Gã cho rằng người nọ bây giờ không có khả năng phản kháng lại, bởi vậy gã cũng chẳng thèm kiềm chế bản thân —— gã ta khá tự tin vào năng lực của chính mình, ỷ vào chênh lệch hình thể để chắn đường hành lang lại, không cho phép người này chạy thoát.
"Tốt nhất là mày đừng có kêu lên, không ai quan tâm đâu." Gã hất cằm về phía cửa, "Không phải đồng đội của mày mới đi vào đó sao? Cứu sao nổi mày nữa."
Khấu Đông: "..."
Y nhìn dáng vẻ tự tin của đối phương, trong chốc lát y không nỡ đả kích gã nên chỉ có thể quay mặt sang một bên, tránh thoát khỏi bàn tay của gã đàn ông.
Đồng thời ánh mắt nhìn về phía mấy cánh cửa, chỉ sợ bị đám NPC bên trong nhìn thấy.
Trong phó bản Siren, cảnh tượng người chơi nữ kia chỉ túm góc áo y mà đã bị toàn bộ phòng thí nghiệm nổi khùng đuổi theo vẫn còn hiện rõ trước mắt như vậy. Không phải Khấu Đông tự đề cao sức hấp dẫn của bản thân, thật sự là y không có cách nào để xem nhẹ nó —— hiện thực đã bày ra trước mặt rồi, y còn có thể làm gì nữa?
Nên nói đã nói, nên khuyên đã khuyên, đối phương đã một lòng một dạ muốn bước chân lên con đường này, vậy cũng chỉ vì muốn chết.
Khấu Điềm Điềm chỉ có một mong muốn duy nhất, đó là hy vọng người này chết chỗ nào xa xa chút.
Làm thế nào để đừng ảnh hưởng đến y là được.
Người đàn ông số ba coi hành động của y như kiểu đã nghiện lại còn ngại, ngọn lửa tà dâm trong lòng gã nhảy vọt lên, so với trước đó càng không kìm nén được. Nhìn lâu gã càng thấy trên người thanh niên này có một lực hấp dẫn vô cùng đặc biệt, trông có chút lạnh lùng thanh lãnh không coi ai ra gì kết hợp cùng sự ngọt ngào mềm mại, làn da trắng nõn mịn màng nhìn cứ như vắt được ra cả sữa.
Thảo nào cái thằng có vóc dáng cao hơn kia lại che chở cho cậu ta, quả nhiên là càng nhìn càng có hứng.
Là cực phẩm đó.
Mặt đất đột nhiên rung chuyển cũng không hề gây ảnh hưởng đến gã, tâm tư của người đàn ông đã hoàn toàn tung bay về phía người trước mặt, quyết định rằng hôm nay nhất định phải vui vẻ thỏa thích đến mức mồ hôi đầm đìa ở chỗ này mới được. Gã đứng quay lưng với cánh cửa rồi ép người vào tường, ánh mắt Khấu Đông vẫn nhìn chằm chằm vào mấy cánh cửa, không biết nhìn thấy cái gì mà giọng nói của y trở nên hơi lay động.
"Ông anh này..."
Người đàn ông số ba: "Làm sao, sốt ruột à?"
Gã nói chuyện rất ngả ngớn, gỡ thắt lưng xuống rồi dùng nó chạm vào sườn mặt thanh niên, "Anh trai sẽ làm vài thứ giúp mày sảng khoái..."
"Không phải," Khấu Đông nuốt ngụm nước bọt, cẩn thận nói, "Anh không muốn nhìn sang bên cạnh một cái sao?"
"Bên cạnh?"
Người đàn ông cười nhạt.
"Bên cạnh thì có cái gì đẹp? —— Làm sao, mày sợ có người đến?"
Khấu Đông đau hết cả trứng, "Tôi sợ có quỷ ấy."
"Quỷ!"
Ông anh số 3 khịt mũi cười, gã cho rằng đây là một lời nói dối hoang đường.
"Quỷ ở đâu ra được?"
Quỷ đều là NPC, chúng bận rộn lắm, đứa nào rảnh rỗi để quan tâm đến những việc không liên quan gì đến mình chứ?
