Chủ nhân của Đoạn Thủy sơn trang xuất hiện trong cấm địa của sơn trang dĩ nhiên không có gì đáng ngạc nhiên.
Điều làm Diệp Phù Sinh đau đầu là ánh mắt vị Tạ trang chủ ấy nhìn mình không có chút kinh ngạc, lại còn lạnh như đao. Điều này cho thấy thông qua Tiết Thiền Y hắn đã biết lai lịch của mình, đồng thời cũng không mấy tin tưởng.
“Diệp… Phù Sinh?” Tạ Vô Y đọc tên y thật chậm, đôi môi mỏng câu lại như lưỡi đao: “Thiếu trang chủ sao rồi?”
“Thiếu trang chủ được ơn trên phù hộ, không có nguy…” Diệp Phù Sinh còn chưa nói hết câu, chợt thấy Tạ Vô Y xoay cổ tay, ngọn lửa trong chiếc đèn lồng chạm vào thành giấy bao bên ngoài, bốc cháy, biến thành một quả cầu lửa bay về phía Diệp Phù Sinh.
Đao của Trang chủ Đoạn Thủy nhanh như chớp, dĩ nhiên mỗi lần xuất chiêu không phải bình thường. Diệp Phù Sinh lùi về sau tránh khỏi ngọn lửa, Tạ Vô Y đã tiến tới cạnh y, bàn tay gân guốc dứt khoát nắm lấy vai phải của y, nhấn mạnh xuống khiến chân phải đang mỏi nhừ không chịu được, đầu gối cũng khụy xuống.
Thấy đầu gối Diệp Phù Sinh sắp chạm đất, Tạ Vô Y buông lỏng tay, ngay lập tức y tựa như con cá trơn tuột trượt khỏi tay hắn. Cười khẽ một tiếng, Tạ Vô Y không tiếp tục tấn công gần người, tay chân hắn một vung một cái như dòng nước uốn lượn, mềm mại dịu dàng, tựa như con rắn nước bao lấy cơ thể, khó lòng thoát thân.
Vòng ra phía sau Diệp Phù Sinh, Tạ Vô Y giơ một tay túm lấy yết hầu, một chân đạp lên đầu gối y. Thắng bại sắp định ngay trước mắt, Diệp Phù Sinh bỗng điểm lên cổ tay Tạ Vô Y một cái, một dòng nội lực xâm nhập vào các đốt ngón tay, như nổ tung, đau thấu xương. Tạ Vô Y tái mặt. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Diệp Phù Sinh gập người lại, trượt ra ngoài, thoát khỏi vòng vây của đối phương.
Hai bên ra tay rất nhanh, cho đến lúc này chiếc lồng đèn bị cháy mới rơi xuống đất, chỉ còn lại tro tàn.
Tạ Vô Y nhìn đến khó coi, Diệp Phù Sinh cũng không khá hơn chút nào.
Y đưa tay sờ lên ngực mình, túi gấm vốn nằm trong áo đã bị Tạ Vô Y thừa cơ lấy đi rồi.
Tạ Vô Y nhìn chiếc túi gấm, thản nhiên nói: “Chỉ pháp tốt, khinh công tốt… Rất có bản lãnh.”
“Trang chủ cũng vậy, ba chiêu này yêu cầu phải hiểu rất rõ từ ‘Quấn’ trong Đoạn Thủy đao pháp, tại hạ không theo kịp. Chẳng qua…” Diệp Phù Sinh tiến lên một bước “…Vật ấy là cố nhân tặng, xin trang chủ trả lại cho tại hạ.”
“Trả? Đồ của Đoạn Thủy sơn trang, có gì mà ta không thể lấy?” Tạ Vô Y cười lạnh một tiếng, lấy khối ngọc bội vuông trong túi gấm ra. Đây là một khối ngọc Dương Chi thuần trắng, bên mặt trái có hình Vọng Hải triều thu nhỏ, phía trước có khắc một chữ ‘Tạ’.
