Hằng Minh lĩnh mệnh, lau mồ hôi, máu lẫn bụi đất trên mặt, nhấc trường côn liền dẫn người nhằm phía tây chạy đi. Sở Tích Vi nhíu mày, thừa dịp mọi người đang tranh luận sôi nổi, bước nhanh đến bên đám người Huyền Hiểu, hỏi: “Thiếu cung chủ của các ngươi đâu?”
Đám người Huyền Hiểu cũng là mới từ trong rừng quay về. Bọn họ đối với tình huống trong chùa không rõ ràng, cũng chưa kịp đến Tả Sương phòng tìm hiểu, chỉ có thể từ cửa chùa một đường giết tới nơi này, trước sau cùng Huyền Anh, Huyền Thành và đồng môn hội hợp, vội vàng chắp vá trao đổi tin tức. Sau một phen thăm hỏi lại không người nào biết được Huyền Tố hạ lạc nơi đâu, trong lòng lập tức lạnh xuống.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có năm người nghiêng ngả lảo đảo mà hướng lại đây, nửa người đều là máu. Người đi trước bởi vì nhào đến quá gấp liền ngã quỵ xuống đất. Một đệ tử Thái Thượng cung cả kinh nhảy dựng lên, suýt nữa một kiếm liền đâm tới, cũng may được Huyền Anh chặn được: “Là bọn Huyền Nghiễn sư đệ!”
Người lảo đảo quỳ xuống đất kia rõ ràng là Huyền Nghiễn trước đó tại Diễn Võ trường bị Huyền Tố đẩy ra khỏi vòng vây. Hắn vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, lại không thể uổng phí khổ tâm của Huyền Tố bất chấp bị thương hỗ trợ hắn phá vây, chỉ có thể một đường chạy trối chết. Hắn thật vất vả mớt cắt đuôi được đám sát thủ đuổi theo, liền thấy toàn bộ Vô Tướng tự đã trở thành địa ngục nhân gian.
Huyền Nghiễn luyện chính là lưỡng nghi kiếm pháp, hiện giờ mất Huyền Quan phối hợp, không chỉ một bàn tay vỗ không lên tiếng, mà còn tìm không ra người có thể tin tưởng, chỉ có thể đi về phía Tả Sương phòng hy vọng có thể gặp được đồng môn. Vừa lúc cùng bốn người còn lại bên trong hội hợp, đồng tâm hiệp lực mới từ trong thập diện mai phục liều mạng tìm ra một đường sống.
Huyền Nghiễn được Huyền Hiểu hai tay nâng dậy, nghẹn ngào đem việc lúc trước nói ra rõ ràng. Vừa nghe Huyền Tố vậy mà lưu lại cùng Triệu Băng Nga một trận chiến cản phía sau, mấy người Huyền Thành lúc này sắc mặt liền trắng bệch. Huyền Anh quay đầu muốn chạy vào trong Diễn Võ trường lúc này đã trở thành địa ngục, may mắn được Sở Tích Vi chộp lại.
Thanh âm Sở Tích Vi trầm xuống, nói: “Ta vừa mới xem qua, hắn không ở bên trong!”
Huyền Anh cắn răng nói: “Chỉ là sư huynh đã giết Triệu Kình. Độc phụ như Triệu Băng Nga làm thế nào sẽ…”
Sở Tích Vi nheo mắt. Nếu theo phỏng đoán của hắn về thân phận Huyền Tố là thật, như vậy hắn ở trong tay Triệu Băng Nga trái lại không có gì đáng ngại. Chỉ sợ là Triệu Băng Nga sẽ bởi vì thân phận đặc biệt của mình lại lún sâu vào tình thế nguy hiểm, không dám đem Huyền Tố giữ ở bên người, để hắn cách xa tầm mắt, vậy mới dễ dàng tránh những kẻ hữu tâm bắt lấy dấu vết, sinh ra biến cố.
Quan tâm ắt loạn chính là như vậy.
“Mọi việc chưa tới thời điểm cuối cùng, liền đừng kết luận sớm.” Sở Tích Vi khẽ buông tay, giống như vô ý mà lui ra phía sau vài bước. Có người từ phía sau hắn đi qua, lặng yên lưu lại một câu: “Triệu Băng Nga đi đường núi phía Nam cùng Tiêu Diễm Cốt hội hợp, trong những người đi theo không thấy Huyền Tố đạo trưởng.”