Gã cũng có thể coi như là một tay già đời, đã đi vào mấy phó bản, chưa từng gặp qua NPC nào can thiệp vào chuyện của người chơi. NPC chỉ có thể ra tay khi người chơi vi phạm quy tắc, thanh niên này cho rằng mình là cái gì, trung tâm thế giới à? Hay là khởi nguyên vũ trụ?
Khấu Đông: "... Chẳng hạn như, có một con quỷ ở bên trái anh?"
Người đàn ông nở nụ cười đầy coi rẻ khinh thường.
"Em trai nhỏ à, sợ quá nên nói láo hả."
Tuy lời nói như vậy nhưng gã thấy ánh mắt của thanh niên vẫn thẳng tắp nhìn chăm chăm về phía mấy cánh cửa, hình như thật sự nhìn thấy cái gì đó, không nén nổi hơi nghiêng đầu sang, theo bản năng liếc mắt nhìn về phía ấy ——
Trong nháy mắt này, cho dù là tay già đời thì cũng không thể nén được cơn hoảng hốt trong lòng, sởn hết cả tóc gáy, cơ thể run rẩy từ trên xuống dưới.
Gã đối diện với vô số cặp mắt đen ngòm, những cặp mắt không hề có con ngươi.
Bọn nó ngẩng đầu cao cái đầu có phần hơi to so với cái cổ nhỏ gầy của mình, không biết chúng đã ở đây được bao lâu, trên mặt không có chút ý cười nào cả, ánh mắt âm trầm của chúng nhìn thẳng vào gã đủ để khiến người ta phải sởn tóc gáy sợ hãi. Sát khí dày đặc ập thẳng vào mặt, cảm nhận so với lúc trước thì càng rõ ràng hơn bao giờ hết, gã chỉ có thể mấp máy môi dưới uy thế như vậy, trong lòng chợt tràn ngập trực giác mãnh liệt ——
Chúng sẽ giết gã.
Chúng thật sự sẽ giết chết gã.
Một giọt mồ hôi chảy xuống từ thái dương của người đàn ông, gã khua tay, không có chút thời gian để lau những giọt mồ hôi đó, chỉ có thể ra sức lắc đầu về phía đám quỷ anh lít nhít rậm rạp.
"Không phải tao, tao là số 3... không phải tao..."
"Phải chết... có phải chết cũng không đến lượt tao!"
Bỗng nhiên gã nhớ đến cái gì đó, liều mạng xô đẩy thanh niên bên cạnh.
"Là nó! Phải là nó chứ? Nó là số 2! Bọn mày đến để giết nó!! Tao bắt nó cho bọn mày, bọn mày để tao đi ——"
Không có câu trả lời.
Hành lang hoàn toàn tĩnh lặng, sự yên tĩnh này đủ để khiến người khác rợn tóc gáy, ánh mắt của đám quỷ anh tụ tập ở trên đôi bàn tay gã dùng để đẩy thanh niên lên, thân thể thanh niên yếu đuối, đột nhiên bị gã đẩy không kịp đề phòng nên ngã lăn xuống đất.
Người đàn ông số 3 ngẩn ra.
Tuy rằng sức lực của gã lớn, cơ thể cũng cao to, nhưng nói thật thì gã không dùng nhiều sức.
Làm sao người này có thể ngã xuống chỉ với một cú đẩy?
Đã thế còn bày ra dáng vẻ muốn bật khóc, trông giống như là...
Giống như một bà cụ giả vờ bị đụng xe để lừa bịp vậy.
Suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu gã, giây tiếp theo thanh niên đã bắt đầu phàn nàn kêu khổ y hệt bà cụ bị đụng trúng.
"Ây ui... ui trời ơi... Chân tôi đau quá, tôi không thể đứng dậy nổi..."
Người đàn ông: "???"
Người đàn ông nghĩ trong lòng là có phải người này mắc bệnh liên quan đến thần kinh không? Cậu ta xỏ lá như vậy trước mặt NPC thì có ích gì? Chẳng lẽ đám quỷ này sẽ để cho cậu một con đường sống chỉ vì cậu bị đau chân ư?"
Rõ ràng là không thể!
Bọn nó đâu có học hỏi từ đồng chí Lôi Phong đâu, lại càng không có biểu ngữ đỏ ngày 8 tháng 3, làm sao chúng có thể tuân theo chuẩn mực cốt lõi về thành tín lương thiện của giá trị quan chủ nghĩa xã hội khoa học được?