Tạ Vô Y đưa ngón tay vuốt ve từng chữ khắc trên đó, giọng lạnh lùng: “Đây là tín vật của các đời trang chủ Đoạn Thủy sơn trang, tiếc là ba năm trước ta làm mất, hiện giờ ta càng muốn hỏi ngươi, làm thế nào mà có được nó.”
Thấy thế, Diệp Phù Sinh cũng không kinh ngạc, y hùng hồn đáp lại: “Nếu đã nói là cố nhân tặng, dĩ nhiên… là lấy từ tay người chết.”
Câu nói ấy rất bình thản nhưng thân thể Tạ Vô Y lại run lên.
Hắn tựa như một cây đại thụ che trời, xưa nay luôn ngạo nghễ trước mưa gió, dù trên người phủ đầy vết chém của đao kiếm nhưng vẫn đứng thẳng đỉnh thiên lập địa. Nhưng vào giờ khắc này thân thể hắn lại loạng choạng, cứ như phần rễ đã bắt đầu chết đi, lung lay sắp đổ.
Mặt hắn không còn chút huyết sắc nào, trong vô thức lùi ra sau hai bước, ngón tay nắm chặt miếng ngọc, lẩm bẩm: “Người… người chết?”
Đang nói, hắn lại không dằn được mà ho khan, trên gương mặt hiện lên vẻ đỏ ửng của bệnh tật.
Ba năm qua sức khỏe Tạ Vô Y không tốt, lần này hắn ho tới run rẩy, lưng gập thành một đường thẳng, nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng chịu đựng.
Diệp Phù Sinh nhìn hắn, nói: “Đúng vậy, người cho ta khối ngọc này đã chết.”
Còn chưa nói dứt câu, Diệp Phù Sinh lập tức lùi ngay ra sau, vừa lúc tránh khỏi một chưởng nhanh như chớp của Tạ Vô Y. Hiện giờ không còn là thăm dò, trang chủ Đoạn Thủy đã xoay chưởng thành đao, dù chưa đánh trúng y chút nào nhưng đao khí bá đạo ấy đã tạo nên một vệt hồng hồng trên cổ Diệp Phù Sinh.
Cũng ngay lúc này, một bóng đen như quỷ mị lướt đến, một quyền chạm vào một chưởng đang đánh tới của Tạ Vô Y, một tay nắm lấy thân thể Diệp Phù Sinh lùi nhanh về sau, đáp xuống vững vàng, xoay người lại.
Biến cố bất ngờ này khiến Tạ Vô Y tỉnh táo lại. Hắn lấy mồi lửa thắp ngọn đèn bên tường sáng lên. Khi nhìn rõ khuôn mặt đối phương, hắn chỉnh tay áo lại, nói: “Sở công tử.”
“Thì ra là Tạ trang chủ.” Hiện giờ Sở Tích Vi không nhìn thấy, chỉ có thể nghiêng về hướng đối phương. Vừa rồi hắn và Tạ Ly nghe lời đợi ở đầu kia của đoạn long thạch, chờ mãi nhưng chưa thấy Diệp Phù Sinh đi dò đường trở về. Nhờ nội lực thâm hậu, Sở Tích Vi nghe loáng thoáng có tiếng đánh nhau ngoài khe đá, thế là hắn để Tạ Ly lại đó, bản thân thì chui ra xem trò vui.
Hắn buông Diệp Phù Sinh ra, cười nói: “Đã trả xong!”
Đây là chỉ ơn cứu giúp trong gian phòng đá, Diệp Phù Sinh cũng liếc xéo trước cái cảnh phong thủy xoay vòng này, hỏi: “Thiếu trang chủ đâu?”
Sở Tích Vi không đáp, đôi tai Diệp Phù Sinh khẽ nhúc nhích, y nghe được tiếng sột soạt phía sau. Tạ Ly chui ra khỏi khe đá, nhìn thấy Tạ Vô Y lập tức đứng thẳng người, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Cha!”