Nói chuyện chính là ám cọc Bách Quỷ môn trà trộn trong đám người. Sở Tích Vi nhận được tin này, đôi mày vừa giãn ra lập tức nhíu lại, bàn tay phải chắp sau lưng nhanh chóng làm hiệu, ám cọc nhận được mệnh lệnh lại biến mất trong đám người hỗn loạn.
Xảy ra việc nằm ngoài dự đoán ở Diễn Võ trường như vậy, hợp tác của Bách Quỷ môn cùng Triệu Băng Nga hiển nhiên là tan vỡ. Cũng may Sở Tích Vi ngay từ đầu đã không hoàn toàn tin tưởng nàng, hiện tại biến hóa bố trí, gia tăng thu lưới còn kịp. Chỉ là Lạc Nhật nhai bên kia tình huống không rõ, Trương Tự Ngạo cũng không phái người truyền lại tin tức, khiến cho hắn luôn có một loại dự cảm không tốt.
Mười năm vết đao liếm huyết, Sở Tích Vi mặc dù không đến mức bảo thủ, nhưng cũng thực sự tin tưởng vào trực giác của mình. Mắt thấy lúc này tình thế nguy hiểm của Vô Tướng tự đã bắt đầu được gỡ bỏ, âm mưu của Táng Hồn cung muốn mượn Võ Lâm đại hội khơi mào các phái tự giết lẫn nhau bị phá vỡ, theo lý là lúc nên thở phào, nhưng Sở Tích Vi vẫn không tĩnh tâm được.
Bên cạnh có người tới gần. Sở Tích Vi bất động thanh sắc nghiêng người tránh qua một cái chụp của đối phương. Chỉ thấy Tiết Thiền Y hướng hắn đi tới, nhìn trên lưng bàn tay “Diệp Phù Sinh” có vết thương ứa máu, nàng vội tóm lấy tay hắn muốn lấy thuốc bôi vào, nhưng không ngờ lại bị hắn lách mình tránh ra.
Sở Tích Vi nhìn vết máu trên lưng bàn tay, là vừa mới cùng Triệu Băng Nga song đao giao chiến vô ý lưu lại, chỉ hơi rách da cũng không đáng lo ngại, liền không để ý đến. Hắn nhìn chằm chằm Tiết Thiền Y, trong đầu liền nhớ lại cảnh tượng lúc trước Diệp Phù Sinh ở ngoài Lộ Hoa viên cùng nàng nói chuyện, mặt nạ da người che đi thần sắc, trong lòng lại như đánh đổ bình dấm, vừa chua vừa chát.
Nhưng mà cho dù ở trong lòng Sở Tích Vi ướp mấy cái bình giấm chua, trên mặt vẫn là treo lên ý cười ngả ngớn của “Diệp Phù Sinh”: “Tiết cô nương tìm ta có việc?”
Tiết Thiền Y đã từ chỗ Huyền Hiểu biết được tình huống Tạ Ly, trong lòng cũng được thả lỏng, liền cũng có tâm tư đùa giỡn với hắn: “Nhìn ngươi nghĩ đến nhập thần như vậy, chẳng lẽ là đang tương tư ai?”
Lời này dẫn theo một chút thăm dò của nữ nhi, cũng xem như biểu lộ kín đáo. Tạ Chương ở sau lưng nàng ho nhẹ một tiếng, nhịn không được lấy ánh mắt trưởng bối đi đánh giá vị “Diệp công tử” nhiều lần xuất hiện trong lời hai tỷ đệ Tiết Thiền Y, lại không ngờ hai mắt “Diệp Phù Sinh” cong cong, khóe miệng tươi cười trả lời: “Đúng vậy, nhớ nhung giai nhân, tương tư như cuồng.”
Tiết Thiền Y: “…”
Tạ Chương: “…”
Tiết Thiền Y không thể tin mà chớp mắt mấy cái. Trong trí nhớ nàng, Diệp Phù Sinh vẫn là nam tử cô độc phiêu bạt, trước đó lén cùng Tạ Ly hỏi thăm, cũng không nghe nói bên cạnh hắn có hồng nhan tri kỷ, như thế nào lần này liền có người để tương tư?
Nàng rốt cuộc là giang hồ nhi nữ tính tình khoáng đạt hào sảng, cho dù nghe xong lời này có chút không thoải mái, nhưng cũng không đi châm chích người, chỉ là không tin lắm, cũng không cam tâm, hồ nghi mà nhìn hắn trong chốc lát. Đáng tiếc Sở Tích Vi hiện tại mang gương mặt dày mấy lớp, khiến nàng manh mối gì cũng nhìn không ra.
