này một trận, cũng phải chẳng nể mặt mà ăn miếng trả miếng mấy câu. Nhưng hiện tại hắn là mang gương mặt của Diệp Phù Sinh, người trước mặt này lại là trưởng bối tên tuổi, cho dù có giận cũng không thể phát, đành ngoan ngoãn nén xuống.
Hắn nhìn ra Đoan Hành không muốn đề cập đến chuyện xưa, liền đổi đề tài nói: “Vừa rồi, ta theo Hách Liên Ngự cùng Đoan Thanh đạo… sư công chạy lại đây, lại bởi vì mê trận mất phương hướng, lạc mất dấu vết, còn thỉnh sư thúc thả ta đi qua.”
Đoan Hành từ trong lỗ mũi “Hừ” một tiếng: “Thả ngươi đi qua làm cái gì? Thêm phiền toái hay là muốn chết?”
Sở Tích Vi nhíu mày, lại nghe hắn nói: “Ta hiểu được ngươi có bản lĩnh, nhưng mà muốn đối phó Hách Liên Ngự… ngươi không thể đi.”
Không chờ Sở Tích Vi mở miệng hỏi, Đoan Hành liền tự mình nói tiếp: “Thiên Kiếp công của Hách Liên Ngự lập tức liền muốn đột phá tầng thứ chín. Đây là thời điểm khẩn yếu nhất của hắn, nóng nảy dễ phát hỏa, công lực bất ổn, nếu để hắn vượt qua điểm quyết định này, sẽ rất khó giết hắn … Nhưng mà đối phó với hắn không phải là nhiều người có thể thủ thắng, trái lại càng nhiều người lại càng phiền toái. Huống chi hắn tâm tư quỷ quyệt, chúng ta ai cũng không thể bảo đảm tuyệt đối không sai lầm.”
Nói tới đây, Đoan Hành nhìn hắn: “Ta hiểu được tự ngươi có thủ đoạn riêng, vậy liền đi làm việc mình nên làm mình đi, chuẩn bị sẵn sàng cho khả năng phát sinh tình huống xấu.”
Sở Tích Vi nói: “Nếu biết biến số cực lớn, vì cái gì lại phải chấp nhận rủi ro?”
“Tiểu tử, lúc Thái Sơn áp đỉnh gặp nguy không loạn, nhưng một mặt lại không thể phòng trước liệu sau. Có một số việc tránh cũng không thể tránh, không buông tay thì sẽ không thấy bước ngoặt nào.”
Đoan Hành trầm mặt “Chuyện đêm nay, là Triệu Băng Nga cùng sư huynh định ra kế hoạch, dùng Sắc Không thiền sư làm mồi dụ hắn một mình tiến vào Độ Ách động, lấy sức mạnh của Phật quyền để áp Tu La thủ của hắn. Nhưng mà Tây Phật bị vây nhiều ngày, sức lực hao tổn quá nhiều, không có cơ hội chiến thắng, chỉ có thể khống chế chiến cuộc, để sư huynh có thể tiếp cận.”
Sở Tích Vi nhịn không được hỏi: “Sư… Sư công có nắm chắc thắng lợi?”
“Vô Cực công” của Đoan Thanh là Vong Tình cảnh tầng thứ hai, “Thiên Kiếp công” của Hách Liên Ngự là tầng thứ tám đỉnh phong, hai người cách cảnh giới tối cao đều chỉ một bước. Cùng sàng sàng như nhau, đến tột cùng ai có thể nhỉnh hơn?
Đoan Hành im lặng một khắc, lại nói: “Chờ chút ta sẽ mở ra cửa sinh, ngươi nhân cơ hội rời khỏi nơi này trở về chùa, thông tri cho Huyền Tố cùng những người có thể tin tưởng làm tốt việc chuẩn bị ứng chiến. Ta sẽ biến hóa trận pháp khiến cho những trạm gác này đều lâm vào cửa tử, một kẻ cũng không lưu lại.”
Sở Tích Vi lại còn muốn truy vấn: “Sau đó thì sao? Nếu sư công cùng Tây Phật không thể bắt được Hách Liên Ngự, bọn họ sẽ thế nào? Nếu đám Bộ Tuyết Dao phát hiện manh mối quay lại đánh đến đây, sư thúc ngươi lại như thế nào?”
“Tiểu tử chưa tới ba mươi sao mà lắm lời thế?” Đoan Hành liếc mắt nhìn hắn, “Chúng ta đều một bó tuổi như vậy, còn phải ngươi tới quan tâm?”
Sở Tích Vi hai tay nắm chặt.
Lúc này đây nội ứng ngoại hợp bố cục tuy rằng cẩn thận, nhưng rốt cuộc nhân tâm khó tính, nói không chính xác khi nào sẽ sinh ra bại lộ, khiến cho vô cùng rắc rối, hắn hẳn nên như lời Đoan Hành nói, đi chuẩn bị những thứ khác ứng chiến, mà không phải là mạo hiểm đi đối chọi với Hách Liên Ngự.
Nhưng trong lúc nhất thời hắn lại không biết nên nói cái gì, trong đầu lăn qua lộn lại đều là gương mặt Diệp Phù Sinh ….
“Già Lam thành có ta sẽ không phải lo ngại, các ngươi nhất định phải bình an !”
Trước khi đi người nọ ôm chầm lấy hắn nói nhỏ như vậy, đến bây giờ lời vẫn như nghe bên tai.
Sở Tích Vi dám vì Bách Quỷ môn mưu tính võ lâm, cũng nguyện vì Diệp Phù Sinh khuấy đảo thế cục. Chỉ là cả hai giống như đặt trên một cái cân tiểu ly, chính là tình cùng nghĩa nghiền áp nghiêng lệch.
Bản lĩnh Hách Liên Ngự như thế nào, Sở Tích Vi tại An Tức sơn đã tự mình lĩnh giáo. Cho dù hắn tại thời điểm mấu chốt, chỉ sợ cũng không khống chế được mà càng phát ra tàn nhẫn, tuy là có thể bỏ mạng dưới kiếm, chỉ sợ cũng muốn liều chết cùng người đồng quy vu tận.
Vô luận Đoan Thanh, Sắc Không trong Độ Ách động, hay là Đoan Hành thủ hộ ngoài rừng cây, đều là đem sinh tử đặt ở chỉ mành treo chuông, tùy thời đều có khả năng vạn kiếp bất phục.
Với tình, Sở Tích Vi muốn lưu lại; Với lý, hắn nhất định phải rời đi.
Đoan Hành tựa hồ đã không kiên nhẫn, vươn tay liền muốn xua đuổi hắn, lại bị Sở Tích Vi trở tay nắm chặt.
Da thịt lão nhân không giống người trẻ tuổi nhẵn nhụi căng chắc, cho dù hàng năm luyện công lại bảo dưỡng tốt đến mấy, rốt cuộc cũng bắt đầu lỏng lẻo. Đoan Hành lại thực gầy, tựa như da bọc xương, thời điểm Sở Tích Vi nắm đều có chút lạc tay.
Nhưng mà hắn không buông ra, lại càng nắm chặt hơn.
“Sư thúc, ta nhất định không phụ phó thác, nhưng mà…” Sở Tích Vi thấp giọng nói “Điều cực kỳ bi ai trên thế gian này, không gì qua khỏi việc vượt mọi chông gai trèo non lội suối, trải qua thiên tân vạn khổ sau lại không nhà để về… Sư thúc, các ngươi đều phải trân trọng.”
Đoan Hành nhìn hắn một cái thật sâu, rút tay ra, nói: “Cút đi, nhanh lên!”