Diệp Phù Sinh chính tai nghe được tiếng gọi ‘Cha’ ấy của cậu nhóc tựa như thần tử bái kiến hoàng đế, không biết bao nhiêu thân thiết nhưng nề nếp rõ ràng.
Gọi xong một tiếng ‘Cha’, Tạ Ly đã dâng Đoạn Thủy đao lên cách đầu mình chừng nửa thước. Tạ Vô Y trầm mặt đi tới, một tay cầm lấy đao, một tay vung lên, cho cậu nhóc một bạt tai.
“Bốp…”
Một tát ấy rất nặng, cả khuôn mặt Tạ Ly lệch sang một bên, suýt chút nữa ngã xuống đất. Cũng may là cuối cùng cậu cũng đứng vững, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện một dấu tay hồng hồng, đang sưng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Trong đôi mắt cậu nhóc ngập nước nhưng lại cố nén không rơi lệ.
Diệp Phù Sinh và Sở Tích Vi đều nhíu mày. Tạ Vô Y cầm Đoạn Thủy đao, đứng trên cao nhìn Tạ Ly, lạnh lùng nói: “Biết tại sao ta lại đánh ngươi không?”
Tạ Ly lắc đầu, cậu giương mắt nhìn cha mình, vừa quật cường lại vừa tủi thân.
“Làm người phải biết lúc nào nên lùi lúc nào nên tiến, biết xem xét thời thế, đừng để tầm nhìn hạn hẹp của mình vì cái nhỏ mà mất đi cái lớn, ta chưa từng nói với ngươi sao?” Tạ Vô Y siết tay thành quyền “Là ai để ngươi tự ý đuổi theo tên trộm đao? Là ai để ngươi mạo hiểm leo lên vách Vọng Hải triều? Là ai dạy ngươi sắp chết đến nơi cũng không biết vứt đao bảo toàn tính mạng?”
“Nhưng cha từng nói, vũ khí là chân tay của người luyện võ, Đoạn Thủy đao là trách nhiệm của Đoạn Thủy…”
Cậu nhóc còn chưa tranh luận xong lại nghe ‘Bốp’ một tiếng, Diệp Phù Sinh nhịn không được lấy tay che mặt, không đành lòng nhìn thẳng.
“Tuy ra tay có hơi thô bạo chút, nhưng ta không thể không nói một câu… thằng nhóc lì lợm này đáng đánh lắm.” Y lấy tay áo che mặt nói khẽ với Sở Tích Vi “Người thì không cao hơn cây đao được mấy tấc vậy mà không biết tự lượng sức mình, liều mạng như vậy. Nếu cậu ta mà là con ta hay đệ tử ta, ta nhất định đánh tới chừng nào quỳ viết ‘Sau này không dám nữa’ mới thôi.”
Sở Tích Vi: “…”
Hắn theo bản năng sờ mặt, khóe miệng giật giật, cứ như nhớ ra chuyện gì đó rất đáng sợ.
Lại ăn thêm một cái tát, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Ly đỏ bừng. Cậu nhóc tỉnh mộng, ngơ ra nhìn Tạ Vô Y.
“Không sai, Đoạn Thủy đao là trách nhiệm của trang chủ Đoạn Thủy sơn trang, đương nhiên sớm hay muộn gì ngươi cũng sẽ phải gánh vác trên lưng. Nhưng mà…” Tạ Vô Y từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu “Ta còn sống, khi nào đến phiên ngươi liều mạng?”
“Nhưng mà…”
“Hay là, ngươi cũng nghe lời giang hồ đồn đãi, cảm thấy ta đã tàn phế rồi, không xứng làm trang chủ, không xứng cầm cây đao này, phải nhờ một đứa trẻ như ngươi tới thay ta gánh vác?”