Nàng là một cô nương thẳng thắn, không có chuyện mù mờ sợ bóng ngại gió, liền nói trắng ra: “Ta lúc trước tại Cổ Dương thành nhìn thấy ngươi, tuy rằng không biết rõ lai lịch, nhưng cũng không thấy bên cạnh ngươi có người nào không rời không bỏ.”
“Ta nhận thức y rất nhiều năm, hai bên từng có chia cách trong không vui. Hiện tại lại quay về rất tốt. Nói ra cũng là một chuyện cực kỳ may mắn.” Thanh âm Sở Tích Vi rất nhẹ, mặt nạ da người tinh xảo có thể làm cho hắn tự nhiên mà lộ ra biểu tình, khóe miệng dương lên, mi mục cong cong, thấy thế nào đều là bộ dáng cao hứng như được sống lại.
Tiết Thiền Y nhớ tới thời điểm mình ở ngoài thành Cổ Dương mới gặp Diệp Phù Sinh. Lúc đó nam tử kia cầm trong tay chiếc ô giấy dầu đứng dưới màn mưa, mặt mày phong lưu ý cười nhè nhẹ, chỉ ánh mắt đầu tiên đã khiến cho nàng lưu tâm để ý, lại càng không nói đến những chuyện phát sinh sau này, khiến cho tuổi trẻ nảy sinh lòng hâm mộ.
Nhưng nàng không ngốc, có thể nhìn ra Diệp Phù Sinh không có lòng câu dẫn, cũng có thể nhìn ra nam nhân này bề ngoài như khoái hoạt khóe mắt lại tang thương, cả người giống như đã bị khoét rỗng nội tâm, chỉ còn lại một cái vỏ ngoài tựa xác chết dọa người chống chọi với phong sương.
Hiện tại nàng nhìn “Diệp Phù Sinh”, chỉ cảm thấy mấy tháng không gặp, trên người nam nhân này thêm nhiều sinh khí, thời điểm nói ra những lời này ngay cả khóe mắt đuôi mày đều đầy vẻ ôn nhu, không phải là lời nói dối qua quýt để đối phó nàng.
Đã có người khiến khô mộc phùng xuân (*), đáng tiếc người kia không phải là nàng.
[(*) cây khô gặp mùa xuân, đâm chồi nảy lộc]
Tiết Thiền Y có chút mất mát, nhưng cũng nhịn không được vì hắn cao hứng, chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: “Ta nhớ rõ ngươi đã nói ‘Giả như một ngày nào đó ta thật sự chết đi, lúc đó hồn ta cũng sẽ hóa thành cơn gió bay xa ngàn dặm, hiện trong giấc mộng người ấy’… Ngươi lúc này đăm chiêu tưởng niệm, là người này sao?”
Nghe vậy, Sở Tích Vi lại ngơ ngẩn.
… Cố Tiêu, ngươi luôn miệng nói mười năm sau đem mạng cho ta. Nhưng mà nhân gian sinh tử vô thường, ngươi cho mình là Diêm vương gia có thể quyết định họa phúc, lời nói ra liền nhất định có thể tính toán được sao? Ngươi làm chó săn cho triều đình, không chừng một ngày kia sẽ chết, xương cốt quẳng ở nơi nào cũng còn không biết, ta phải đi đâu tìm ngươi đòi cừu hận?
… Nếu thật sự có ngày đó, ta thành quỷ cũng phải đi tìm ngươi báo mộng. Cuộc đời này không trả lại ngươi một mạng, kiếp sau không nhập luân hồi. Chỉ là… A Nghiêu… ngươi đừng sợ quỷ a.
Mũi Sở Tích Vi bỗng dưng đau xót.
Hắn khi còn bé là một cái bánh bao thích khóc, hiện tại lại sớm bị thế sự giày xéo thành một thân tim gan sắt đá. Nhưng mà nghe được câu này, trong lòng vẫn nhịn không được dâng lên tình cảm mãnh liệt phức tạp.
Mười năm trước một câu vội vàng khi ly biệt, hắn tưởng lời nói đùa sớm bị lãng quên, người nọ lại tâm tâm niệm niệm hơn ba ngàn ngày đêm, cho tới bây giờ vẫn chưa từng buông xuống.