Vậy thì không gọi là quỷ nữa, mà nên gọi là nhân vật mẫu mực thì đúng hơn?
Huống chi vừa nhìn đã biết giả bộ, quỷ cũng không thèm tin!
Gã lớn tiếng nói: "Bị điên à!"
Khấu Điềm Điềm nắm chắc cơ hội cáo trạng: "Anh ta còn mắng tôi!"
Y đã ngồi vững ở vị trí người bị hại, nhanh chóng thoát khỏi cáo buộc lừa tình, tự biến bản thân thành một đóa hoa trắng điềm đạm đáng yêu, "Anh ta ép buộc tôi, đẩy tôi, đánh tôi, bây giờ còn mắng tôi nữa..."
Cuối cùng người đàn ông cũng ngửi ra mùi không đúng, gã lạnh lùng nói: "Rốt cuộc mày đang nói chuyện với ai?"
Giây tiếp theo, gã ta đã biết được thanh niên đang nói chuyện với ai.
Bởi vì đám quỷ anh đột nhiên di chuyển.
Chúng nó đi đứng còn không xong, chỉ có thể loạng choạng áp sát đến, bước từng bước lại gần gã. Dưới sự tiến công của đội quân hùng hậu như này, người đàn ông không tự chủ lùi về phía từng bước một, cho đến khi sau lưng chợt đụng phải cái gì đó thì mới quay đầu lại, gã chỉ nhìn thấy một đám ma trơi lập lòe ngay trước mắt gã.
Phía sau ẩn hiện một bóng đen to lớn giống như ngọn núi, trong ngọn núi đó hiện lên vô số đôi mắt màu nâu nhạt màu đang nhấp nhoáng.
Mùi tanh.
Những chiếc răng nanh sắc nhọn sáng trắng lộ ra từ đó.
"......"
Trước là sói, sau là hổ.
Gã nuốt ngụm nước bọt, cuối cùng cũng nhận ra được một điều.
Gã đã gặp chuyện lớn rồi.
Số 1 đã chết còn không có đãi ngộ được dốc toàn bộ lực lượng như này.
"Nhưng mà tại sao?" Gã vẫn cố gắng giãy giụa trong vô vọng, "Vốn dĩ không phải là tao, phía trước tao, phía trước tao còn một người..."
Từ đầu đến cuối gã vẫn không thể liên hệ chuyện này cùng với việc mình suýt nữa làm nhục thanh niên này lại với nhau được, đối phương cùng lắm chỉ là một người chơi bình thường, một người chơi bình thường thì có thể đáng giá gì?
Đến nỗi khiến cho NPC của cả phó bản này nổi điên đi theo như thế??
Khấu Đông: "Ầy."
Sợ nhất chính là kẻ không chịu nghe lời, đã nói với anh nhiều vậy rồi mà anh ta còn không chịu tin, đúng là một con lừa già ngoan cố, kéo cũng không kéo nổi.
Người đàn ông số 3 nhìn y chằm chắm, đột nhiên gã nhận ra y vẫn bình an không có việc gì, căn bản không hề bị ảnh hưởng bởi những NPC này. Gã vốn là tay già đời nên tất nhiên sẽ không ngu, chỉ không thể tin nổi, "...... Là mày?"
Khấu Đông: "Đã nói rồi, người khóc chắc chắn là anh."
Không thể nào là tui được.
Đôi môi người đàn ông run rẩy, quỳ sụp xuống bên người y, đập đầu xuống đất liên tục khiến trán toàn là máu.
"Là tôi có mắt như mù, tôi có mắt không nhìn thấy núi thái sơn, là tôi mất hết tính người..."
Khấu Đông lắc đầu, phá tan hy vọng cuối cùng còn lại trong lòng gã, "Vô dụng thôi."
Bọn nó không thể nào buông tha anh được.
Bởi vì anh đã chạm vào tôi rồi.
"Tôi!" Người đàn ông khàn giọng kêu lên, "Tôi làm trâu làm ngựa cho cậu, tôi ——"
Tiếng khóc của trẻ con vang lên, ngọn lửa trong đôi mắt chúng cuồn cuộn bốc cháy, chúng men theo chân gã bò lên rồi bắt đầu gặm cắn da thịt gã. Cuối cùng người đàn ông cầm theo chiếc rìu xuất hiện, rầm rầm rung động chặt xương cốt của gã ra thành từng mảnh, đám quỷ nhỏ xé rách lồng ngực gã, yêu thú ngậm nhãn cầu bị rớt xuống của gã —— trong giây lát gã đã bị đám bóng đen ở hai bên nuốt sống, chỉ có thể hét lên một tiếng thét chói tai đầy đau đớn.