Tạ Ly vội vàng lắc đầu như trống bỏi, viền mắt hồng hồng: “Cha… Con không có. Cha, con không có…”
Tạ Vô Y nhìn cậu nhóc, trên gương mặt lạnh lùng ấy thật hiếm khi nở được nụ cười. Ánh mắt hắn xa xăm, rồi chợt vươn tay ra lau nước mắt cho cậu, nói: “Vậy thì nhớ kỹ, trước khi ta chết, ngươi chỉ cần học cách lớn lên. Sau khi ta chết rồi… mấy thứ ta gánh vác trên lưng, đều sẽ thuộc về ngươi. Đến chừng đó, ngươi không thể trốn cũng không thể tránh.”
Cuối cùng Tạ Ly cũng nhịn không được khóc òa lên. Trước giờ cậu luôn là đứa bé ngoan không khóc không nháo, cho dù là lúc còn nằm trong tã lót cũng thế, vậy mà giờ lại ôm cổ Tạ Vô Y nước mắt giàn giụa.
Tạ Vô Y thở dài, dường như giờ phút này bao nhiêu sức sống đều bị rút hết, chỉ còn lại vẻ uể oải, già nua. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, khi hắn ôm Tạ Ly xoay qua, lại trở thành một trang chủ Đoạn Thủy lạnh lùng.
Hắn nói với Sở Tích Vi: “Sở công tử, ta đồng ý giao dịch. Phiền công tử chuyển lời với Tôn tiên sinh. Tạ mỗ đã quyết định, tối nay rút châm phá phong ấn.”
Rút châm phá phong ấn?
Diệp Phù Sinh nhướn mày, y nghi ngờ nhưng không hỏi gì.
“Đây đúng là… một câu trả lời bất ngờ.” Sở Tích Vi chắp tay: “Cơ hội chỉ có một lần, trang chủ nên suy nghĩ thật kỹ.”
Tạ Vô Y đáp: “Không cần suy nghĩ gì nữa. Đa tạ công tử trợ giúp. Chờ tổ chức xong đại hội, Đoạn Thủy đao sẽ giao phó cho người. Chẳng qua…”
Sở Tích Vi tỏ vẻ hứng thú: “Chẳng qua thế nào?”
“Chờ A Ly trưởng thành, nhất định sẽ tìm công tử đòi lại Đoạn Thủy đao. Mong là khi đó công tử tạo điều kiện cho.”
Tạ Ly run lên, cậu nhóc nhìn cha mình bằng ánh mắt sợ hãi, cậu không hiểu ý nghĩa đằng sau câu nói ấy, chỉ cảm giác trong phút chốc như có tảng đá đè nặng lên người mình.
Sở Tích Vi ngẩn ra, cười đáp: “Nếu như có thể, cứ tới lấy!”
“Đa tạ.” Tạ Vô Y ôm Tạ Ly, dưới ánh đèn, sắc mặt thoáng có chút sức sống, ngay cả ánh mắt cũng trở nên rạng rỡ.
Diệp Phù Sinh nhìn hắn, tựa như nhìn một ngọn đuốc sắp tàn, nhờ có gió đông mà bừng cháy lần nữa. Hắn đang dùng sinh mệnh của mình đốt lên tia sáng cuối cùng.
Nghe nói, vị trang chủ của Đoạn Thủy sơn trang này vốn tên Tạ Mân. Mân là cẩm thạch, là một loại ngọc, ý chỉ quân tử như ngọc. Hắn cả đời theo nghiệp võ, lại có chút hơi hướng của sĩ binh, hùng hồn ngạo nghễ, nên tự gọi là ‘Vô Y’.
Người như mỹ ngọc, đao như đá cứng, ngọc không thể cắt, đá không thể dời.
Chỉ tiếc… Đời người nào phải đá vàng, há có thể trường thọ mãi? (*)
Tạ Vô Y đi trước dẫn đường, từ bóng tối về trở nơi có ánh sáng, cứ như đã trải qua mấy kiếp.
Chú thích:
(*) Nhân sinh phi kim thạch, khởi năng trường thọ khảo: Trích từ bài Quay Đầu Xe Cất Bước thuộc thể thơ Ngũ Ngôn Cổ Phong của tác giả Khuyết Danh – Trung Quốc.