Tiết Thiền Y nhìn thấy hốc mắt hắn đột nhiên đỏ lên, nhất thời hoảng sợ: “Ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì…” Sở Tích Vi hoàn hồn, rất nhanh thu liễm tâm tình của mình, mỉm cười, thanh âm có chút khàn khàn, ánh mắt lại nhu hòa, nhẹ giọng nói “Ta chỉ là… đột nhiên cực kỳ muốn nhìn thấy y.”
Tiết Thiền Y nghe hắn nói như vậy, mặt không đổi sắc mà đem tình cảm luyến mộ trong lòng mình mới vừa sinh ra lập tức nhổ cỏ tận gốc, kéo Tạ Chương chuẩn bị đi hỗ trợ xem xét tình huống những chỗ khác trong chùa, nhân tiện chỉnh lý một chút tâm tình của mình. Không ngờ vừa lúc nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng náo động, có vài người nghiêng ngả lảo đảo mà xông đến, miệng kêu la gì đó nhưng lại bị tiếng ồn xung quanh át mất, nghe không được rõ.
La Tử Đình mắt tinh, lúc này kêu lên: “Mọi người tránh ra, là bọn người Hằng Minh sư phụ!”
Người tới đích thực là đám người Hằng Minh vừa rồi đi Lạc Nhật nhai xem xét tình huống. Chỉ là bọn hắn khi đi hơn ba mươi người, trở về lại chỉ còn một nửa, trên lưng Hằng Minh còn có một hắc y nhân đầy người vấy máu. Sở Tích Vi khẽ nâng mắt nhìn, nhất thời cả kinh – đó chính là một đệ tử Bách Quỷ môn hắn phái đi theo Trương Tự Ngạo hướng Lạc Nhật nhai trợ giúp “Ma Yết”.
Hắn hướng vài tên thuộc hạ xen lẫn trong đám đông đánh một ánh mắt ra hiệu, mình thì đi theo mấy người Sắc Không bước nhanh tiến lên. Bọn người Hằng Minh một đường giết trở về, đã là nỏ mạnh hết đà, quay lại được nơi này cũng đứng không vững, ngã trái ngã phải bò lê bò càng trên mặt đất.
Hằng Minh đem người bị thương trên lưng đặt xuống. Huyền Anh thông thạo kỳ hoàng thuật, nhanh chóng cúi người xem xét, từ trên đùi tìm được một mũi tên xuyên vào máu thịt, miệng vết thương đã biến thành màu đen, người cũng lâm vào hôn mê, mặt trở nên xanh mét, tình huống thập phần nguy hiểm.
Sở Tích Vi nhíu mày hỏi: “Người có thể cứu không?”
Huyền Anh thở dài: “Trên mũi tên có độc, bần đạo tài sơ học thiển, chỉ sợ…”
Sở Tích Vi hai tay nắm chặt thành quyền, không nhìn không thấy cũng từ động tĩnh xung quanh mình cảm nhận được không khí khẩn trương, trầm giọng hỏi: “Hằng Minh, xảy ra chuyện gì?”
“Ta… chúng ta cũng không biết. Chúng ta tiến đến Lạc Nhật nhai chưa được nửa đường đã thấy mấy người này bị vài tên sát thủ Táng Hồn cung đuổi theo, vội vàng tiến lên cứu giúp. Kết quả… kết quả…” Trong mắt Hằng Minh toát ra vẻ hoảng sợ, hán tử cao lớn vậy mà một lúc lâu nói không ra một câu đầy đủ.
Hằng Viễn mới vừa gây sự lúc này an tĩnh như gà nhíu mày, hắn rất nhanh nhớ lại tin tức mình biết được, chỉ có việc Bộ Tuyết Dao ở bên kia bố trí bẫy rập dầu hỏa, nhưng mà đám người Đoan Hành đã đi trước xử lý, cho dù không trừ được họa lớn, cũng có thể quấy rầy bố trí khiến độc kế không thành, hiện tại xem ra hay là còn bỏ quên điều gì?
Sắc mặt hắn không khỏi lạnh xuống, hỏi: “Hằng Minh sư huynh, sự tình quan trọng lớn, ngươi cần phải bình tĩnh nói lại rõ ràng.”
Hằng Minh lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nói xong nửa câu cuối: “Chúng ta một chuyến ba mươi sáu người, đối phó mấy kẻ sát thủ của Táng Hồn cung không có gì là khó. Chỉ là mắt thấy thắng thua đã định, đột nhiên từ hướng Lạc Nhật nhai đuổi tới… một đội binh mã!”