Trong đó một lần nữa vang lên âm thanh cười khúc khích của trẻ con.
Nó kề sát lỗ tai người đàn ông, lặp đi lặp lại giống như một lời nguyền rủa, giọng nói tràn ngập vẻ ớn lạnh.
"Đụng vào anh ấy, mày làm canh,"
"Đụng vào anh ấy, mày làm canh ——"
Đến cuối, giọng nói này gần như sắp hét lên, âm thanh ầm ĩ chói tai hệt như tiếng phấn quẹt mạnh trên bảng đen.
"Đụng vào anh ấy, mày làm canh!!!"
Cảnh vật trước mắt gã dần xoay tròn, chậm rãi bị bao phủ bởi một lớp sương mù như màu máu.
Gã ngã xuống.
Tất cả những gì còn lại chỉ là một bộ khung xương trắng ởn đầy thê thảm. Đám NPC quay đầu sang, ánh mắt lại bắt đầu tập trung về chỗ Khấu Đông.
Khấu Đông: "..."
Khấu Đông giơ hai tay lên, làm sáng tỏ: "Anh không có cái hứng thú đó."
Anh đây vô tội lắm luôn, đều do anh ta muốn tìm chết.
"Tốt nhất nên như thế," y nghe thấy giọng cười khúc khích của trẻ con, "Cha ơi, cha phải nghe lời đó..."
Khấu Đông nói trong lòng, không nghe lời thì có làm sao —— chẳng lẽ mấy người còn có thể ninh tui sao?
Y không tin NPC có suy nghĩ như này.
Có lẽ do đoán được suy nghĩ trong lòng y, âm thanh non nớt của trẻ con lại nói tiếp: "Không nghe lời ——"
Trên quần áo của y chợt xuất hiện một vết lõm nho nhỏ.
Cứ như đang có ai đó đứng trước mặt y, vươn tay đặt lên bụng của y, cảm giác ớn lạnh tưởng chừng đã xuyên thấu đâm thẳng vào da thịt thông qua lớp vải mỏng, Khấu Đông kéo góc áo lên thì nhìn thấy dấu vết xanh tím hiển hiện trên làn da của mình.
"Sao con có thể dùng cha để nấu canh được chứ?"
Quỷ anh nói tiếp, lần lượt để lại rất nhiều dấu tay trên bụng của y.
"Con chỉ tiến vào chỗ này của cha."
"Cha à —— cha sẽ phải sinh bọn con ra đó nha."
Khấu Đông: "..."
Da đầu Khấu Đông run lên trong chớp mắt, rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Nhóc nói bọn nhóc ư."
Ở đâu ra một "bọn" vậy?
Đám trái cây đều đồng loạt ngẩng đầu lên, gật đầu liên tục để nhắc nhở y chú ý.
Khấu Đông quan sát ước chừng một hồi, lập tức hết cả hồn.
Chỗ này có bao nhiêu đứa hả!
Mấy trăm hay một nghìn, phải mất bao nhiêu năm mới có thể đẻ xong được hết đám này?!
Không đúng, y đang bị lệch hướng rồi —— một thằng đàn ông như y thì sinh con kiểu gì được?
Y làm gì có bộ phận chức năng đó!
Khấu Đông cố gắng nuốt vài ngụm nước bọt, trong lòng cảm thấy không ổn rồi.
Y không sinh được, vấn đề này quá mức chết người mà.
Quỷ anh cười ranh mãnh: "Con nghĩ là có thể á."
"......"
Mày cảm thấy có thể thì có liên quan đếch gì ở đây! Đến lợn còn không đẻ được như vậy đâu đó, được không hả!
[04/02/2023]
Tác giả có lời muốn nói:
Quỷ anh: Con nghĩ là có thể á.
Khấu Điềm Điềm: Mi cảm thấy có thể thì tự đi mà đẻ đi! Gọi tui đến làm cái quái gì chứ!!!!!
Tức đến nỗi biến thành cá nóc luôn!!!!!!!!