“Binh mã?!”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh sợ, sôi nổi xúm lại đây. Khúc Cẩn tái mặt hỏi: “Binh mã triều đình tại sao lại ở đây? Ngươi có nhận được là Tây Nam biên quân, hay là…”
“Cũng không phải…” Hằng Minh đem tâm bình ổn, ánh mắt đảo qua từng người, gằn từng chữ mà nói “…đội binh mã này, chắc chắn không phải là của Đại Sở. Bần tăng nhìn gương mặt thân hình bọn họ, cùng với áo da giáp nhẹ giống như… phục sức của quan ngoại dị tộc!”
Nói đến chỗ này, hắn nhịn không được rơi lệ: “Những kẻ đó, quả thực không phải là người, không nói một lời… dùng phi tiễn bắn về phía chúng ta. Vài đồng đạo bất ngờ không kịp đề phòng chết dưới làn tên, còn bị bọn họ cho chiến mã giày xéo, một đám mang theo đao rìu, giết người không chớp mắt…”
Đồng tử Sở Tích Vi co lại. Có người đột nhiên nắm lấy cổ áo Hằng Viễn, lớn tiếng hỏi: “Đây là có chuyện gì?!”
“Ta… ta không biết…” Hằng Viễn sắc mặt đại biến. Hắn nằm vùng lâu như vậy, hoàn toàn không nghe nói về việc binh mã dị tộc này, trước mắt rốt cuộc tỏ ra luống cuống.
Sắc Không một tay nhẹ phẩy, đẩy tay người nọ ra: “Bình tâm một chút chớ nóng, hãy nghe Hằng Minh nói cho hết lời.”
Huyền Hiểu hỏi: “Một khi đã như vậy, các ngươi là như thế nào quay về được? Đoàn binh mã kia, hiện tại đã tới nơi nào?”
Không đợi Hằng Minh trả lời, một thanh âm từ đàng xa truyền đến: “Cánh binh mã kia đã bị người của ta dùng trận vây ở trong rừng. Nhưng mà chỉ có thể vây nhất thời, không thể giải nguy nhất thế. Các vị cần phải sớm chuẩn bị.”
Thanh âm này từ miệng nữ tử thốt ra, nhẹ nhàng lại mị hoặc, giống như ở bên tai người thỏ thẻ. Bọn họ phóng mắt nhìn lại, mới thấy ở trên tường viện phía tây có thân ảnh hai người, một nam một nữ.
Hằng Minh hợp thời nói: “Đang lúc chúng ta chờ chết dưới loạn tiễn, trong rừng lại giết ra một đội nhân mã cùng bọn người kia triền đấu, đầu lĩnh chính là Động Minh cốc ‘Quỷ Y’ cùng vị nữ thí chủ này.”
Sở Tích Vi nheo mắt. Cho dù khoảng cách xa như vậy, hắn cũng cảm giác được có ánh mắt như biến thành thực thể dừng lại trên người mình, giống như muốn đem cả người hắn lột da róc xương nhìn cho rõ ràng, đích xác vô lễ đến cực điểm.
Hắn hừ lạnh một tiếng, người bên cạnh cũng không nghe được thanh âm, nữ tử trên đầu tường lại cảm giác một tiếng sét nổ tung ngay bên tai, nội tức đình trệ, dưới chân run rẩy, liền được người bên cạnh vươn tay đỡ lấy.
“Sớm đã nói qua, chủ tử nhà ta tính tình không tốt, ngươi lại còn muốn khiêu khích!” Tôn Mẫn Phong thở dài “Con người của hắn lòng dạ nhỏ a.”
Doanh Tụ bất động thanh sắc mà đạp hắn một cước, lập tức trở tay kéo cánh tay đối phương, dưới chân đạp một cái, cả người như tơ liễu theo gió cuốn đi, khoảng cách mắt nhìn hơn mười trượng bất quá chỉ hai cái nhô lên hụp xuống đã đến gần, vững vàng rơi xuống trước mặt Sở Tích Vi.
Nàng quan sát gương mặt quen thuộc kia, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn, ngân giọng nói: “Nô gia Doanh Tụ, may mắn làm chủ nhân Minh Chúc đổ phường, được Bách Quỷ môn chủ Sở Tích Vi ủy thác tới đây tương trợ các vị anh hào.”